chương 539/ 848

Vào giữa tháng năm, nhiệt độ không khí của Quảng Châu ngày càng tăng cao mãnh liệt, đã vượt qua ba mươi lăm độ, còn tiếp tục hướng thẳng tới bốn mươi độ.
 
Tất cả chuyện này không thể không khiến người hoài nghi, lời tiên đoán năm 2012 có phải thật sự hay không.
 
Từ tám giờ sáng, từng chiếc Limousine chạy nhanh tới khu nhà giàu Nhị Sa Đào, đợi tới chín giờ, trước tòa biệt thự trung tâm Nhị Sa Đào đã đỗ đầy kiểu xe Limousine.
 
Những chiếc xe này đến từ các địa phương phía nam bán quốc, chủ nhân của chúng đều là kiêu hùng hắc đạo phía nam bán quốc, đồng dạng cũng là nhân vật trọng yếu trong Thanh bang.
 
Cơ hồ toàn bộ kiêu hùng hắc đạo nam bán quốc đều đang tề tụ tại Nhị Sa Đào, điều này đại biểu cho việc mời dự họp mỗi năm một lần của Thanh bang.
 
Theo ý nào đó mà nói, sở dĩ Thanh bang được gọi là hắc bang đế quốc, cũng có nguyên nhân nhất định của nó.
 
Mặc dù nó không dựa theo hình thức quản lý xã đoàn của hắc bang Nhật Bản tiên tiến nhất toàn cầu, tuy nhiên nó cũng có chế độ nghiêm khắc.
 
Cả Thanh bang, ngoại trừ chưởng môn Tiết Hồ, còn có sáu đại trưởng lão tạo thành trưởng lão viện, cùng với người phụ trách các nơi của Thanh bang tạo thành hội ủy viên.
 
Người phụ trách của các tinh cùng thành thị trọng yếu đều là thành viên của hội ủy viên Thanh bang, mà Tiết Hồ cùng sáu gã trưởng lão là thường ủy hội ủy viên Thanh bang.
 
Theo ý nào đó mà nói, hình thức quản lý Thanh bang cũng bắt chước kiểu trong chính phủ.
 
Gọi là Thanh bang đại hội là tên gọi tắt của hội nghị ủy viên Thanh bang.
 
Một ít quyết nghị đề cập tới sự tồn vong của Thanh bang, cần thông qua hội nghị dự họp quyết định, mà một ít chuyện lớn thì cần thông qua bảy đại thường ủy của hội ủy viên Thanh bang tiến hành hiệp thương quyết định.
 
Hàng năm vào khoảng giữa tháng năm, Thanh bang đều mời dự họp hội nghị, tổng kết những chuyện phát sinh trọng đại trong năm, chế định một ít phương hướng phát triển mới.
 
Vào lúc chín giờ, Tiết Hồ ở trong phòng hội nghị dưới tầng hầm biệt thự, ngay cả Tiết Hồ cùng sáu đại trưởng lão bên trong, toàn bộ thành viên của ủy viên Thanh bang đều tề tụ cùng một chỗ.
 
Khác với năm trước, hội nghị năm nay không có mấy thân ảnh quen thuộc của năm trước.
 
Tỷ như chỗ ngồi ngay bên dưới đài chủ tịch đang trống không.
 
Chỗ ngồi này từng thuộc về Thanh bang thái tử gia Tiết Cường.
 
Ngoài ra, năm trước Triệu Thiên Bá lấy thân phận người phụ trách Chiết Giang tham gia hội nghị, lấy thân phận người phụ trách thuốc phiện Thanh bang Vân Nam Hồng Liệt, lấy thân phận người phụ trách ngân hàng đen cùng sinh ý đổ thạch Khổng Khê, cùng với người phụ trách Thanh bang Đông Hải đều không tới tham gia hội nghị.
 
Bọn hắn, đã bị Đồ Tể đưa vào hũ tro cốt!
 
Có lẽ thấy được những chỗ ngồi đã trống rỗng này, sắc mặt Tiết Hồ vô cùng âm trầm, những người tham gia hội nghị biểu tình vẻ mặt thật ngưng trọng, cả hội nghị yên tĩnh đến dọa người.
 
