chương 197/ 848

 
Tính danh: Tá Đằng Dụ Nhân
 
Thân phận: Truyền nhân Vô Sinh Kiếm Đạo
 
Chiến tích: Đã từng khiêu chiến qua bốn mươi sáu võ già, thắng trăm phần trăm, hơn nữa tất cả đối thủ đều tử vong.
 
Ti lệ cược: 1. 5
 
Chờ sau khi Tá Đằng Dụ Nhân mang theo Liễu Xuyên Tình Tử và Ma Cung tiến vào trong ghế lô VIP xong, trên màn hình điện tử trong võ tràng, liền xuất hiện tư liệu về Tá Đằng Dụ Nhân.
 
Trông thấy tư liệu về Tá Đằng Dụ Nhân, bầu không khí trong võ tràng nháy mắt đã thiêu đốt lên, tất cả mọi người không kìm lòng nổi, đều quẳng ném ánh mắt lên trên màn hình điện tử, khi trông thấy hàng chữ "chiến thắng trăm phần trâm, hơn nữa tất cả đối thủ đều tử vong", thì có không ít người phải hít sâu vào một ngụm lãnh khí.
 
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, những lời này có ý nghĩa như thế nào...Phàm là người giao thủ cùng Tá Đằng Dụ Nhân, sẽ không một ai có thê sống sót. Một người cũng đều không có.
 
Trong bao sương, Tá Đằng Dụ Nhân ngồi khoanh chân xếp bằng ở trên ghế sa - lon trung tâm, diễn cảm vẫn băng sương lạnh lùng trước sau như một, trong con ngươi không hề có bất cứ tia dao động nào. Giờ khắc này, giống như hết thày mọi việc xung quanh đều không quan hệ tới hắn, trong tim của hắn chỉ có chiến ý ngút ngàn mà thôi.
 
- Tá Đằng quân, đêm nay bất luận như thế nào, anh cũng đừng cho tên hỗn đàn kia còn sống rời khỏi lôi đài nhé!
 
Liễu Xuyên Tình Tử ngắm nhìn thần sắc băng sương trên mặt Tá Đằng Dụ Nhân, nhịn khôngđược khẽ lên tiếng nhắc nhờ.
 
Tá Đằng Dụ Nhân không quan tâm đến Liễu Xuyên Tình Tử, mà chậm rãi nhắm hai mắt vào, dùng thanh âm lạnh buốt nói:
 
- Đối thủ khiêu chiến với ta, không có người nào còn sống.
 
Cảm nhận được khí phách tự tin trong lời nói của Tá Đằng Dụ Nhân, Liễu Xuyên Tình Tử cả người chấn động, muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khói miệng.
 
Khoàng mười phút đồng hồ sau, nguyên bàn võ tràng đang huyên náo, bỗng nhiên yên tĩnh xuống. Tất cả mọi người đem ánh mắt quăng ném về hướng thông đạo phía trước. Theo ánh mắt của mọi người, có thể rõ ràng trông thấy, thông đạo đang có một đám người tiến vào, dẫn đầu chính là Trần Phàm!
 
Đêm nay Trần Phàm thân mặc trang phục võ sĩ màu đen, dưới chân cũng là một đôi giày vài màu đen, trang phục thoạt nhìn cũ nát không nói, hơn nữa dường như còn quá nhỏ nếu so sánh với khổ người của hắn. Cìma bước sóng vai với Trần Phàm là Hoàng Phủ Hồng Trúc, nàng vẫn mặc chiếc áo khoác màu đen bên ngoài như cũ, mái tóc dài thướt tha choàng qua đầu vai, đôi boot da dưới chân không ngừng nện xuống mặt đất, phát ra những tiếng vang thanh thúy. Dưới ánh đèn, thần sắc của nàng có vẻ phi thường ngưng trọng!
 
Cùng biểu tình của Hoàng Phủ Hồng Trúc hoàn toàn tương phàn chính là, Sỡ Qua bước phía sau nàng, trên mặt không hề tô ra vẻ lo lắng chút nào, có chãng chỉ là hưng phấn mà thôi.
 
