chương 414/ 848

Nguyên bản bởi vì sự lãnh đạm của Trần Phàm làm cho Mã Chí Cường đã tức giận, nhưng khi nghe được lời nói băng sương của Trần Phàm, cảm nhận được sát khí hàng thật giá thật trong đôi con ngươi của Trần Phàm, hắn kìm lòng không được liền đem câu nói kế tiếp nuốt luôn vào trong bụng, vẻ tức giận trong mắt cũng không còn tồn tại, chỉ còn lại nỗi khiếp sợ tột cùng.
 
Không riêng gì Mã Chí Cường, Hồ phó chủ tịch và La Vĩ cũng thật không ngờ Trần Phàm lại ở trong trường hợp này nói thẳng ra những lời đằng đằng sát khí như vậy.
 
Không nghĩ tới thì không nghĩ tới, La Vĩ đã đặt quyết tâm sẽ làm người của Trần Phàm, cho nên tự nhiên hiêu Trần Phàm và Tiết Hồ sẽ không chết không ngừng. Bởi vậy cũng không cảm thấy bàng hoàng lắm.
 
Sau một thoáng khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, Mã Chí Cường bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn lẳng lặng nhìn thoáng qua Trần Phàm, đứng dậy nói:
 
- Tôi sẽ đem lời của anh nói lại không sót một chữ.
 
Vừa nói xong, Mã Chí Cường không đợi Trần Phàm đáp lời, trực tiếp rời đi. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Nhóm quan chức đại biểu cho tinh Quảng Đông nhìn thấy Mã Chí Cường rời đi, cũng liền đứng dậy rời đi, trước khi đi đều không dám tới chào hỏi Trần Phàm.
 
Hiển nhiên, bọn hắn đều cảm thấy được bầu không khí ở đây không bình thường.
 
Đoàn người Mã Chí Cường rời đi, khách nhân tại buổi tiệc thấy thời gian cũng không còn sớm, liền đứng dậy cáo từ Trần Phàm.
 
Một ít nhân sĩ thương giới nguyên bản muốn ôm chân tập đoàn Cao Tường, nhận thấy được bầu không khí có chút quỷ dị liền bỏ qua ý nghĩ này, bọn hắn rất rõ ràng, quan hệ không phải một hai ngày là có thể xây dựng, phải cần chậm rãi bồi dưỡng.
 
Nhóm quan chức chính giới, các ông trùm thương giới vừa rời đi, Trần Phàm liền phân phó nhân viên quản lý của tập đoàn Cao Tường tiếp đãi những khách nhân còn chưa rời tiệc, sau đó một mình đi sang phòng bên cạnh.
 
Chờ khi Trần Phàm đi vào phòng, Tô Thanh Hải đỏ bừng mặt từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Trần Phàm thì lập tức đi tới, trong lúc đi đường đã lảo đảo, tựa hồ tùy thời đều muốn ngã.
 
Vừa nhìn thấy, Trần Phàm lập tức tiến lên đỡ Tô Thanh Hải, quan tâm hỏi:
 
- Tô thúc, chú không sao chứ?
 
- Không có việc gì.
 
 Được Trần Phàm nâng đỡ, Tô Thanh Hải đứng vững lại, nhẹ lắc đầu làm cho mình thanh tỉnh hơn một chút, sau đó phun ra một hơi rượu nói:
 
- Tiểu Phàm, chuyện nơi đây con cũng không cần quản nữa, sau khi xong bên kia thì con về đi thôi.
 
- Tô thúc...
 
 Thần tình Trần Phàm khó hiểu.
 
- Cho chú một điếu thuốc.
 
 Tô Thanh Hải cắt đứt lời Trần Phàm.
 
Tuy rằng trong lòng Trần Phàm khó hiểu, nhưng cũng không hỏi kỹ càng mà lấy thuốc lá đưa lên miệng Tô Thanh Hải giúp hắn châm lửa.
 
Tô Thanh Hải rít mạnh hai hơi, thở ra ngụm khói cười khổ nói:
 
- Con có biết chúng ta uống bao nhiêu rượu không?
 
