chương 222/ 848

Dù sao, nếu Trần Phàm có được toàn bộ tài sản của Tô Thanh Hải, sẽ trở thành chủ tịch thực sự, có được hết thảy quyền lực của chủ tịch, kể từ đó tập đoàn mới thành lập Trần Phàm chính là người cầm quyền chân chính!
 
Người có cổ phần lớn nhất đảm nhiệm chức chủ tịch, điều này cũng đủ giúp Trần Phàm làm ra rất nhiều chuyện, thậm chí có thể lợi dụng các loại thủ đoạn chia cắt tập đoàn Thiên vấn và tập đoàn Viễn Sơn.
 
Càng quan trọng hơn là vô luận Hoàng Phủ Hồng Trúc muốn phát dương quang đại của cải của Sở Vấn Thiên, hay là Tiêu Viễn Sơn cố gắng làm cho Tiêu gia quật khởi, bọn họ đều có ước vọng lớn, nếu bọn họ thật sự lựa chọn đáp ứng, như vậy chẳng khác nào mất đi quyền chủ đạo cùng quyền quyết sách với tài chính, hoàn toàn đem vận mệnh giao vào trong tay Trần Phàm.
 
Lúc ấy đối với nghi hoặc của Trần Phàm. Tần An trả lời:
 
- Tiêu Phàm, cậu không cần phải lo lắng bọn họ sẽ phản đối, bởi vì thế lực ba phương dung hợp, lợi nhiều hơn hại. Thứ nhất sau khi ba phương thế lực dung hợp lại cùng hợp tác với tập đoàn Kemer Er, chẳng những có thể lấy được ích lợi ở giữa, hơn nữa có thể được rất nhiều chính sách ưu đãi, vô luận ở phương diện cho vay hay là phương diện khác, các ngành nghề quan hệ đều cũng thống nhất bật đèn xanh! Tài chính, chính sách, đây là nguyên tố mấu chốt xem ở một xí nghiệp có khả năng quật khởi thật sự tại đại lục hay không, có hai điểm này, không gian phát triển do ba phương thế lực tạo thành sẽ vượt xa ba nhà tách ra riêng.
 
- Tiếp theo, đại học Đông Hải sau này sẽ trở thành căn cứ chuyển vận nhân tài của tập đoàn, điểm này cả ba phương thế lực vĩnh viễn không thể thu được! Tôi tin tưởng, lấy thành tựu những sinh viên từng tốt nghiệp tại đại học Đông Hải bao năm nay hẳn sẽ không ai hoài nghi năng lực cùng tiềm lực phát triên của bọn họ.
 
- Cuối cùng tách riêng ra phân tích, Hoàng Phủ Hồng Trúc một lòng muốn tập đoàn Thiên Vấn tẩy trắng, hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất. Còn đối với Tiêu Viễn Sơn mà nói. Tiêu gia xuống dốc đã là sự thật, bọn hắn ở Chiết Giang đã nửa bước khó đi, nếu muốn lại quật khởi, nhất định phải lợi dụng cơ hội lần này.
 
- Cho nên cậu cầm quyền, mặc dù trong lòng bọn họ có lo âu, nhưng hẳn sẽ chọn lựa đáp ứng. Đương nhiên lui một bước mà nói, nếu bọn hắn không đáp ứng thì cậu cũng khôngcần phải làm chuyện cố hết sức mà vẫn khôngthể lấy lòng làm gì!
 
- Về phần cậu...nếu muốn tiêu trừ lo âu trong lòng bọn họ, biện pháp tốt nhất là không nhúngtay vào hoạt động của tập đoàn, chỉ cần biết quản lý tốt nhân sự là được!
 
