chương 466/ 848

Lương Vĩnh Sinh có thể hiểu được điểm này, Trần Phàm tự nhiên cũng hiểu được.
 
Một tia cảm kích nhất thời hiện lên trên gương mặt của hắn, hắn há mồm ra định nói cái gì đó.
 
Nhưng lão già tựa hồ cũng không muốn cho hắn cơ hội, chỉ cười cười, sau đó bước những bước thật mạnh mẽ rời khỏi gian nhà trúc.
 
Bên trong gian nhà, vô luận là Trần Phàm hay là Lương Vĩnh Sinh đều không mở miệng, gương mặt hai người thật phức tạp nhìn bóng lưng lão già rời đi, mỗi người đều tự có suy nghĩ của mình.
 
Rất nhanh trong ánh nhìn chăm chú của hai người, thân ảnh lão già dần biến mất bên trong rừng trúc.
 
Trần Phàm thu hồi ánh mắt liếc nhìn Lương Vĩnh Sinh, làm ra tư thế như thỉnh:
 
- Lương bí thư, mời ngồi.
 
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm, nỗi lòng hỗn loạn của Lương Vĩnh Sinh dần dần ổn định lại một chút, gương mặt hắn phức tạp nhìn Trần Phàm, ngồi xuống ghế trúc.
 
Theo sau, hắn hữu ý vô ý nhìn thoáng qua ghế trúc khi nãy lão già đã ngồi, nhất thời cảm giác giống như đang đứng đống lửa ngồi đống than, cả người không được thoải mái.
 
So sánh với Lương Vĩnh Sinh mà nói, Trần Phàm khi ngồi xuống thì thản nhiên hơn rất nhiều.
 
Dù sao trước khi Lương Vĩnh Sinh còn chưa tới, hắn đã ngồi đối diện lão già, đang chuyện trò vui vẻ.
 
- Lương bí thư. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
 Thoáng trầm ngâm, Trần Phàm hoàn toàn nắm giữ chủ động, chậm rãi mở miệng.
 
Ba chữ thật nhẹ nhàng lại giống như sấm rền nổ vang bên tai Lương Vĩnh Sinh, trong lòng hắn căng thẳng, nhưng tố chất tâm lý cùng năng lực khống chế của hắn rất tốt nên gương mặt cũng không hề phát sinh biến hóa.
 
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Phàm cười khổ nói:
 
- Các đại lão trong thể chế đều nói Ngụy lão rất am hiểu trà đạo, tiêu chuẩn pha trà có thể so với đại sư, hơn nữa còn cất chứa rất nhiều loại trà thượng hạng. Lúc trước khi Ngụy lão còn đang nắm quyền, có bao nhiêu đại lão muốn được uống trà của Ngụy lão nhưng không có may mắn này. Hôm nay tôi có thể được uống trà do chính tay Ngụy lão pha chế, hoàn toàn là nhờ dính ánh hào quang của cậu, cảm ơn nhiều.
 
Nghe được câu nói của Lương Vĩnh Sinh, Trần Phàm cũng không lập tức trả lời.
 
Bởi vì, đối với sự xuất hiện của vị lão già từng đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, Trần Phàm cũng không hề dự liệu trước.
 
Luận thân phận, có lẽ hắn có thể bước vào trà viên có cánh cửa cao tới mức phải làm cho rất nhiều nhân sĩ quyền quý phải nhìn lên này, nhung...hắn cũng không phải hội viên của trà viên này.
 
Sở dĩ hắn có thể bước vào đây, hoàn toàn là bởi vì lúc trước có lời nói của Tô Thanh Hải, thông qua sự giới thiệu của Tô Thanh Hải với một người phụ trách trà viên, mới có thể ước hẹn gặp mặt Lương Vĩnh Sinh ở tại nơi này.
 
Trước đó khi hắn vừa đi vào nhà trúc, lão già cũng liền đi vào.
 