- Uống nhiều lắm sao?
 
 Trần Phàm tỉnh ngộ.
 
- Ân.
 
 Tô Thanh Hải thở dài:
 
- Năm mươi người giải quyết chín mươi tám chai, có thể bảo trì thanh tỉnh cũng không có mấy người, một số người còn trực tiếp ngã lăn trên bàn rượu, đại bộ phận mọi người còn đang nước mắt nước mũi hoài niệm chuyện quá khứ.
 
- Ai, năm đó binh đoàn 368 của chúng ta tổng cộng có hơn 1100 anh em, sau một trận chiến, chỉ còn lại có năm mươi tám người chúng ta.
 
 Giọng nói Tô Thanh Hải phức tạp:
 
- Hơn năm mươi người chúng ta có thể sống sót, đều là nhờ vào cha con đó.
 
Nghe được lời nói của Tô Thanh Hải. Trần Phàm lựa chọn trầm mặc.
 
- Bỏ đi, những lời này không nói đến nữa.
 
 Tô Thanh Hải cười lau nước mắt, nói:
 
- Con trở về đi. Bọn họ đều có tài xế cùng cảnh vệ viên, một hồi chú sẽ cho tài xế và cảnh vệ viên của họ đỡ họ về phòng nghỉ ngơi.
 
- Dạ.
 
 Trần Phàm thoáng do dự, cuối cùng cũng không đi vào phòng quấy rầy những lão quân nhân đang hồi ức chuyện xưa kia.
 
Hắn xuất thân từ Long Nha, tự nhiên biết được hồi ức của một quân nhân đối với nhóm người Tô Thanh Hải trọng yếu tới cỡ nào!
 
...Mười phút sau, Trần Phàm đi tới dưới lầu.
 
Nhìn thấy Trần Phàm đi ra khách sạn, thành viên Ám Đường tên A Ngốc phụ trách lái xe cho Trần Phàm vội vàng lái chiếc Bentley chạy tới nghênh đón, dừng lại, nhảy xuống mở cửa xe cho Trần Phàm.
 
Trần Phàm vẫy tay với người phụ trách trung tâm hội nghị, sau đó khom người chui vào trong xe.
 
- Trần tiên sinh, ngài muốn tôi tặng rượu Mao Đài cho bọn họ, bọn họ đều không lấy. Bọn họ nói ý tốt của ngài họ tâm lĩnh, nhưng không lấy rượu, muốn ngài giữ lại đợi đến ngày kết hôn hãy uống.
 
 Xe khởi động, A Ngốc nhìn vào kính chiếu hậu thấy Trần Phàm đang nhu nhu thái dương, giọng nói cung kính hồi báo.
 
Trước khi bắt đầu tiệc tối, Trần Phàm dự định cho những lái xe cùng cảnh vệ viên của nhóm người Viên Binh cùng nhau nhập tiệc, nhưng bọn họ đều cự tuyệt, chỉ nói Trần Phàm chuẩn bị cho họ mỗi người một phần cơm, chỉ là phần cơm bình thường mà thôi.
 
Vì thế Trần Phàm đành phải dựa theo yêu cầu của họ đi làm, cho đầu bếp làm ra đầy đủ phần cơm, đồng thời bảo a Ngốc tặng mỗi người một bình Mao Đài.
 
Lúc này nghe được lời của A Ngốc, Trần Phàm cười khổ hỏi:
 
- A Ngốc, bọn họ còn ở trong xe chứ?
 
- Ưm.
 
 A Ngốc gật đầu.
 
- Dừng xe.
 
 Chờ khi xe chạy ngang qua bãi đỗ, Trần Phàm đột nhiên mở miệng nói.
 
A Ngốc không hiểu gì đành phải cho xe dừng lại.
 
Theo sau trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, Trần Phàm xuống xe lấy thuốc lá lần lượt mời những tài xế cùng cảnh vệ viên của nhóm người Viên Binh.
 
