chương 274/ 848

Trận tuyết đầu tiên của năm 2012, so với thời khắc trong dĩ vãng càng tới muộn hơn một chút.
 
Thẳng đến ngày mười tháng một, trận tuyết đầu tiên trong năm mới chậm chạp rơi xuống, tuyết lớn rơi khắp đại giang nam bấc, trong vòng một đêm, đại bộ phận thành thị trong cả nước đã bao phủ một lớp trắng xóa, ngay cả Đông Hải cũng không ngoại lệ.
 
Trận tuyết lớn rơi xuống, làm nhiệt độ không khí tại Đông Hải lại giảm xuống, thiếu chút nữa đột phá nhiệt độ không khí thấp nhất trong lịch sử.
 
Khí trời rét lạnh, lại không thể đóng băng trái tim nhiệt huyết của các sinh viên đại học Đông Hải.
 
Vào ngày mười tháng một, toàn bộ các cuộc thi đều chấm dứt, các sinh viên đã có thể tận tình hưởng thụ cuộc sống trong kỳ nghỉ sắp tới.
 
Trong phòng 108, ngoại trừ Trần Phàm, Tiêu Phong, Chu Văn, Ngu Huyền ba người đều đang thu dọn đồ đạc, mà Trần Phàm bởi vì luôn ngủ bên ngoài, trong phòng cơ bản cũng không có vật gì, cũng cảm thấy vui vẻ nhàn rỗi.
 
- Trần Phàm, cậu đừng có làm kiểu mọi người thì say mặc cho ta thanh tỉnh, đến giúp tôi thu thập hành lý một chút đi.
 
Tiêu Phong thấy Trần Phàm nhàn rỗi ngồi dựa trên giường, cười híp mắt nhìn ba người, nhịn không được trêu ghẹo nói.
 
Hôm qua sau khi cuộc thi kết thúc vào lúc xế chiều, Trần Phàm cùng ba người và Tô San cùng đến khách sạn Phúc Lai ăn uống một trận, đồ ăn có tận hứng hay không không biết, nhưng rượu đã uống đến tận hứng, uống đến cuối cùng tiểu Văn tử đồng học của chúng ta nhắm nghiền mắt, bất tỉnh nhân sự, ngay cả Tiêu Phong tự xưng tửu lượng ngưu bức lấn át khắp Hàng Châu cũng uống đến say mèm, ngay cả Ngu Huyền từ nhỏ được Ngu lão gia tử ném vào trong rượu trắng nguyên chất ngâm mình bởi vì thương thế đã tốt nên được ra viện, nhưng thân thể còn chưa hoàn toàn khỏi phục, lúc quay về ký túc xá cũng đã dáng đi lảo đảo, theo hình chữ S, chỉ có duy nhất Trần Phàm vẫn duy trì thanh tỉnh.
 
Trong đoạn thời gian này, tập đoàn Thiên vấn, tập đoàn Hải Thụy, tập đoàn Viễn Sơn ba đại tập đoàn rã ra rồi gây dựng thành đại tập đoàn Cao Tường trên cơ bản đã sắp hoàn thành, đã chính thức cùng tập đoàn Kemer Er ký kết hiệp thương hợp tác.
 
Mà ở dưới tình hình này, Tiêu Phong cũng không thay đổi thái độ đối với Trần Phàm, điều này làm cho Trần Phàm cảm thấy vui vẻ tận đáy lòng, lập tức cười mắng:
 
- Thu thập cái đầu cậu, ca có thể đợi các cậu đã là không tồi rồi.
 
Nghe tiếng mắng thân thiết của Trần Phàm, Tiêu Phong nhếch môi nở nụ cười, có lẽ...cười không sáng lạn như khi đi tán tỉnh nữ nhân, nhưng thật sự phát ra từ nội tâm.
 
Bởi vì hắn cũng giống như Trần Phàm, thật thích cảm giác không có chơi đùa tâm cơ, chỉ biết sống phóng túng, tán gẫu về nữ nhân, cuộc sống như thế làm cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái cùng thích ý.
 
- Mỹ Nhân, nếu không cậu trả lại vé xe lửa, ngày mai cùng tôi và Tô San ngồi máy bay đến Yên Kinh chơi hai ngày, đến lúc đó lại từ Yên Kinh ngồi xe lửa trở về Đông Bắc?
 
Trần Phàm nhìn thoáng qua Ngu Huyền đang mải miết sắp xếp quần áo cùng sách vở vào trong túi.
 
