chương 373/ 848

- Đường chủ nhiệm, chúng ta lại gặp nhau!
 
Bên tai vang lên những lời này, nương ngọn đèn xe thấy Trần Phàm đang đi về hướng mình, thân hình Đường Bình trong nháy mắt trở nên cực kỳ cứng ngắc, đồng tử phóng tới lớn nhất, trong con ngươi khiếp sợ không cách nào che giấu.
 
Là hắn?
 
Khang Lâm không phải đã chặt đứt một cánh tay, một chân hắn sao?
 
Hắn như thế nào... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Điều đó không khả năng!
 
Đây tuyệt đối không khả năng!
 
Trong lòng Đường Bình rít gào lên, đồng thời nhắm mắt lại, dùng sức lắc lắc đầu, cố gắng làm cho mình thanh tỉnh một ít.
 
Vài giây sau, khi Đường Bình lại mở to mất, Trần Phàm đã đi tới bên cạnh xe, lẳng lặng nhìn Đường Bình,
 
Lúc này đây, Đường Bình thấy rõ, xác định, trước mắt chứng thật là Trần Phàm ngày đó vung tay đối với hắn!
 
- Là ngươi?
 
 Vừa nhận ra Trần Phàm, khóe mắt Đường Bình điên cuồng nhảy lên, biểu tình dữ tợn giống như chỉ hận không thể lập tức đem Trần Phàm xé thành mảnh nhỏ.
 
Theo sau, thần tình Đường Bình phẫn nộ nhìn về hướng Khang Lâm phía trước:
 
- Khang Lâm, con mẹ nó rốt cục là chuyện gì xảy ra? Không phải ngươi nói với ta đã phế hắn đi sao? Như thế nào hiện tại hắn lại đầy đủ tay chân xuất hiện?
 
- Đường chủ nhiệm, ta tìm lộn người...
 
 Khang Lâm mơ hồ giải thích:
 
- Hắn là do người nhà căn nhà đó tìm tới.
 
Tìm lộn người?
 
Nghe được Khang Lâm giải thích, Đường Bình thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi.
 
Mà bởi vì khoảng cách hơi xa, ánh sáng không đủ, hắn cũng không nhìn thấy hình dạng đám người của Khang Lâm.
 
- Việc cưỡng bức di dời lần này là do ngươi chỉ thị?
 
 Không đợi Khang Lâm cấp ra câu trả lời thuyết phục, Trần Phàm mở miệng, giọng nói không nóng không lạnh.
 
- Ngươi là thứ gì vậy? Có tư cách gì hỏi ta?
 
 Ngày đó, Trần Phàm hành hung Đường Bình, làm trong lòng hắn sinh hận, hiện giờ cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt, làm sao chịu theo Trần Phàm ôn tồn nói chuyện?
 
Nghe được lời nói của Đường Bình, Trần Phàm nở nụ cười.
 
Khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười lạnh như băng.
 
- Hô...
 
Giữa lúc hoảng hốt, Đường Bình chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một bóng tay.
 
Ngay sau đó, Trần Phàm nắm lấy mái tóc thưa thớt của Đường Bình, dùng sức lôi kéo, không chút khoan nhượng kéo thân hình mập mạp của Đường Bình từ trong xe ra ngoài!
 
- Ngao!
 
Trong xe, Đường Bình giống như một con lợn sắp bị chọc tiết tru lên, hai chân điên cuồng giãy dụa, cố gắng vung ra.
 
- Bang bang...
 
Thân hình Đường Bình đánh vào trên cửa xe phát ra tiếng vang binh bang, nửa thân trên bị Trần Phàm lôi ra cửa sổ xe, bởi vì bụng quá lớn, nửa người dưới không ra được, cả người bị kẹt ngay cửa kính xe.
 
- Bang, giúp ta, ngao...
 
- Ngao...
 
 Bị kẹt ngay cửa sổ xe, Đường Bình cố gắng giãy dụa, nhưng căn bản không có tác dụng, giống như một con lợn mập bị chọc tiết, hoảng sợ tru lên.
 
Nguyên bản lái xe bị một màn thình lình xảy ra làm hù sợ, lúc này nghe được Đường Bình cầu cứu, chứng kiến hình dạng của Đường Bình, do dự một chút vẫn chồm lên cố gắng đem Đường Bình kéo vào trong xe.
 
- Việc này không quan hệ tới ngươi, không muốn chết thì thành thật ngồi yên đó.
 
Trần Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn lái xe.
 