Quá trình này thật ngắn ngủi, Trần Phàm cũng không nói gì với nhóm người của Viên Binh, chỉ đưa thuốc lá rồi tự mình châm lửa.
 
Làm xong tất cả những chuyện này, Trần Phàm trở lại trong xe nói:
 
- Đến quận Golf.
 
A Ngốc không trả lời, chỉ im lặng khởi động máy xe.
 
Ước chừng bốn mươi phút sau, chiếc Bentley do A Ngốc lái đi tới cổng biệt thự ngay trung ương quận Golf.
 
Ngoài cửa biệt thự, ngọn đèn rất sáng, dưới ánh đèn, Sở Qua mặc một bộ quần áo phong cách England đang ngồi chồm hổm trên mặt đất hút thuốc lá.
 
Nhìn thấy xe của Trần Phàm chạy đến, Sở Qua giống như phát hiện được tân đại lục, thần tình kích động ném tàn thuốc đi, không thèm dụi tắt thuốc lá, chạy nhanh về hướng chiếc Bentley, vừa chạy vừa la lớn:
 
- Trần ca!
 
Nương ngọn đèn, Trần Phàm có thể rõ ràng nhìn thấy biểu tình kích động trên mặt Sở Qua, hắn chỉ cười khổ, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.
 
Hoạn nạn thấy chân tình, Hoàng Phủ Hồng Trúc như thế. Sở Qua cũng là như thế!
 
- Sư phụ, cuối cùng thầy cũng đến đây, em chờ lâu tới mức chim muốn đẻ trứng mất rồi.
 
 Ân cần mở cửa xe cho Trần Phàm, trên mặt Sở Qua lộ ra nụ cười sáng lạn.
 
Trần Phàm cười vỗ vỗ bả vai Sở Qua, nói:
 
- Tiểu bồ câu, sao không sớm nói cho sư phụ biết hôm nay là ngày sinh nhật, cậu xem sư phụ không kịp mang gì đến.
 
- Lễ vật gì đó chỉ là mây bay, sư phụ có thể đến dự sinh nhật của em ngay lúc bận rộn thế này, em đã thật vui vẻ lắm rồi.
 
 Sở Qua cười hắc hắc nói:
 
- Tiểu cô đang ở bên trong chờ chúng ta, vào đi thôi.
 
- Ân.
 
Trần Phàm gật gật đầu.
 
Sở Qua không nói thêm lời vô ích, trực tiếp nhảy lên chiếc Bentley của Trần Phàm, A Ngốc liền khởi động máy xe, chạy nhanh vào đại viện biệt thự.
 
- Sư phụ...
 
 Sau khi lên xe, Sở Qua ân cần đưa điếu thuốc cho Trần Phàm, vẻ mặt đầy thần bí.
 
- Làm sao vậy?
 
 Trần Phàm thấy biểu tình thần bí của Sở Qua, hắn cảm thấy có chút nghi hoặc.
 
Sở Qua cười hắc hắc, chồm lên khom người ghé sát bên tai Trần Phàm, nhẹ giọng nói:
 
- Nói cho thầy biết một bí mật - hôm nay chẳng những là sinh nhật của em, còn là sinh nhật của tiểu cô. Ân, câu nói kế tiếp em không nói, thầy biết mà...
 
Sinh nhật của Hoàng Phủ Hồng Trúc?
 
Nghe được lời nói của Sở Qua. Trần Phàm không khỏi sửng sốt.
 
- Sư phụ, thầy thả lỏng đi, ăn hết bánh ngọt em sẽ tự chuốc say mình, tuyệt đối không lo em sẽ làm bóng đèn...Sở Qua lại bổ sung.
 
- Tiểu tử!
 
 Trần Phàm cười khổ, nhưng trong lòng ngầm thở dài, tràn ngập cảm xúc tự trách.
 
- Đúng rồi, sư phụ, tiểu cô không cho em nói với thầy, cho nên một lúc nữa thầy không được bán đứng em, hai người đại chiến cũng tốt, tiểu chiến trên sô pha cũng thế, ngàn vạn lần phải chờ em đi rồi mới làm à...
 