Phía sau ba người còn có một đám thanh niên thân mặc âu phục màu đen, thần sắc của mỗi người trong đám thanh niên này đều băng sương lạnh lùng, ánh mất sắc bén, khí tức trên thân làm cho người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
 
Nhân số của đám người này tổng cộng khoàng năm mươi người, sau khi bọn hắn tiến vào võ tràng, không chờ Hoàng Phủ Hồng Trúc phân phó, liền chủ động tàn ra. đi tới mỗi ngóc ngách trong võ tràng, phong tỏa lối qua lại giữa ghế lô VIP cùng thính phòng bình thường.
 
Hành động này khiến cho nhóm thành viên Nhẫn Đường Sơn Khẩu Tổ đứng canh gác ở ghế lô VIP của Tá Đằng Dụ Nhân, không khỏi nhíu mày. Còn Ma Cung không nói hai lời, trực tiếp mỡ cửa ghế lô ra, nhanh chân bước vào.
 
- Tá Đằng thiếu gia, thành viên Ám Đường của Hồng Trúc Bang đến đây rất đông, không hiêu là bọn chúng đang muốn làm gì.
 
Sau khi tiến vào trong phòng, Ma Cung liền khom người bẩm báo tình hình.
 
- Ta biết rồi.
 
Nghe Ma Cung nói như vậy, Tá Đằng Dụ Nhân vẫn nhắm mắt, bình thán nói:
 
- Ngươi lui xuống đi.
 
- Dạ.
 
Ma Cung trong lòng tuy có chút hồ nghi, nhưng cũng không dám hôi nhiều, liền ngoan ngoãn lui xuống.
 
Cùng lúc này, đoàn người Trần Phàm cũng đang tiến đến ghế lô nằm phía đối diện với Tá Đằng Dụ Nhân.
 
Trong một gian ghế lô khác, Lý Dĩnh sớm đã ngồi chờ lâu rồi. Khi Lý Dĩnh trông thấy Trần Phàm một thân võ phục tiến vào, tâm tình bỗng dưng có chút khân trương khó hiểu, đôi phấn quyền nhịn không được khẽ nắm chặt vào nhau.
 
- Trần Phàm!
 
Khi Trần Phàm muốn tiến vào trong ghế lô riêng, thì Lý Dĩnh theo bàn năng bước ra khói ghế lô của mình, nhìn về phía Trần Phàm kinh hô.
 
Trần Phàm nghe tiếng, liền quay đầu nhìn lại, khi trông thấy Lý Dĩnh thì trên khuôn mặt bình tĩnh không khỏi dâng lên một tia kinh ngạc. Theo sau, trong đầu dần dần hiện ra những lời Đường Quốc Sơn đã nói cùng hắn.
 
- Trần Phàm, tôi có mấy lời muốn nói cùng anh?
 
Thấy Trần Phàm không lên tiếng,
 
Lý Dĩnh không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở Qua. ở dưới ánh mắt soi mói của đoàn người, trực tiếp bước đến gần Trần Phàm, thu hết dũng khí dò hói.
 
- Được.
 
Tuy rằng không hiểu Lý Dĩnh muốn nói chuyện gì với mình, nhưng Trần Phàm vẫn gật đầu, đi theo Lý Dĩnh tiến vào trong ghế lô gần đó.
 
Trên thính phòng dành cho khán giả, Long Nữ đeo kính đen, từ sau khi Trần Phàm bước vào võ tràng, ánh mắt liền đã rơi lên trên người Trần Phàm. Lúc này chứng kiến Trần Phàm theo Lý Dĩnh tiến vào trong ghế lô, nguyên bàn trên khuôn mặt băng sương thoáng dâng lên một tia aợn sóng, bất quá cũng không hiếu trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.
 
- Di. đó không phải là Lý Dĩnh, giám đốc công ty giài trí Lam Cành hay sao?
 
- Đúng rồi, chính là nàng.
 
- Kỳ quái nha, không nghĩ ra nàng cũng đến đây xem thi đấu hắc quyền.
 