- Ba phương thế lực dung hợp, phương diện chiếm cổ phần bọn hắn không có khả năng dị nghị, bởi vì phải dựa vào phần tài chính đầu tư nhiều ít mà phân phối. Bọn họ chân chính lo lắng là người của phương mình đến tập đoàn mới có được trọng dụng hay không! Dù sao, ba tập đoàn sau khi dung hợp, có rất nhiều chức vị đều là lặp lại, nên dùng người như thế nào, người nhà ai cầm quyền, đây đều là vấn đề thật trọng yếu, hơn nữa sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn đến việc hợp tác cùng phát triển sau này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Trong đầu hiện ra tình hình lúc nói chuyện với Tần An, Trần Phàm hít sâu một hơi nói:
 
- Nếu tất cả mọi người không có gì dị nghị, như vậy kế tiếp tôi nói ý nghĩ của tôi một chút, thứ nhất tuy rằng tôi đàm nhiệm chức chủ tịch, nhưng hoạt động cụ thể của tập đoàn tôi sẽ không nhúng tay, trừ phi gặp được chuyện trọng đại, tôi sẽ ra mặt. Thứ hai Hoàng Phủ tiểu thư cùng Tiêu tiên sinh đàm nhiệm đổng sự, ngoài ra Tiêu tiên sinh đàm nhiệm người phụ trách khu Tích Giang. Chức tổng tài do Tô thúc của tôi đàm nhiệm, chức tổng giám đốc do Dương tiên sinh đảm nhiệm. Thứ ba, sau khi ba phương thế lực tổ họp, phàm là những lĩnh vực lặp lại phải giải tán gây dựng lại, nhân viên cũng phải tiến hành điều chỉnh. Lĩnh vực không có trùng lặp, lấy trụ cột hiện hữu làm mở rộng, nhân viên cũng đồng dạng tiến hành điều chỉnh. Lĩnh vực không có đề cập, thì thành lập công ty mới. Thứ tư, chức vị nhân viên chủ yếu trong tập đoàn sẽ do tôi quyết định! Thứ năm, vì công bình, thành viên ban giám đốc mỗi nhà đưa ra bốn người đảm nhiệm.
 
Năm điều này đều cho Tần An chỉ dạy cho Trần Phàm, nhất định phải làm theo.
 
Sau khi nói ra toàn bộ năm điều, Trần Phàm nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Tiêu Viễn Sơn, hỏi:
 
- Hai người nếu có gì khôngđồng ý có thể nói ra.
 
- Trần tiên sinh, tôi muốn hỏi, chuyện điều chỉnh nhân viên cùng nhân viên tầng quản lý anh định làm như thế nào?
 
Dương Viễn lại một lần nữa mở miệng, một châm thấy máu vạch ngay chỗ mấu chốt.
 
- Tôi cũng không gạt các vị, việc tuyển nhân viên, Tần An lão tiên sinh sẽ giúp tôi tọa trấn.
 
Trần Phàm trầm giọng nói:
 
- Nói vậy các vị hẳn tin tưởng ánh mắt của Tần An lão tiên sinh đi?
 
Thái sơn bắc đẩu lĩnh vực kinh tế Tần An?
 
Ngạc nhiên nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, Hoàng Phủ Hồng Trúc, Tiêu Viễn Sơn. Dương Viễn, Tô Thanh Hải bốn người đều lắc đầu tỏ vẻ không ý kiến, bốn người bọn họ đều tự nhận về phương diện ánh mắt nhìn nhân tài dù có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Tần An.
 
- Chuyện này do Tần lão tiên sinh ra mặt, nguyên tắc là nhìnnăng lực định chức vị! Nếu chức vị mấu chốt, trong ba tập đoàn đều không có người được chọn thích hợp, liền mời từ bên ngoài. Tần lão tiên sinh đã đáp ứng với tôi, tôi cần nhân tài về phương diện nào ông ấy đều thõa mãn...
 
Trần Phàm gằn từng chữ:
 
- Đương nhiên, ngoại trừ Tần lão tiên sinh xử lý, chính tôi cũng sẽ thông qua tư liệu cuối cùng xác nhận, về phần làm sao có được tư liệu của bọn họ, điều này các vị không cần cung cấp, tôi đều có lai lịch.
 
Lần này cũng không còn ai lên tiếng dị nghị.
 
- vẫn là câu nói kia, ngoại trừ việc nhận người, tôi sẽ không tham dự hoạt động cùng quyết sách của tập đoàn, mà là do các vị tự quyết định.
 
vẻ mặt Trần Phàm nghiêm túc, vừa nghe Trần Phàm nói như thế, Tô Thanh Hải không khỏi nhíu mày.
 
Theo ý nào đó mà nói, sở dĩ hắn lựa chọn đem tài sản chuyển giao cho Trần Phàm là vì muốn cho Trần Phàm độc tài quyền to, hiện giờ Trần Phàm lại nói như thế, tương đương bỏ qua một bộ phận quyền lực.
 