Ngu Huyền ngẩng đầu, hàm hậu nhìn Trần Phàm cười cười:
 
- Không được. Trần Phàm, tôi phải về nhanh thôi. Cậu không biết, ông nội tôi biết tôi bại bởi đám người kia, mắng tôi vô năng, bảo tôi mau chóng chạy trở về, sau đó phải hung hăng huấn luyện tôi.
 
Ngu Huyền vừa nói xong, Chu Văn đã đem laptop cùng sách vở bỏ xong vào túi, thở hồng hộc ngồi trên giường, dùng một loại ánh mắt vô tội nhìn ba người Trần Phàm, theo thói quen đẩy gọng kính, thành khẩn hỏi:
 
- Các huynh đệ, sau này không uống rượu nữa được không?
 
Ba người:
 
-...
 
Ba người Tiêu Phong thu thập xong đồ vật đi ra khỏi phòng cũng đã là mười giờ.
 
Cũng giống như đi ăn cơm trong ngày đầu tiên khai giảng, vẫn là Tiêu Phong lái chiếc BMW X6 thật phong tao, dựa theo an bài, Tiêu Phong trước tiên chở Chu Văn về nhà, sau đó lại chở Ngu Huyền tới nhà ga, cuối cùng lái xe về Hàng Châu.
 
- Di, đây không phải là Trương Thiên Thiên sao?
 
Ngay khi Tiêu Phong lái xe xuyên qua vườn trường, chợt thấy một thân ảnh cao gầy, ghé mắt vừa nhìn, phát hiện là Trương Thiên Thiên, không khỏi kêu lên, đồng thời thả chậm tốc độ xe.
 
Trương Thiên Thiên.
 
Nghe được ba chữ này, trong lòng Trần Phàm không khỏi chợt động.
 
Từ sau khi Trần Phàm cứu Trương Thiên Thiên, hơn nữa đưa nàng tới tổng y viện võ cảnh Đông Hải, Đường Quốc Sơn giúp Trần Phàm ở ngay trước mặt nhục nhã hai vợ chồng Trương Sinh Quang, Trần Phàm cũng không còn liên hệ với Trương Thiên Thiên, nàng cũng không chủ động liên hệ với hắn, hiện giờ nghe được Tiêu Phong nhắc đến Trương Thiên Thiên, hắn không khỏi ngẩn ra.
 
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Trần Phàm theo bản năng quay đầu lại nhìn xung quanh.
 
Ngay sau đó, hắn thấy được Trương Thiên Thiên lưng đeo ba lô, một mình đi trong tuyết.
 
Ngay hôm nay Trương Thiên Thiên mặc một chiếc áo khoác màu xanh biếc có nón trùm đầu, bên dưới mặc chiếc quần da bó sát người, dưới chân là một đôi giày ống màu tím nhạt đang giẫm trên mặt đất phát ra thanh âm sàn sạt.
 
Nàng tựa hồ cũng không phát hiện nhóm người của Trần Phàm, mà đang cúi đầu vừa đi vừa suy nghĩ chuyện gì đó.
 
Bước tiến của nàng rất nhỏ, cũng rất mơ hồ, trong đại tuyết trắng xóa, liền giống như một con sơn dương lạc đường, không biết đường đi ở phương nào.
 
Gió lạnh thổi bay, thổi bay mái tóc dài phiêu dật của nàng, lộ ra nửa bên mặt, vẫn lãnh diễm như ngày thường.
 
Nhưng so sánh với ngày xưa, lại nhiều hơn một tia mê mang.
 
Chẳng biết tại sao, chứng kiến vẻ mặt mê mang của Trương Thiên Thiên, trong lòng Trần Phàm hơi động một chút, thoáng do dự, trầm giọng nói:
 
- Dừng xe.
 
Tuy rằng không biết vì sao Trần Phàm đột nhiên cho dừng xe, nhưng Tiêu Phong vẫn lập tức giẫm phanh, chiếc xe trượt trên con đường trơn ướt chừng hai thước vững vàng ngừng lại.
 
Khi xe ngừng lại, Trần Phàm đẩy cửa xe bước xuốngđi thẳng về phía Trương Thiên Thiên.
 
Tiêu Phong thấy thế, thoáng do dự, cũng không chào hỏi Trần Phàm trực tiếp khởi động máy.
 
- Không đợi Trần Phàm sao?
 
Ngu Huyền thấy thế, khó hiểu hỏi han.
 
- Người ta muốn đi đóng phim tình cảm, chẳng lẽ cậu cũng muốn gia nhập?
 
Chu Văn xem thường liếc mắt nhìn Ngu Huyền.
 
Đáng thương cho Ngu Mỹ Nhân nín bặt tại đương trường.
 