Ánh mắt kia lạnh như băng làm da đầu lái xe chợt run lên, động tác theo bản năng ngừng lại.
 
- Ta là chủ nhiệm ban di dời tây khu, là nhân viên nhà nước, ngươi làm như vậy là đang phạm pháp, phạm pháp ngươi biết chưa?
 
 Đường Bình bởi vì nửa người trên bị lôi ra ngoài cửa sổ xe, đầu chúc xuống, máu tràn về đầu, cả gương mặt nghẹn thành màu gan heo, hơi thở cũng trở nên cực kỳ dồn dập.
 
- Phạm pháp?
 
 Trần Phàm buông tóc Đường Bình ra, lấy ra thuốc lá, Sở Qua liền châm lửa cho hắn.
 
- Không riêng gì phạm pháp, ngươi quả thật là mắt không vương pháp! Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất lập tức thả ta, nếu không một hồi cảnh sát đến đây, đời này ngươi phải vượt qua trong nhà tù!
 
- Mắt không vương pháp?
 
 Trần Phàm rít một hơi thuốc lá, sau đó ngồi xổm người xuống, chậm rãi đem tàn thuốc đỏ tươi vươn tới khuôn mặt béo mập của Đường Bình.
 
- Ngươi...ngươi làm gì? Đừng...đừng...ngao!
 
Khuôn mặt Đường Bình nhất thời bị tàn thuốc gí vào bị phỏng, trong không khí toát ra mùi thịt cháy khét.
 
- Cấu kết thành viên hắc bang, đánh đập dân chúng, cưỡng chế phá hủy nhà dân, ngươi có tính là phạm pháp không?
 
 Trần Phàm lạnh giọng hỏi:
 
- So sánh với ta, rốt cục là ai mắt không vương pháp?
 
- Ta là nhân viên nhà nước, phạm pháp hay không do ngươi nói sao? Con mẹ nó ngươi là thứ gì vậy?
 
 Tiểu tình Đường Bình trở nên cực kỳ dữ tợn, thần tình hận ý.
 
- Đó chính là do ngươi nói mới tính?
 
 Trần Phàm nheo mắt lại.
 
- Tiểu...tiểu Trương, gọi điện thoại báo cảnh sát!
 
 Đường Bình khàn giọng gầm lên giận dữ:
 
- Ta cho ngươi biết, bằng vào hành động hôm nay của ngươi, dù bắn chết ngươi mười lần cũng không có vấn đề gì! Trên trời dưới đất, không ai có thể cứu ngươi!
 
Lái xe tiểu Trương nghe được lời Đường Bình, nhưng không lập tức hành động, mà kinh hồn táng đảm nhìn Trần Phàm.
 
- Theo như hắn nói, báo cảnh sát.
 
 Trần Phàm chậm rãi mở miệng.
 
Báo cảnh sát!
 
Nghe được Trần Phàm nói như thế, không riêng gì lái xe tiểu Trương, ngay cả Đường Bình và Khang Lâm đều ngây ngẩn cả người.
 
- Điếc sao? Gọi điện thoại báo cảnh sát!
 
 Trần Phàm rít thuốc, lạnh lùng nói.
 
- Dạ, dạ!
 
 Lái xe tiểu Trương bị dọa tới sắc mặt trắng nhọt, run rẩy lấy ra di động, chờ sau khi điện thoại chuyên được, mơ hồ nói:
 
- Tây khu Tam Lâm Hạng có người ẩu đả nhân viên công tác ban di dời...
 
Nói tới đây, tiểu Trương tựa hồ ý thức được điều gì, không nói câu kế tiếp ra miệng, mà thần tình sợ hãi nhìn Trần Phàm.
 
Trần Phàm cũng không nói gì với hắn, mà nắm tóc Đường Bình giật lên, cười lạnh nói:
 
- Chỉ có cảnh sát đến không đủ, ngươi còn chỗ dựa nào vững chắc, nhanh chóng đưa ra, nếu không một hồi không có cơ hội.
 
- Ngươi rốt cục là ai?
 
 Nhìn thấy Trần Phàm không những cho tài xế của mình báo cảnh sát, còn muốn cho mình dời ra chỗ dựa vững chắc, trong lòng Đường Bình mơ hồ nhận ra một tia không ổn.
 
Không một tiếng trả lời, Trần Phàm buông tóc hắn ra.
 
- Khang Lâm, con mẹ mày, hắn rốt cục là ai?
 
 Nhìn thấy Trần Phàm không trả lời, Đường Bình gian nan ngẩng đầu, nhìn Khang Lâm quát.
 