- Ta nghĩ rằng, nàng đến xem thi đấu cũng không có gì mà phải ngạc nhiên. Bởi vì nàng cùng aã thanh niên tên Trần Phàm kia có chút quen biết.
 
- Vậy sao, Lý Dĩnh này bối cành thâm sâu khó lường, nghe nói còn có quân đội chống lưng, chăng lẽ aã tiêu tử kia cũng là người ở trong quân đội hay sao?
 
- Rất có khà năng này, bất quá nếu aã tiều tử kia là người trong quân đội, vậy như thế nào còn đến trường đại học Đông Hài làm gì?
 
Vừa trông thấy Trần Phàm đi theo Lý Dĩnh tiến vào trong ghế lô, đám nhân sĩ thượng lưu ở hiện trường, liền sôi nối bàn tán. Cùng đám người này giống nhau, giới nhân sĩ võ thuật cũng đang bàn tán về Trần Phàm, bất quá đề tài là về công phu kĩ năng của Trần Phàm.
 
- Người thanh niên kia khôngđơn giàn gh!
 
- Xem ra trận chiến ngày hôm nay sẽ vô cùng phấn khích.
 
- Hiển nhiên là thế rồi, trong mắt ta, trận chiến ngày hôm nay không thua kém gì trận chiến cách đây ba năm thời gian, khi ấy có một võ già thần bí âm thầm khiêu chiến cùng Bắc Thần Nhất Đao - Lưu chường môn.
 
Ngay khi toàn trường đang sôi nổi bàn tán về Trần Phàm, thì trên màn hình điện tử trong võ tràng, dần dần hiện ra tư liệu của Trần Phàm.
 
Tính danh: Trần Phàm
 
Thân phận: Sinh viên trường đại học Đông Hài
 
Chiến tích: Không
 
Ti lệ cược: 2. 4
 
Dù hôm nay những người đến xem, trong lòng đều nắm rõ một chút tin tức về Trần Phàm, nhưng khi nhìn thấy bàng tư liệu kia, thì hiện trường vẫn không khói xôn xao lên.
 
Nhất là nhóm võ già đến từ đất nước mặt trời mọc, thần tình đều mang vẻ trợn mắt há hốc mồm ra. Lúc trước, sau khi Trần Phàm tiến vào võ tràng, bọn hắn đều nhìn ra Trần Phàm không hề đơn giàn, vốn tường rằng Trần Phàm sẽ là đệ tử của danh sư nổi tiếng nào đó, nhưng thật không ngờ Trần Phàm chỉ là một kẻ vô môn vô phái, càng quỹ dị hơn chính là chưa từng có chiến tích tham gia qua thi đấu hắc quyền.
 
Trong ghế lô, Trần Phàm đối với những chuyện đang diễn ra ở bên ngoài cũng không hay biết gì. Mà hắn chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lý Dĩnh hôi:
 
- Lý tiểu thư, chăng hay có muốn nói chuyện gì với tôi?
 
- Tôi...
 
Có thể bởi vì tâm tình quá mức khẩn trương, mà khi đối mặt cùng Trần Phàm. Lý Dĩnh không khỏi bày ra vẻ hoàng hốt. Bất quá, dù sao nàng cũng không phải là người bình thường, rất nhanh đã điều chinh tốt cảm xúc, tuy nhiên nét lo lắng ở trong đôi mắt vẫn không thể che giấu:
 
- Trần Phàm, anh...thật là muốn luận võ cùng Tá Đằng Dụ Nhân ư?
 
- Đương nhiên, nếu không đấu võ, thì tôi đến đây làm gì?
 
Trần Phàm mim cười thán nhiên nói.
 
Thấy Trần Phàm lộ ra vẻ tươi cười bình thản, Lý Dĩnh không khỏi ngây ra. Tựa như, nàng nằm mơ cũng khônangờ, lúc này mà Trần Phàm vẫn có thể cười nổi. Bởi vì, sau khi biết Trần Phàm cùng Tá Đằng Dụ Nhân sẽ đấu với nhau, nàng đã tốn hết khí lực tìm kiếm tư liệu về Tá Đằng Dụ Nhân, tại nàng xem ra Tá Đằng Dụ Nhân con ngươi này quà thực đúng là sát thần chuyển sinh.
 