Bản thân từng là một thành viên của Long Nha, Trần Phàm tự nhiên nhận ra được lão già.
 
Đối với việc này ngay từ lúc bắt đầu, Trần Phàm đột nhiên thấy lão già xuất hiện cũng trở tay không kịp.
 
Lúc ấy, lão già thấy Trần Phàm hơi có chút kinh hãi, cười trêu ghẹo nói, hắn ngồi một mình uống trà trong gian phòng cách vách cảm thấy thật buồn chán, nên đi đến tìm một người nói chuyện phiếm.
 
Đối với sự giải thích của lão già, Trần Phàm nửa tin nửa ngờ, cũng không hề nghĩ nhiều mà thản nhiên cùng lão già hàn huyên trò chuyện, thẳng đến khi Lương Vĩnh Sinh đi vào nhà trúc.
 
Mà câu nói hữu ý vô ý cuối cùng của lão già, chẳng những làm cho Lương Vĩnh Sinh sợ hãi, ngay cả Trần Phàm cũng bị cả kinh không nhẹ.
 
Bởi vì theo hắn xem ra, trước đó hắn cùng lão già nói chuyện tuy rằng rất hợp ý, nhưng hai người cũng là lần đầu tiên gặp mặt, quan hệ của hai người có thể dùng từ nhạt như nước để mà hình dung, lão già không có lý do cũng không có đạo lý tự mình pha trà cho hắn.
 
Trần Phàm rất rõ ràng phân lượng của câu nói kia, tuyệt đối so với việc một đại lão gọi điện thoại dặn dò trực tiếp còn nặng hơn nhiều, cho nên mặc dù không biết vì sao lão già phải làm như vậy, nhưng Trần Phàm vẫn tính toán phải dựa thế.
 
Nguyên bản đối với hắn mà nói muốn nuốt xuống cục xương trước mắt này phải là chuyện cần làm, nhưng cũng phải gặp trắc trở, hiện giờ mượn thế của lão già kia, hết thảy đều trở nên dễ dàng.
 
Lúc này nghe được câu nói của Lương Vĩnh Sinh, Trần Phàm nhàn nhạt cười:
 
- Lương bí thư chớ khách khí.
 
Trước đó khi Lương Vĩnh Sinh còn đang khiếp sợ, từng dùng khóe mắt quan sát Trần Phàm, phát hiện Trần Phàm ngoại trừ tỏ vẻ cảm kích ra, cũng không hề lộ vẻ kinh ngạc, lúc này nghe Trần Phàm nói như vậy, lập tức khẳng định tất cả chuyện này là do Trần Phàm an bài.
 
Điều này không khỏi làm trong lòng hắn trầm xuống.
 
Theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm đã an bài tốt tất cả chuyện này, như vậy ẩn ý bên trong liền có vấn đề!
 
- Trần Phàm, trà của Ngụy lão cũng không dễ uống a.
 
 Lương Vĩnh Sinh cười khổ thở dài một hơi, nói:
 
- Tôi biết mục đích đêm nay cậu mời tôi uống trà. Nếu chuyện đã quyết, tôi cũng sẽ không đem Sở Vấn Thiên ra ngăn trở cậu. Nhưng...cậu hẳn là hiểu được, chuyện này không phải chuyện nhỏ, hơn nữa tôi vốn không làm chủ được.
 
- Tôi hiểu được.
 
 Trần Phàm cũng hiểu được Lương Vĩnh Sinh nói đúng sự thật, muốn động loại đại tướng biên cương như Tưởng Cương, chức vụ của Lương Vĩnh Sinh cũng chỉ có thể đưa ra lời đề nghị, cần phải báo lên trên, sau khi được phê chuẩn thành lập tổ điều tra, sau đó mới có thể hành động.
 
- Trần Phàm, không phải tôi nói cậu, cậu đã có tầng quan hệ như Ngụy lão, còn muốn để tôi ra mặt làm gì?
 