- Ta không biết.
 
 Đường Bình ý thức được không ổn, Khang Lâm cũng thế.
 
- Con mẹ nó ngươi cứ đứng bên kia làm gì?
 
 Đường Bình gầm lên giận dữ.
 
- Ta không đứng, con mẹ nó hai chân ta bị bọn hắn đánh gãy!
 
 Khang Lâm khóc không ra nước mắt.
 
Hai chân bị đánh gãy?
 
- Tê...
 
Nghe được Khang Lâm nói như thế, Đường Bình hít vào một hơi.
 
Hắn rất rõ ràng bối cảnh của Khang Lâm, mặt ngoài Khang Lâm là ông chủ của một công ty bất động sản, anh của hắn lại là một trong những thành viên trung tâm của Hồng Trúc bang. Mà đúng là dựa vào quan hệ của Khang Tử Huy, trong hai năm qua Khang Lâm đã phát triển công ty di dời lớn mạnh, còn bí mật nhập cổ trong một công ty bất động sản, thông qua đủ loại thủ đoạn hung ác, làm cho những hộ bị ép di dời chỉ được bồi thường ít ỏi, từ giữa giành được ích lợi thật lớn.
 
Cùng lúc đó, Khang Tử Huy càng đi lên càng cao, hiện giờ đã trở thành người quản lý phụ trách những khu sinh ý giải trí ăn chơi của Hồng Trúc bang.
 
Ở dưới tình hình này, Trần Phàm cùng Sở Qua dám đánh gãy hai chân Khang Lâm?
 
- Chú của ta là Đường Vĩnh, chính là khu trưởng tây khu này.
 
 Chẳng biết tại sao, biết được hai chân Khang Lâm bị đánh gãy, trong lòng Đường Bình bỗng nhiên hiểu được, nếu muốn giữ mạng chỉ có thể dựa vào chú của mình.
 
- Khu trưởng? Chẳng thể trách ngươi lại vô pháp vô thiên, nguyên lai có một người chú cấp chính sở làm chỗ dựa vững chắc.
 
 Trần Phàm liếm liếm môi, dáng tươi cười nghiền ngẫm.
 
- Chú của ta là người của phó chủ tịch thành phố Hoàng Chí Văn, nếu ngươi biết điều thì ngươi hiện tại lập tức thà ta, phục lạy nhận sai, ta có thể suy nghĩ bỏ qua cho ngươi!
 
 Có lẽ do nguyên nhân Trần Phàm không tiếp tục động thủ, Đường Bình chợt có dũng khí hơn, dù sao phó chủ tịch thường trực thành phố Đông Hải có lực uy hiếp hơn thành viên trung tâm Hồng Trúc bang, hai bên căn bản không cùng một cấp độ.
 
Vừa nói xong, Đường Bình cười lạnh nhìn Trần Phàm, chờ mong thấy bộ dáng bị hù sợ của Trần Phàm.
 
Làm cho hắn thất vọng chính là Trần Phàm không hề có chút sợ hãi, ngược lại trong con ngươi còn hiện lên một tia khinh thường!
 
- Gọi điện thoại cho chú của ngươi lại đây.
 
 Trần Phàm vứt tàn thuốc, giẫm tắt, nói.
 
Ân?
 
Đường Bình giật mình, theo sau phẫn nộ rít gào nói:
 
- Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, con mẹ nó lại cho ta đang dọa nạt ngươi phải không? Cũng tốt, ta sẽ làm cho ngươi biết, kết cục khi đắc tội Đường Bình này!
 
Nói xong Đường Bình hướng lái xe quát:
 
- Tiểu Trương, gọi điện thoại cho Lý thư ký, nói cho hắn biết, ta bị người đánh, đối phương muốn cho chú của ta lại đây lĩnh người!
 
Bởi vì cho tới nay, Đường Bình nhiều lần tìm Đường Vĩnh hỗ trợ, thường xuyên qua lại, Đường Vĩnh cảm thấy thật phiền toái, vì thế dặn Đường Bình nếu có việc thì trực tiếp gọi điện cho thư ký.
 
Lái xe tiểu Trương mặc dù biết điện thoại của Lý thư ký, nhưng cũng giống như trước đó, hắn không trực tiếp gọi điện thoại, mà dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Trần Phàm.
 
Tựa hồ...giờ này khắc này, Trần Phàm mới là lãnh đạo của hắn.
 
- Gọi đi.
 
Trần Phàm liếc mắt nhìn lái xe tiểu Trương.
 