Đối mặt với một cao thủ như vậy, mà Trần Phàm vẫn còn tươi cười nổi sao?
 
- Còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn, tôi muốn đi chuẩn bị một chút, trận đấu sắp tiến hành rồi.
 
Mắt thấy Lý Dĩnh không lên tiếng, Trần Phàm mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
 
Vốn Lý Dĩnh muốn nói thêm gì đó, nhưng không biết phải nói như thế nào, vì thế nhẹ nhàng lắc đầu.
 
Trông thấy Lý Dĩnh lắc đầu, Trần Phàm không muốn dây dưa mất thời gian thêm nữa, trực tiếp bước ra ngoài.
 
- Trần Phàm, anh...anh nhất định phải thắng đó!
 
Ngay khi Trần Phàm bước qua cửa
 
ghế lô, bỗng nhiên Lý Dĩnh nắm chặt hai tay, lấy hết dũng khí phun ra một câu như vậy.
 
Lời này vừa thốt ra, khiến cho nhịp bước chân của Trần Phàm thoáng dừng lại, nhưng hắn vẫn không quay đầu mà trực tiếp đi thăng ra bên ngoài. Rời khôi chỗ Lý
 
Dĩnh. Trần Phàm liền bước sang ghế lô gần ngay bên cạnh đó.
 
Bên trong, Sở Qua miệng đang ngậm thuốc lá, trong tay cầm theo một ly rượu vang, diễn cảm trên mặt mang biếu tình khân trương, còn Hoàng Phủ Hồng Trúc thì đang cau mày trầm ngâm suy tư, ngồi bên cạnh Sở Qua, cũng không hiểu là nàng đang suy nghĩ đến chuyện gì.
 
- Hoàng Phũ tiểu thư, đi an bài thỏa đáng thôi, sắp đến thời gian tiến hành trận đấu rồi.
 
Vừa tiến vào bên trong ghế lô, Trần Phàm trầm giọng nói.
 
- A. được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Thanh âm của Trần Phàm đã kéo dòng suy nghĩ của Hoàng Phũ Hồng Trúc trở về hiện thực, theo sau nàng nhanh chóng đứng lên, rồi bước ra bên ngoài.
 
Một bước, hai bước...Ba bước đi qua, Hoàng Phũ Hồng Trúc đi sát qua người Trần Phàm. Lúc này nàng nhịn không được, khẽ nói:
 
- Hãy cẩn thận!
 
Bên tai vang lên thanh âm quan tâm của Hoàng Phũ Hồng Trúc, đồng thời trông
 
thấy ánh mắt lo lắng kia. Trần Phàm chỉ khẽ gật đầu mà không hề lên tiếng đáp trà.
 
Mười phút đồng hồ sau, toàn trường đã ngừng đổ cược, một người dẫn chương trình, vóc dáng cao gầy, dung mạo thanh tú, cầm microphone xuất hiện ở trên võ tràng.
 
- Các vị tiên sinh, nữ sĩ, hoan nghênh mọi người đã tới quyền tràng Tinh Võ Môn!
 
Người dẫn chương trình nói xong, liền hướng bốn phía xung quanh khom lưng chào, đồng thời xung quanh toàn trường cũng vang lên tiếng vỗ tay như sấm nổ.
 
- Tôi tin tưỡng, trận đấu đêm nay sẽ vô cùng phấn khích!
 
Thanh âm vỗ tay vừa hạ xuống, người dẫn chương trình đột nhiên đề cao ngữ khí nói:
 
- Hiện giờ, chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh truyền nhân của Vô Sinh Kiếm Đạo, Tá Đằng Dụ Nhân tiên sinh xuất tràng!
 