Mà Tiêu Phong lại cười không dứt, nhưng cũng không giải thích chuyện gì, trực tiếp cho xe biến mất trong cơn tuyết lớn.
 
- Trương Thiên Thiên.
 
Cùng lúc đó, Trần Phàm đi dưới đại tuyết về hướng Trương Thiên Thiên.
 
Trương Thiên Thiên đang cúi đầu đi đường, nghe được có người gọi tên mình, lập tức sửng sốt, theo sau tựa hồ nhớ ra gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước.
 
Ngay sau đó, nàng rõ ràng nhìn thấy Trần Phàm đang đi tới, thân hình thẳng tắp, bước chân trầm ổn.
 
Là hắn sao?
 
Trái tim Trương Thiên Thiên chợt co rút lại, lập tức dừng bước, thần tình hốt hoảng nhìn Trần Phàm.
 
Cứ lẳng lặng nhìn như thế.
 
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước...
 
Trong ánh nhìn chăm chú cùng sự chờ đợi của Trương Thiên Thiên, thân ảnh quen thuộc của Trần Phàm đã đi tới trước người của nàng.
 
- Anh...chào anh. Trần Phàm.
 
Nhìn thấy Trần Phàm đang đứng sừng sững ngay trước mặt mình, thân thể mềm mại của Trương Thiên Thiên run lên nhè nhẹ, tuy rằng nàng kiệt lực muốn khống chế tâm tình của mình, nhưng giọng nói kích động đã bán rẻ nội tâm chân thật nhất của nàng.
 
- Tuyết lớn như vậy, sao lại đi một mình, cha mẹ cô không có tới đón cô sao?
 
Nhìn khuôn mặt bị đông cứng tới đỏ hồng của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm theo bản năng cảm thấy nàng thay đổi không ít.
 
Cha mẹ.
 
Nghe được hai chữ này, sắc mặt Trương Thiên Thiên biến đổi, sau đó tự giễu cười cười:
 
- Không có.
 
Nhìn thấy khóe miệng Trương Thiên Thiên lộ ra dáng cười tự giễu, Trần Phàm tựa hồ nhớ ra điều gì đó, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
 
- Đúng rồi, lần trước anh đi quá vội vàng, tôi cũng chưa kịp cảm ơn anh.
 
Thấy Trần Phàm không nói lời nào, Trương Thiên Thiên ngẩng đầu, lộ ra một tia chua xót nhưng thoáng chốc lại nở nụ cười sáng lạn, nàng nhìn vào khuôn mặt đã sớm điêu khắc vào tận sâu trong nội tâm của nàng, chân thành nói:
 
- Cảm ơn anh giúp tôi.
 
- Đừng khách khí.
 
Trần Phàm lắc lắc đầu.
 
- Vừa đi vừa nói chuyện đi.
 
Trương Thiên Thiên lại cười, dẫn đầu đi trước, đi được hai bước ghé mắt nhìn Trần Phàm, hỏi:
 
- Anh muốn dẫn San San quay về Yên Kinh ăn tết sao?
 
- Ân.
 
Trần Phàm nhẹ gật đầu, hỏi:
 
- Còn cô?
 
- Tôi chuẩn bị đi Châu Âu nghỉ phép, thuận tiện tìm hiểu về văn hóa tập tục bên kia.
 
Trương Thiên Thiên giống như một đứa bé đang xòe tay, làm bông tuyết rơi xuống bàn tay nàng liền trực tiếp hòa tan, nhưng nàng cũng không để ý, cười nói.
 
- Đi Châu Âu?
 
Trần Phàm sửng sốt:
 
- Không có ý định ở nhà ăn tết?
 
- Ha ha. ăn tết đối với tôi mà nói, đã không còn vui vẻ cùng hưng phấn như lúc còn bé nữa, có hay không cũng không có gì khác nhau.
 
Trương Thiên Thiên làm như nhớ ra điều gì đó, ánh sáng trong con ngươi thoáng phai nhạt xuống, nhẹ giọng cảm thán một câu.
 
Trần Phàm thấy thế, thoáng do dự, hỏi:
 
- Hay là cha mẹ cô còn chưa thay đổi?
 
- Thay đổi? Nói dễ hơn làm.
 
Trương Thiên Thiên tự giễu cười:
 
- Anh biết không? Lần đó bị tư lệnh viên họ Đường giáo huấn bọn họ trong bệnh viện, bọn họ chẳng những không hề cảm thấy mất mặt, ngược lại sau đó còn đặc biệt hưng phấn, bọn họ cho rằng tôi cự tuyệt Trần Phi là đúng, hơn nữa còn cổ vũ tôi đừng để cho anh trốn khỏi tay tôi. Ha ha, bọn họ ngay tình huống chân thật như thế nào cũng không biết rõ, đã nói như vậy, thật sự là buồn cười.
 