Thật lâu sau, một lão già đeo mắt kính toàn thân lộ ra dáng vẻ nho nhã đem microphone kéo tới trước người, chậm rãi mở miệng nói:
 
- Chư vị, chỉ cách một năm, hội nghị ủy viên Thanh bang đúng hạn cử hành, phía dưới, hạng mục thứ nhất khi cử hành hội nghị, tế bái Quan nhị gia!
 
- Bá!
 
Nghe được lời nói của lão giả, tất cả mọi người kể cả Tiết Hồ lập tức đứng dậy, gương mặt nghiêm túc đi tới trước pho tượng Quan nhị gia trước đài chủ tịch, theo thứ tự đứng thẳng.
 
Trong đó do Tiết Hồ cầm đầu, bày đại thường ủy lấy đội hình kim tự tháp đứng thẳng, mà những thành viên khác dựa theo thân phận địa vị đứng thành hai hàng.
 
Cúi đầu, dâng hương!
 
Trong nghi thức tế bái, không ai dám nói chuyện, tất cả mọi người đều biểu tình nghiêm túc.
 
Bởi vì đây là nghi thức long trọng nhất của Thanh bang, không người nào dám lơ là, ít nhất là mặt ngoài không dám!
 
Sau khi nghi thức tế bái ngắn ngủi kết thúc, mọi người đều tự quay về chỗ ngồi.
 
Vị trưởng lão Thanh bang kia, lão già nho nhã là một trong bày đại thường ủy Thanh bang tên Lưu Thương Hải lại kéo microphone tới trước người nói:
 
- Hạng mục thứ hai của hội nghị, do chưởng môn tiến hành tổng kết những tình huống trong một năm qua, sau đó tiến hành sắp xếp cho năm tới!
 
- Bành bạch!
 
Lưu Thương Hải vừa nói xong, mọi người cùng vỗ tay.
 
Cùng lúc đó, Tiết Hồ với gương mặt thật âm trầm kéo microphone tới trước người, cầm bài phát biểu đã chuẩn bị xong, trầm thấp tiến hành tuyên đọc.
 
Quá trình tuyên đọc thật lâu, nhưng không ai dám bỏ lỡ, thậm chí cũng không ai hút thuốc, cả phòng hội nghị không khí có vẻ cực kỳ nghiêm túc, kỷ luật so với vài hội nghị của thể chế còn nghiêm túc hơn rất nhiều.
 
Sau một giờ buồn chán, Tiết Hồ đọc xong báo cáo tổng kết, hơn nữa cũng làm ra chỉ thị cho năm mới.
 
- Hạng mục thứ ba trong hội nghị, toàn bộ ủy viên thảo luận.
 
Nhìn thấy Tiết Hồ đọc xong báo cáo tổng kết, Lưu Thương Hải mở miệng lần nữa.
 
Những năm qua, toàn bộ ủy viên khi tới thời gian thảo luận, những người phụ trách cùng những trưởng lão đều thay nhau phát biểu ý kiến, hoặc là đối với một ít quyết định của bang hội đưa ra lời nghi vấn.
 
Năm nay khác với những năm qua, Lưu Thương Hải vừa nói xong, trong phòng hội nghị lâm vào vẻ im lặng quỷ dị, không ai đứng lên phát biểu ý kiến, tất cả mọi người không kìm lòng được đều đưa ánh mắt nhìn về phía Tiết Hồ đang ngồi giữa trung ương.
 
Tất cả mọi người rất rõ ràng, trong một năm qua đối với Tiết Hồ và Thanh bang mà nói, là một năm cực kỳ trọng yếu.
 
Trong vòng một năm qua, Thanh bang trăm phượng ngàn kế mưu đồ cướp đoạt Bến Thượng Hải nhưng thất bại, Thanh bang còn bị Hồng Trúc bang một cước đá ra khỏi Đông Hải, ngoài ra phân bộ Hàng Châu ở năm trước lại bị huyết tẩy, hai ngày trước lại bị Trần Phàm lấy khí thế sét đánh chiếm đoạt, có thể nói là tổn thất thảm trọng.
 