Tá Đằng Dụ Nhân thân mặc kimono, mang theo Bố Đô Ngự Hồn, từ trong hành lang chậm rãi bước ra ngoài võ tràng. Dưới ánh đèn, thần sấc của hắn vẫn lạnh lùng như băng, tiếng guốc gỗ dưới chân đạp xuống nền nhà xi - măng, không khói phát ra chuỗi thanh âm cổ quái.
 
Một người...một kiếm...Hắn liền giống như sát thần chuyển sinh sang khiếp khác bình thường, sát khí khủng bố lấy hắn làm trung tâm, bất đầu chậm rãi hướng bốn phía xung quanh tàn mát ra, khiến cho bầu không khí toàn trường liền trở nên có chút áp lực.
 
Sau khi mọi người nhìn thấy Tá Đằng Dụ Nhân xuất tràng, cơ hồ đều lựa chọn bào trì trầm mặc, thậm chí những vị khán giả ngồi ngay gần hành lang, vừa cảm nhận được sát khí khủng bố ở trên người Tá Đằng Dụ Nhân, cư nhiên nhịp hô hấp còn dồn dập lên, sấc mặt cũng trắng bệch như tờ.
 
Mà trên võ tràng, người dẫn chương trình tuy đã quen nhìn thấy các tuyển thủ hắc quyền, nhưng khi thấy Tá Đằng Dụ Nhân bước đến gần, nhịp tim của nàng vẫn không khói đập nhanh hơn bình thường, hai chân như muốn mềm nhũn ra, mồ hôi lạnh không kìm chế nổi túa đầy quanh trán. Bởi vậy mà nàng đã quên mất lời giới thiệu tiếp theo.
 
- Ta là võ già, không phải hầu tử trong sỡ thú, không cần cô giới thiệu nữa, đi xuống mau.
 
Trong bất tri giác, Tá Đằng Dụ Nhân đã bước tới gần bên cạnh người chủ trì, lạnh lùng mở miệng nói.
 
Phanh!
 
Nguyên bàn hai chân đang mềm nhũn ra, vừa nghe thấy Tá Đằng Dụ Nhân nhắc nhở, đồng thời còn cảm nhận được sát khí khủng bố quanh thân hắn, người dẫn chương trình đã hoàng hốt ngồi sụp xuống dưới sàn, thần sắc trắng bệch như không có tí máu nào.
 
Nhìn người dẫn chương trình ngồi xụi lơ trên sàn đấu, trong đôi con ngươi của Tá Đằng Dụ Nhân không khỏi dâng lên một tia sát khí, không nói hai lời, đùi phải vung cước ra.
 
- Bốp!
 
Một bóng cước ảnh hoa lên.
 
- Phanh!
 
Người dẫn chương trình liền trúng phải một cước của Tá Đằng Dụ Nhân, lực lượng khủng bố đánh cho nàng văng lên không trung. Lúc này hai mắt nàng tròn xoe, miệng há ra cực lớn, máu tươi đõ thắm theo trong miệng không ngừng trào ra.
 
Oanh!
 
Vài giây qua đi, thân hình của nàng hung hăng nện xuống bậc thang sàn đấu, sinh ra một thanh âm trầm đục.
 
Thân hình của nàng nằm im không hề nhúc nhích, tất thở ngay tại chỗ!
 
Bất thình lình xảy ra một màn này, đều nằm ngoài dự tính của mọi người, hiện trường nháy mắt rơi vào bầu không khí yên ắng tĩnh lặng.
 
- Ta chưa bao giờ đấu võ trên lôi đài, cũng chưa bao giờ rút qua Bố Đô Ngự Hồn!
 
Sau khi một cước đá chết người dẫn chương trình xinh đẹp, Tá Đằng Dụ Nhân biểu tình không phát sinh một chút biến hóa nào. Hắn chỉ đem ánh mắt quẳng ném về phía hành lang khác, dùng thanh âm băng sương như ma quỷ đến từ chín tầng luyện ngục, nói:
 
- Ngươi có thể dồn ta đến bước này, ngươi chết cũng không cần phải hối tiếc nữa rồi.
 

Bình luận





Chi tiết truyện