Lái xe tiểu Trương cắn răng lấy ra di động, gọi điện cho chú của Đường Bình, điện thoại qua thật lâu mới chuyển được, chỉ thấy tiểu Trương thập phần khẩn trương nói:
 
- Lý...Lý thư ký, chào ngài...tôi là tài xế của Đường chủ nhiệm, Đường chủ nhiệm muốn tôi gọi điện tìm Đường khu trưởng...
 
- Sao hắn không tự mình gọi điện?
 
 Đầu bên kia điện thoại, Lý thư ký cau mày nói.
 
- Hắn...hắn bị người đánh, gãy tay, nên không thể nào gọi điện thoại.
 
 Gương mặt tiểu Trương không chút máu liếc nhìn Trần Phàm, run run nói.
 
- Cái à? Bị người đánh gãy cánh tay?
 
 Lý thư ký kinh ngạc.
 
- Ân.
 
- Như thế nào không báo cảnh sát?
 
- Đã báo cảnh...nhưng...nhưng đối phương nói để Đường khu trưởng cũng lại đây.
 
Nghe được tiểu Trương vừa nói như thế, đôi mày Lý thư ký trong nháy mắt cau chặt lại, tin tức nói cho hắn biết, chuyện này thật khó giải quyết, hắn trầm ngâm vài giây đồng hồ, hỏi:
 
- Các anh ở đâu?
 
- Tây khu Tam Lâm Hạng.
 
- Đô...đô...
 
Cúp điện thoại, Lý thư ký lập tức gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát tây khu.
 
- Chào ngài. Ngô cục trưởng, là tôi, tiểu Lý.
 
- Tiểu Lý a, chào anh, sao đột nhiên lại gọi điện cho tôi vậy? Có chuyện gì sao?
 
- Là như vậy, Ngô cục trưởng, cháu của Đường khu trưởng bị người đánh, đánh rất nghiêm trọng.
 
- Cái gì? Cháu của Đường khu trưởng bị người đánh? Lúc nào?
 
- Hiện tại.
 
- Bị đánh ở đâu?
 
- Tam Lâm Hạng.
 
- Tiểu Lý, việc này anh khoan hãy hội báo cho Đường khu trưởng, hiện tại tôi tự mình dẫn đội đi xử lý chuyện này.
 
Ngô cục trưởng ngưng trọng nói, theo hắn xem ra, Đường Bình từ trước tới luôn ngang ngược hoành hành hoàn toàn là bởi vì chú của Đường Bình. Đường Vĩnh là một người rất bao che khuyết điểm, cho nên hắn nhất định phải tự mình đi xử lý việc này, lại không thể kinh động tới Đường Vĩnh, nếu không hắn cũng phải gặp tai ương.
 
- Được.
 
 Lý thư ký gật đầu đáp ứng.
 
- Tốt lắm, tiểu Lý, tôi gác máy đây, có tình huống nào tôi sẽ báo cho anh, nhớ kỹ khoan hãy nói với Đường khu trưởng.
 
Cúp điện thoại, Lý thư ký nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương, cuối cùng vẫn lấy ra di động gọi cho Đường Vĩnh.
 
- Tiểu Lý, muộn như vậy gọi điện cho tôi, có chuyện à sao?
 
 Điện thoại chuyển được, thanh âm trầm thấp uy nghiêm của Đường Vĩnh truyền tới.
 
Lý thư ký thật cẩn thận nói:
 
- Dạ, Đường khu trưởng, tôi có chuyện rất trọng yếu hội báo với ngài.
 
- Chuyện gì?
 
- Cháu của ngài ở Tam Lâm Hạng bị người đánh gãy tay, đối phương muốn ngài đi qua lĩnh người.
 
- Đồ vô dụng, không có ngày nào không gây phiền toái cho tôi!
 
 Đầu bên kia điện thoại, Đường Vĩnh nhăn mày, giọng nói âm trầm:
 
- Tam Lâm Hạng? Tôi nhớ được nơi đó gần đây đang phá bỏ để xây một tiểu khu mới, chẳng lẽ bởi vì chuyện di dời? Cậu gọi điện cho Ngô cục trưởng chưa?
 
- Đã báo, Ngô cục trưởng đã mang người đi qua!
 
- Cậu lái xe đến dưới nhà chờ tôi.
 
 Thần tình Đường Vĩnh tức giận nói:
 
- Tôi thật muốn nhìn xem là ai có kỹ năng lớn như vậy, đánh cháu tôi không nói, còn muốn Đường Vĩnh này đi lĩnh người!
 

Bình luận





Chi tiết truyện