 Lương Vĩnh Sinh nhìn Trần Phàm đăm đăm:
 
- Tuy rằng Ngụy lão đã lui xuống, nhưng cậu hẳn là rõ ràng hiện giờ Ngụy lão vẫn có thể làm được rất nhiều chuyện. Nếu cậu nhờ Ngụy lão gọi điện thẳng cho lãnh đạo trực tiếp của tôi, vậy thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn êm xuôi.
 
- Tôi có dụng ý riêng của tôi.
 
 Trần Phàm trả lời lập lờ nước đôi, theo sau lại nói:
 
- Lương bí thư, tôi biết, nếu bỗng dưng nhờ ông động thủ với Tưởng Cương, thì cũng giống như đẩy ông lên đầu sóng ngọn gió. Tôi tự nhiên sẽ không buộc ông phải làm như vậy.
 
- Nga.
 
 Hai mắt Lương Vĩnh Sinh tỏa sáng:
 
- Vậy cậu tính toán làm như thế nào?
 
- Trước tiên cho ông xem vài thứ.
 
 Trần Phàm lấy ra một tập hồ sơ trong một túi đen, đưa tới trước người Lương Vĩnh Sinh.
 
Lương Vĩnh Sinh vội vàng tiếp nhận, mở ra cẩn thận nhìn vào.
 
Trần Phàm không quấy rầy, cầm lấy chén trà hớp nhẹ một ngụm.
 
Dát chi!
 
Lúc này Mạc lão bưng một bình trà màu tím đi vào.
 
- Người trẻ tuổi, đây là trà do đích thân lão gia tử tự tay pha cho cậu, ông muốn tôi chuyển cáo với cậu, thời gian không còn sớm, ông đi về trước, sau này nếu cậu có rảnh thì đến đây tìm ông ấy uống trà.
 
 Mạc lão đặt bình trà màu tím lên bàn, thản nhiên nói.
 
- Mạc lão, phiền toái ngài giúp tôi cảm ơn Ngụy lão gia tử.
 
 Trần Phàm vội vàng đứng dậy hành lễ, Lương Vĩnh Sinh cũng buông xấp tư liệu ra, đứng dậy.
 
Mạc lão cười khẽ nói:
 
- Ngụy lão gia tử đoán được cậu sẽ nói như vậy, ông nói không cần cảm ơn, hai chữ này không có ý nghĩa, không thành thật, dùng hành động thực tế mới là cách chứng minh tốt nhất.
 
Trong lòng Trần Phàm vừa động, trong đầu mơ hồ hiện lên điều gì, muốn nắm bắt nhưng thủy chung vẫn không thể nào nắm bắt được.
 
Mà đồng tử của Lương Vĩnh Sinh thì đột nhiên phóng đại, tựa hồ đang lĩnh ngộ ý tứ của những lời này.
 
Lúc này Mạc lão cũng không nhiều lời vô nghĩa, mà xoay người rời đi.
 
Mạc lão vừa rời đi, trong gian phòng trúc lại rơi vào yên lặng, trên bàn trà, bình trà màu tím bốc hơi nghi ngút, hương trà tỏa ra bốn phía.
 
Trần Phàm âm thầm lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, đem toàn bộ lực chú ý đặt lên trên người Lương Vĩnh Sinh, hắn bưng bình trà lên vừa rót vừa nói:
 
- Lương bí thư, tôi châm trà cho ông, ông xem trước phần tư liệu này đi.
 
- Ân.
 
Lương Vĩnh Sinh thấp thỏm lên tiếng, lại ngồi xuống ghế, khởi lên tinh thần tập trung xem phần tư liệu Trần Phàm cấp cho hắn.
 
Trần Phàm nhẹ nhàng đem chén trà đặt ngay trước mặt Lương Vĩnh Sinh.
 
Lương Vĩnh Sinh không kìm lòng được nhìn thoáng qua chén trà kia, không hề hé răng.
 