 Sở Qua cười hắc hắc, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc lập tức ôm chặt lấy nhau.
 
Trần Phàm đã sớm thành thói quen cách nói chuyện không hề che đậy của Sở Qua, nên cũng không để ý.
 
Rất nhanh. A Ngốc lái chiếc Bentley đi tới ngay cửa biệt thự chính.
 
Khi xe dừng lại, Sở Qua khẩn cấp nhảy xuống mở cửa xe cho Trần Phàm.
 
Trần Phàm cười đi xuống xe, sau đó cùng Sở Qua đi vào tòa biệt thự từng được tôn xưng là biệt thự khó bước vào nhất khắp cả Đông Hải thậm chí là cả Trường Giang Tam Giang Châu.
 
Trong phòng khách, Hoàng Phủ Hồng Trúc mặc một bộ áo ngủ màu trắng bằng tơ, ngồi trên sô pha chờ đợi đã lâu.
 
Nương ngọn đèn, có thể rõ ràng nhìn thấy trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình kia, cũng không thể che lấp thân thể mềm mại là lướt của nàng, cổ áo hơi trễ xuống, lộ ra đôi xương quai xanh đầy gợi cảm, khe rãnh bên dưới phảng phất lại như ẩn như hiện.
 
Dưới áo ngủ, cặp đùi đẹp thẳng tắp bại lộ, trong suốt như tác phẩm nghệ thuật, bóng loáng không chút tỳ vết, móng chân sơn đen nhánh, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng yêu dị, mê mẩn lòng người.
 
Dưới ánh đèn, vẻ xinh đẹp của nàng khiến người ta ngạt thở!
 
Nhìn thấy Trần Phàm mang theo Sở Qua tiến vào, nàng chậm rãi đứng dậy, đôi ngọn núi thánh nữ theo động tác của nàng nhoáng lên vài cái.
 
Nàng không mang dép lê, mà để mặc chân trần, giẫm lên thám sàn bằng lông dê trắng mềm mại, chậm rãi đi về hướng Trần Phàm cùng Sở Qua.
 
- Còn uống được nữa không?
 
 Đến gần Trần Phàm cùng Sở Qua, Hoàng Phủ Hồng Trúc rõ ràng ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Trần Phàm, quan tâm hỏi.
 
- Tiểu cô, cô có ý gì chứ?
 
 Không đợi Trần Phàm mở miệng, Sở Qua bĩu môi, vẻ mặt bất mãn nói:
 
- Hôm nay chính là sinh nhật của con. Trần ca nếu đã đến mà không uống rượu thì làm sao được?
 
- Trần ca của con ở buổi tiệc khẳng định là đã phải uống không ít.
 
 sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn giáo huấn.
 
Trên thế giới này, đối mặt biểu tình lạnh lùng và ánh mắt âm trầm của nàng, người không sợ hãi thật ra cũng không có nhiều lắm.
 
Sở Qua hoàn toàn là một trong số đó!
 
- Tiểu cô, cô đừng nghiêm mặt giáo huấn con, hôm nay sinh nhật của con, con sẽ định đoạt.
 
 Sở Qua nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
 
- Rượu khẳng định phải uống, nếu không hai người làm sao say rượu loạn tính đây chứ?
 
Say rượu loạn tính?
 
Bên tai vang lên bốn chữ thì thầm của Sở Qua, Hoàng Phủ Hồng Trúc như lọt vào sấm đánh, thân thể mềm mại trong nháy mắt cứng ngắc, một vẻ đỏ ửng trong nháy mắt tràn lên khuôn mặt hại dân hại nước của nàng, làm cho gương mặt nàng càng thêm có chút hương vị khả ái.
 
Trong sự lạnh lùng hòa lẫn theo vẻ khả ái.
 
Giờ khắc này, Hoàng Phủ Hồng Trúc chẳng khác gì như một ma nữ đến từ u minh, lại thêm dáng vẻ thẹn thùng mê người, đủ khiến cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy đều phải điên cuồng...
 

Bình luận





Chi tiết truyện