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Trương Thiên Thiên toát ra vẻ bi thương không thể hủy diệt.
 
Nhận thấy được điểm này, trong lòng Trần Phàm vừa động, muốn nói gì đó nhưng còn chưa thốt ra, rồi lại thấy Trương Thiên Thiên dùng vẻ mặt giống như đang thoải mái nhưng thực tế lại thống khổ nói:
 
- Nhưng tôi tự mình rõ ràng. Anh nói đúng, anh cùng Tô San là số mạng, còn tôi thì khác.
 
- Kỳ thật...
 
Trần Phàm hé miệng cố gắng muốn nói gì đó, nhưng sau khi phun ra được hai chữ, lại không muốn làm sao nói tiếp, tựa hồ đối với hắn mà nói ngôn ngữ nào ở thời khắc này cũng có vẻ thật tái nhợt vô lực.
 
Nhìn thấy bộ dáng này của Trần Phàm, Trương Thiên Thiên lại nở nụ cười, cười đến thật sáng lạn, giống như mặt trời chiếu ánh tuyết sáng rỡ, có thể làm cho người ấm áp:
 
- Tôi cũng không nói sẽ có thể quên anh. ở trước mắt tôi xem như khách qua đường trong sinh mệnh của anh, nhưng tôi sẽ cố gắng, đợi chọ có một ngày, tôi cảm giác mình có tư cách trở thành nữ nhân của anh thì tôi sẽ thay đổi thân phận vị khách qua đường này.
 
Lời vừa nói ra, trong con ngươi Trương Thiên Thiên lại toát ra phần chấp nhất của riêng nàng, phần chấp nhất cho dù trời có sụp xuống cũng không thể thay đổi.
 
- Được rồi, San San đang đến, tôi đi trước, nếu không muốn bị nàng thấy được, như vậy đối với anh sẽ không tốt.
 
Thấy Trần Phàm không nói lời nào, Trương Thiên Thiên lại mở miệng lần nữa, nói xong không đợi Trần Phàm đáp lời, trực tiếp đi về phía trước.
 
Trần Phàm quay lại nhìn xem, quả nhiên thấy Tô San đang cúi đầu đi về hướng bên này.
 
Theo sau Trần Phàm thu hồi ánh mắt, nhìn bóng lưng cao gầy lại lộ ra cô độc của Trương Thiên Thiên, khe khẽ thở dài.
 
Hắn biết rõ, sở dĩ Trương Thiên Thiên đi Châu Âu mà không phải bồi vợ chồng Trương Sinh Quang ở lại Đông Hải ăn tết, chỉ là vì muốn tránh né mà thôi.
 
Tránh né vợ chồng Trương Sinh Quang, tránh né ngôi nhà không thể cho nàng sự ấm áp mà ngược lại chỉ biết làm nàng thống khổ.
 
Phía trước, Trương Thiên Thiên như có thể cảm giác được ánh mắt của Trần Phàm, nàng càng nhanh thêm bước chân, bước chân cũng không còn mơ hồ như trước đó, lại có vẻ cực kỳ kinh hoàng, giống như binh lính bại trận chạy trốn.
 
Bông tuyết phiêu tán, nước mắt nóng bỏng trong bất tri bất giác trào ra vành mắt của nàng, dọc theo khuôn mặt mê người bị đông cứng, nhẹ nhàng chảy xuống. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Lạnh quá a.
 
Vì sao sau khi nhìn thấy hắn, còn lạnh hơn hồi nãy nữa đây?
 
Là trong lạnh sao?
 
Có lẽ...là phải đi.
 
Ai bảo mình trong lòng rõ ràng thật ủy khuất, lại phải ở trước mặt hắn giả tạo kiên cường?
 
Bên trong đại tuyết. Trương Thiên Thiên chảy nước mắt, cả người run run đút tay vào túi áo, cuộn tròn thân hình.
 
- Hô...
 
Gió lạnh thổi qua, bông tuyết loạn vũ, nước mắt mơ hồ, trước mắt trắng xóa một mành, làm Trương Thiên Thiên mất đi phương hướng đi tới.
 
Cả người nàng chấn động, dừng bước lại.
 
Theo sau...nàng giống như một đứa bé bị lạc đường, cắn răng, cúi thấp thân hình, giẫm lên đất tuyết lạnh giá, càng lúc càng xa.
 

Bình luận





Chi tiết truyện