Theo sau, con ngươi của Lương Vĩnh Sinh co rút thành mũi châm nhọn, trong con ngươi toát ra vẻ kinh ngạc.
 
Theo thời gian trôi qua, vẻ kinh ngạc biến thành khiếp sợ...
 
Không biết qua bao lâu, Lương Vĩnh Sinh đã xem xong toàn bộ phần tư liệu, diễn cảm cũng ngưng trọng lên.
 
Hắn theo bản năng muốn nâng chén trà lên nhưng lại phát hiện trà đã nguội rồi.
 
- Lương bí thư, ông nói, nếu tôi đem phần tư liệu này cho hấp thụ ra ngoài ánh sáng, thì ngoại giới có náo động không?
 
 Trần Phàm mỉm cười hỏi.
 
Trong lòng Lương Vĩnh Sinh chợt căng thẳng.
 
Đáp án không cần nói cũng biết.
 
Bởi vì vừa rồi Trần Phàm đưa xấp tư liệu cho hắn, là toàn bộ chỗ bẩn trong những năm gần đây của Tưởng Cương!
 
Bằng vào những chỗ bẩn này, đừng nói tới con đường làm quan của Tưởng Cương chấm dứt, dù là vào tù, thậm chí là mất tính mạng cũng vẫn không đủ.
 
- Ngẫm lại xem, phần tư liệu này nếu đem hấp thụ ra ngoài ánh sáng, áp lực dư luận khẳng định không nhỏ, đủ khiến cho các vị cùng trung ương phải xem trọng. Đến lúc đó, nếu có Chu lão ở Chiết Giang ra tay phía sau, ông lại đưa ra đề nghị điều tra, muốn bắt Tưởng Cương chắc là không khó đi?
 
 Trần Phàm không nóng không lạnh nói.
 
Trái tim Lương Vĩnh Sinh treo lên tận cổ họng.
 
- Kể từ đó, ông cũng không đến nỗi bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió phải không?
 
 Trần Phàm tiếp tục nói:
 
- Mặt khác, tôi nghe nói con của ông đang công tác ở Sơn Đông, mà vừa vặn tôi lại có một người chú đang ở Sơn Đông.
 
Trần Phàm không nói dứt lời, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng!
 
Trong lòng Lương Vĩnh Sinh tự nhiên hiểu rõ.
 
Hắn nhíu mày trầm ngâm vài giây đồng hồ, nói:
 
- Cậu có thể mời được Chu Bình Xuyên ra mặt không?
 
Với thân phận của Lương Vĩnh Sinh, cũng không xa lạ gì với Chu Bình Xuyên, tương phản còn hiểu rõ ràng.
 
Hắn biết rõ Chu Bình Xuyên là người nắm quyền lớn nhất tại Chiết Giang, vốn là một đại quan thanh liêm, tính tình ôn hòa, cơ bản là không muốn tham dự tranh đấu.
 
Nếu như không phải do nguyên nhân này, với chiến tích trong những năm gần đây của Chu Bình Xuyên, đứng đúng hàng ngũ, con đường làm quan sẽ có thể tiến thêm một bước, mà không như bây giờ lấy thân phận ủy viên xuống đài.
 
Kể từ đó, dù cho Trần Phàm có vận dụng mối quan hệ của Ngụy lão cũng chưa chắc có thể làm cho Chu Bình Xuyên ra tay.
 
- Có thể!
 
Trần Phàm trả lời thật thẳng thắn.
 
- Đến lúc đó nếu như cậu có thể mời được Chu Bình Xuyên ra mặt, vậy thì tôi sẽ làm theo lời cậu nói, đứng ra đề nghị cấp trên điều tra Tưởng Cương.
 
 Lương Vĩnh Sinh trầm ngâm một lát, cuối cùng cắn răng làm ra quyết định.
 
- Cảm ơn.
 