So ra mà nói, thái tử gia Thanh bang là Tiết Cường chết đi có vẻ càng thêm trọng yếu.
 
Bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ ràng, Tiết Hồ đã đầu nhập bao nhiêu tâm huyết ở trên người Tiết Cường.
 
Có thể nói không chút nào khoa trương, Tiết Cường chính là người thừa kế của Tiết Hồ!
 
Cho dù Thanh bang thái tử gia đã chết, đối với những người phụ trách cùng các vị trưởng lão mà nói để ý nhất cũng chỉ là địch nhân khủng bố trước mắt của Thanh bang: Trần Phàm.
 
Có thể nói không chút nào khoa trương, huyết tẩy phân bộ Hàng Châu, rửa sạch Vân Nam, chém giết Tiết Cường, ở chính giới đánh vào mặt Yến gia, ở quân giới làm mặt mũi Trần gia mất hết, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy Chiết Giang, Trần Phàm đã biến thành một khối tâm bệnh của toàn bộ đại lão Thanh bang.
 
Trần Phàm giống như một tòa núi lớn đặt trong lòng bọn hắn, làm cuộc sống hàng ngày của bọn hắn thật khó có thể bình an.
 
- Chư vị.
 
 Khi nhìn thấy toàn trường lâm vào yên lặng như cõi chết, lão già ngồi cạnh Tiết Hồ uống một ngụm nước trà, chậm rãi mở miệng nói:
 
- Phía trước, chưởng môn đã tiến hành tổng kết chuyện năm qua, bây giờ, tới phiên tôi nói một chút cách nhìn của chính mình.
 
- Bá!
 
Lão già vừa thốt ra, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của toàn bộ mọi người.
 
Phe phái san sát.
 
Ở trong triều đình cổ xưa có, ở trong chính Phủ hiện tại có, ở trong Thanh bang cũng có.
 
Ở Thanh bang, thân là chưởng môn Tiết Hồ nắm lấy tổ chức Phong Diệp cùng mạng lưới quan hệ khủng bố bên bạch đạo, xem như người cầm quyền tuyệt đối, ngoài ra thế lực của trưởng lão viện cũng không nhỏ.
 
Ý nghĩa tồn tại của trưởng lão viện chính là giám sát chưởng môn.
 
Thậm chí nếu hành vi của chưởng môn làm ảnh hưởng tới việc phát triển của Thanh bang, còn làm cho Thanh bang lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục, trưởng lão viện có quyền bãi miễn chưởng môn, đề cử chưởng môn mới!
 
Đương nhiên, nếu như cần bãi miễn, phải được toàn bộ các vị trưởng lão tập thể đồng ý.
 
Bãi miễn chưởng môn!
 
Đây là quyền lực lớn nhất của trưởng lão viện.
 
Nhưng Thanh bang tồn tại nhiều năm như vậy, chưa bao giờ phát sinh qua loại chuyện này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Bởi vì chưởng môn chẳng những nắm tổ chức Phong Diệp có sức chiến đấu khủng bố trong tay, còn có thêm mạng lưới quan hệ bạch đạo khổng lồ, ngoài ra còn nắm hơn một nửa trưởng lão trong trưởng lão viện.
 
Ví dụ người phụ trách bạch đạo Thanh bang vừa mở miệng đầu tiên là Lưu Thương Hải, đó là một trong những con rối trong tay Tiết Hồ, hắn là do một tay Tiết Hồ đưa vào trưởng lão viện.
 
Lưu Thương Hải là con rối trong tay Tiết Hồ, nhưng lão già vừa mở miệng thì không phải.
 
Ngược lại, thân là nhân vật nguyên lão Thanh bang, Vương Hồng ở trong Thanh bang, ngoại trừ Tiết Hồ, là người có quyền lực nhất, cũng là nhân vật đầu lĩnh của phe phái Vương gia!
 
Đại trưởng lão.
 
Đây là xưng hô trong lòng của rất nhiều người trong Thanh bang.
 
Ở trong lòng rất nhiều người, thân phận của Vương Hồng cao quý hơn thân phận của các vị trưởng lão khác.
 