Không giống như Tô Thanh Hải xuất phát từ lòng riêng, Dương Viễn cùng Tiêu Viễn Sơn hai người nghe được lời nói của Trần Phàm, đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mà vẻ mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc lại phức tạp nhìn Trần Phàm.
 
Ánh mắt kia giống nhưđang nói: nàng xem mà khônghiểu Trần Phàm.
 
Đích xác, ở trong mắt của nàng, tuy rằng trên người Trần Phàm cùng Sở Vấn Thiên có điểm giống nhau kinh người, nhưng ở một ít mấu chốt, lại đi theo hai hướng hoàn toàn khác hẳn nhau.
 
Từ nhỏ gia cảnh bần hàn Sở Vấn Thiên rời khỏi tây bắc, một mình xuôi nam, vì vượt trội, giết người phóng hỏa, chuyện táng tận thiên lương gì cũng từng làm qua. Sau đó bởi vì muốn leo lên vị trí cao, thậm chí không tiếc làm Trần Thế Mỹ, trèo cao lên hồng sắc gia tộc, mà khi hắn chân chính giẫm lên hồng sắc gia tộc để thượng vị, liền trực tiếp cùng đối phương phân rõ giới hạn.
 
ích kỷ.
 
Đây là đặc điểm lớn nhất của Sở Vấn Thiên.
 
Thậm chí nói khó nghe một chút, trong những năm leo lên thượng vị, Sở Vấn Thiên là một người bạc lòng không tim không phổi, tham phú phụ bần, sau đó lớn dần, ai cản đường liền giết ai.
 
Nhưng khi người nam nhân kia chân chính đứng trên đỉnh Đông Hải, nhìn xuống thành thị từng để hắn phải nhìn lên, thì lương tâm bị xem là rác rưởi mà vứt bỏ tựa hồ lại quay trở về một chút.
 
Trước ba năm bị bệnh chết. Sở Vấn Thiên mạnh mẽ tài trợ sự nghiệp từ thiện, giúp đỡ hơn mười khu vùng núi nghèo khổ, giúp đỡ ngàn vạn sinh viên học sinh nghèo khó, nhất là khu vùng núi nghèo tây bắc, đã có được sự tài trợ thật lớn của hắn.
 
Ngoài ra, tên Trần Thế Mỹ từng vong ân bội nghĩa như hắn lại làm một chuyện khiến người ta không thể tin được, đó là hắn nhận nuôi dưỡng Hoàng Phủ Hồng Trúc, nhưng cũng không chạm tới nàng, cuối cùng còn đem giang sơn vất vả đánh xuống giao cho Hoàng Phủ Hồng Trúc mà không phải lưu cho con trai Sở Qua độc nhất của hắn!
 
So sánh với Sở Vấn Thiên mà nói, thái độ đối đãi địch nhân của Trần Phàm trên cơ bản giống Sở Vấn Thiên: người nếu phạm ta, trà lại gấp mười!
 
Khác hẳn nhau chính là việc đối đãi với bạn bè.
 
Có lẽ trong lòng vị kiêu hùng đã chết kia, đời này hắn không có bạn tri kỷ, cho nên hắn không có tình hữu nghị chân chính, mặc dù cùng bạn bè hợp tác, cũng là lấy ích lợi làm cơ sở.
 
Hắn có thể làm cho thủ hạ tâm phục khẩu phục, là do nghĩa cùng lợi hợp thành!
 
Trần Phàm lại khác, từ nhỏ hắn khôngđược hưỡng thụ sự ấm áp của gia đình, lại rất để ý cảm tình với các huynh đệ chung quanh.
 
Sau đó hắn rời khỏi những huynh đệ sinh tử một mình xông vào thế giới ngầm, lấy giết chóc làm nghề nghiệp sinh tồn, dùng máu tươi tế điện vị sư phụ đã chết, hắn cô độc, cô độc giống như một con mèo lưu lạc, không ai đi quan tâm hắn, thậm chí dù hắn có chết, cũng sẽ khôngcó người biết được!
 
Đặc thù trải qua làm cho hắn rất xem trọng hai chữ cảm tình.
 