 Nghe được lời nói của Lương Vĩnh Sinh, trong lòng Trần Phàm khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
 
Bỏ qua việc mượn thế của Ngụy lão, vốn Trần Phàm vẫn tin tưởng thuyết phục được Lương Vĩnh Sinh, hoàn toàn chính là dựa vào con bài chưa lật Chu Bình Xuyên!
 
Theo hắn xem ra, chỉ cần đánh ra lá bài tẩy Chu Bình Xuyên, Lương Vĩnh Sinh tuyệt đối sẽ không thoái thác, dù sao nếu mọi chuyện tiến hành theo kế hoạch, thì trọng trách mà Lương Vĩnh Sinh phải gánh vác sẽ rất phiêu lưu.
 
Sự thật đã xác minh sự suy đoán của Trần Phàm.
 
Nghe được hai chữ cảm ơn, Lương Vĩnh Sinh cũng không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng đối với việc kế tiếp Trần Phàm sẽ làm như thế nào, lại tràn ngập chờ mong.
 
Không lâu trước đây, khi Trần lão thái gia buông tay rời bỏ nhân gian, Trần Phàm bị đuổi ra khỏi Trần gia, sau đó lại giết chết Tiết Cường, chọc giận Tiết Hồ, Tiết Hồ không tiếc vận dụng toàn bộ lực lượng bạch đạo muốn dồn Trần Phàm rơi vào chỗ chết.
 
Ở thời khắc mấu chốt đó, Trần gia gia chủ Trần Kiến Quốc chẳng những không ra mặt bảo vệ Trần Phàm, mà còn tuyên bố chuyện này nhất định phải giải quyết nghiêm khắc để làm gương.
 
Khi đó tất cả mọi người đều cho rằng Trần Phàm sẽ chết chắc rồi.
 
Kết quả Trần Phàm không chết.
 
Sau đó...Trần Phàm thay hình đổi dạng, biến hóa thành chủ tịch tập đoàn Cao Tường, lấy thân phận mới cùng Tiết Hồ triển khai một vòng thi đấu mới.
 
Dù đám chiến hữu của Trần Chiến đã xuất đầu phất cờ hò reo, nhưng Lương Vĩnh Sinh hiểu rõ ràng, những người đó chỉ có tác dụng uy hiếp thôi, muốn thật sự ra tay, thì sẽ rất khó.
 
Ở tình huống này, Lương Vĩnh Sinh và rất nhiều người, cũng không cho rằng Trần Phàm có thể đánh đổ Tiết gia...nhưng hôm nay nhìn thấy mối quan hệ quỷ dị giữa Trần Phàm cùng Ngụy lão, lại nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Trần Phàm khi nói có thể mời được Chu Bình Xuyên ra tay, thì Lương Vĩnh Sinh đột nhiên cảm giác được, cuộc tỷ thí này, hươu chết về tay ai, còn rất khó nói trước.
 
Cùng lúc đó Ngụy lão đã ngồi xe rời khỏi Thạch Phong trà viên.
 
Trong xe, Mạc lão ngồi băng ghế sau cùng Ngụy lão, do dự một thoáng, mới hỏi:
 
- Lão gia tử, vì sao ngài phải giúp tên hậu sinh Trần gia kia vậy?
 
- Nhận ủy thác của người ta.
 
 Ngụy lão nhàn nhạt cười nói:
 
- Vốn vẫn chưa tới thời điểm tôi ra mặt, nhưng vừa lúc gặp, liền thuận tay kéo dùm tiểu tử đó một phen.
 
Nhận ủy thác của người ta?
 
Thần tình của Mạc lão chợt rung động, lấy thân phận của Ngụy lão, người có thể ủy thác Ngụy lão ra mặt, chỉ đếm ở trên đầu ngón tay mà thôi!
 
Chẳng lẽ chính là vị lão nhân đang nằm ở Bát Bảo Sơn?
 
Trong lòng Mạc lão chợt căng thẳng, nhưng cũng không buông lời dò hỏi thêm nữa...
 

Bình luận





Chi tiết truyện