- Trước đó chưởng môn đã nói trong việc tổng kết, một năm qua, bởi vì chúng ta hợp tác với Sơn Khẩu Tổ Nhật Bản, triển khai sinh ý buôn lậu xe hơi, đồ điện, lại thêm ngân hàng đen tại biên cảnh Vân Nam, cùng sinh ý đổ thạch ngày càng náo nhiệt, chỉnh thể lợi tức có điều gia tăng so với năm trước đó.
 
 Thân là nhân vật số hai trong thanh bang, Vương Hồng thong thả nói:
 
- Nhưng mọi người đều biết, trong năm trước, chúng ta mất đi nửa Đông Hải, toàn bộ Chiết Giang, luôn cả sinh ý bạch đạo cũng bị đả kích. Cá nhân tôi cho rằng, theo lâu dài mà xem, tổn thất của chúng ta vượt xa lợi tức, một năm vừa rồi đối với Thanh bang mà nói, là một năm tai nạn!
 
Tai nạn!
 
Nghe được hai chữ này, ngay cả Tiết Hồ bên trong, gương mặt mọi người đều biến hóa vi diệu.
 
Trong đó dưới đài chủ tịch, những người phụ trách đến từ ngũ hồ tứ hải, ánh mắt không ngừng chuyển động trên người Tiết Hồ cùng Vương Hồng.
 
Bọn hắn rất rõ ràng, cho tới nay, Vương Hồng thân là đại trưởng lão cùng Tiết Hồ thường bất hòa, thiếu chút nữa còn xảy ra phong ba tranh quyền.
 
Vì suy yếu lực ảnh hưởng cùng thế lực của Vương Hồng tại Thanh bang, Tiết Hồ phái Vương Hồng đến Đông Nam Á, phụ trách địa bàn Đông Nam Á.
 
Cùng lúc đó Tiết Hồ lợi dụng quyền lực trong tay, cường thế suy yếu thế lực của thành viên Vương gia trong Thanh bang, nhưng Vương Hồng cũng không ngồi chờ chết, mà dùng thời gian ngắn nhất đem phe phái Vương gia thẩm thấu tới Hong Kong cùng khu vực Đông Nam Á.
 
Đối mặt tất cả chuyện này, vào năm trước sau khi Tiết Cường trêu chọc tới Trần Phàm, Tiết Hồ phái Tiết Cường đến Đông Nam Á, một mặt là vì mạ vàng, một mặt làm suy yếu thế lực của Vương Hồng.
 
Có lẽ không muốn trở mặt quá sớm với Tiết Hồ, Vương Hồng để cho Tiết Cường đạt được mục đích mạ vàng, về phần mục đích làm suy yếu phe phái Vương gia lại xa xa không hề đạt tới.
 
Ở trong mắt rất nhiều đại lão Thanh bang, Vương Hồng không tự lập làm vua, một nửa là vì Thanh bang cũng không đứng vững gót chân tại Hong Kong cùng Đông Nam Á, thế lực cũng không tính là quá lớn, các phương diện lợi tức chênh lệch quá lớn với Thanh bang một tay che trời tại nam bán quốc, một nửa khác là bởi vì Thanh bang liên tiếp lọt vào đả kích ở những địa phương kia, nếu không phải có Tiết Hồ phái ra Phong Diệp trả thù cùng uy hiếp, phân bộ của Thanh bang ở Hong Kong cùng Đông Nam Á có giữ vững được đến bây giờ hay không cũng là một vấn đề.
 
Trong mắt nhìn thấy rõ biểu tình biến hóa của mọi người, gương mặt Vương Hồng thật nghiêm túc, tiếp tục gằn từng chữ:
 
- Có lẽ có người cảm thấy được lời của tôi có chút nghiêm trọng, nhưng ở trong mắt của tôi, trêu chọc một địch nhân có thể ở trong chính giới đối kháng Yến gia, ở quân đội có thể đối kháng Trần gia, đối với chúng ta mà nói tuyệt đối là một ác mộng!
 
Ác mộng sao?
 
Đúng vậy!
 
Trong lòng mọi người đều tuôn ra một đáp án giống nhau.
 
- o0o -
 

Bình luận





Chi tiết truyện