Cho nên khi tới Đông Hải, bước chậm trong thế giới mà hắn cảm thấy thật xa lạ, hắn thích cùng Tô San ở chung trong căn nhà mang đến cho hắn cảm giác gia đình: cũng thích tình hữu nghị trong căn phòng ngủ trong ký túc xá.
 
Trong lúc nhất thời, mọi người tựa hồ cũng không biết nên làm sao mở miệng, không khí trở nên có chút quỷ dị.
 
- ông ông...
 
Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên đánh vỡ không khí yên lặng trong nhà.
 
Nhận thấy được điện thoại trong túi rung động, trong lòng Trần Phàm chợt động, lấy ra điện thoại cười xin lỗi. đi ra ngoài nhìn thấy một dãy số xa lạ.
 
Mang theo nghi hoặc, Trần Phàm bấm máy nghe:
 
- Uy.
 
- Em họ Trần Phàm, chào chú.
 
Rất nhanh trong điện thoại truyền ra một thanh âm làm Trần Phàm cảm thấy xa lạ.
 
- Anh là?
 
Nghe được hai chữ em họ, trong lòng Trần Phàm chợt chấn động.
 
Đầu bên kia điện thoại, Trần Phi đang ngồi trong một chiếc Audi đang chạy tới khách sạn năm sao tại Đông Hải, nhàn nhạt cười nói:
 
- Tôi là anh họ của chú, Trần Phi.
 
Trần Phi?
 
Trong lòng Trần Phàm giật mình, lập tức nghĩ tới điều gì.
 
- Lão thái gia luôn nhắc tới, chú tuấn tú lịch sự, là tương lai của Trần gia chúng ta.
 
Anh họ như tôi ngưỡng mộ đã lâu, chỉ là không có cơ hội gặp mặt, mà ngày mai vừa lúc tôi dự họp tại Đông Hải, muốn mượn cơ hội này ngưỡng mộ phong thái của em họ như chú, không biết chú có rảnh hay không?
 
Ngay khi Trần Phàm còn đang trầm mặc, thanh âm Trần Phi lại vang lên, trong giọng nói mang theo vẻ ngạo mạn khó thê che giấu.
 
- Anh họ thật sự biết nói giỡn, tôi chỉ là một người có cũng như không trong Trần gia, không giống anh họ, được gia tộc coi trọng, tuổi còn trẻ đã là cán bộ cấp chính sảnh, tiền đồ bất khả hạn lượng.
 
Nhận thấy được giọng nói ngạo mạn của Trần Phi, chân mày Trần Phàm hơi nhíu lại, trầm ngâm một chút nói:
 
- Nếu anh họ đã đến Đông Hải, như vậy tôi tự nhiên phải tận tình địa chủ!
 
- Em họ cũng thật biết giễu cọt tôi, tôi cũng chỉ là dựa vào cây đại thụ của gia tộc mà thừa thụ bóng mát, nếu nói bản lĩnh thật sự, sợ là thúc ngựa cũng không theo kịp chú a.
 
Đầu kia điện thoại, Trần Phi nhẹ nhàng cười, khi nói tới chữ bản lĩnh thật sự hắn gằn giọng, ý châm chọc không cần nói cũng biết:
 
- Tốt lắm em họ, tôi đến khách sạn, sẽ không quấy rầy chú, đêm mai gặp.
 
Nói xong Trần Phi trực tiếp cúp điện thoại, trong con ngươi hiện lên một đạo ánh mắt hài hước.
 
Mà Trần Phàm chậm rãi khép lại di động, vẻ mặt biểu tình như đang suy nghĩ.
 
Bởi vì trước kia hắn bị Trần lão thái gia đưa vào tổ chức Long Nha, trong suốt hai mươi năm cơ hồ không có bao nhiêu liên hệ với Trần gia, nếu không phải Trần lão thái gia cả ngày đều nhắc tới hắn, một ít người trong Trần gia cũng không biết có nhân vật như Trần Phàm, đừng nói tới người ngoài.
 
Ở dưới tình hình này, bị Trần Phi vốn được đánh giá là người xuất sắc nhất của Trần gia đời thứ tư đột nhiên đến thăm không nói, giọng nói không tốt, ý tứ khiêu khích hàm súc mười phần.
 
Điều này làm Trần Phàm không khỏi nghi ngờ: Trần Phi này, hắn muốn làm gì?
 

Bình luận





Chi tiết truyện