chương 391/ 848

Trong thư phòng, Hoàng Phủ Hồng Trúc không nhiều lời vô nghĩa, mà nhanh chóng đem thanh chủy thủ bất ly thân của nàng, theo bên hông rút ra đưa cho Trần Phàm.
 
Giờ khắc này, sát khí trên người Trần Phàm đang sục sôi, nhưng diễn cảm trên mặt hắn lại bình tĩnh thần kì.
 
Thấy một màn này, trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc khẽ động, thầm nghĩ:
 
- Cho đến hôm nay, Trần Phàm cũng không phải hạng người lỗ mãng. Nếu đã quyết định máu nhuốm Đông Hải ở thời khắc này, như vậy tất nhiên là đã chuẩn bị đường lùi cho mình.
 
Tuy rằng nàng tò mò, đường lùi của Trần Phàm nằm ở chỗ nào, nhưng lại không dò hỏi.
 
Còn Trần Phàm sau khi tiếp nhận thanh chủy thủ, thì không nói hai lời, giống như một cơn gió lốc chạy như bay ra ngoài căn biệt thự.
 
Bên cạnh sông Hoàng Phố, căn cứ của tổ chức Thiên Đường.
 
Lưu Oánh Oánh bởi vì không thể chấp nhận tin tức cha mình đã chết. Cho nên cả người giống như đánh mắt linh hồn bình thường, ngơ ngác nằm cuộn tròn ở trên ghế sa - lon.
 
- Ba!
 
 Gã nam nhân đeo mặt nạ mạ vàng, lúc này đang châm một điếu xì - gà, nhẹ nhàng rít một hơi, phun ra một ngụm khói thuốc. Sau đó thanh âm tràn ngập mị hoặc đã vang lên:
 
- Chẳng lẽ cô không căm hận Trần Phàm hay sao?
 
Hận?
 
Nghe được lời này, cả người Lưu Oánh Oánh chấn động, theo sau khẽ lắc đầu:
 
- Trần Phàm ca ca là chiến hữu tốt của cha tôi. Nếu cha tôi đã nguyện ý đỡ đạn cho anh ấy, thì khẳng định là cam tâm tình nguyện, tôi không hận anh ấy.
 
- Đúng, cha của cô đúng là cam tâm tình nguyện đỡ đạn cho hắn.
 
 Gã nam nhân cười lạnh:
 
- Nhưng, cô thử nghĩ xem, cha của cô vì sao phải làm thế?
 
Gã nam nhân lúc này muốn bức ép Lưu Oánh Oánh thêm lần nữa, hắn muốn đánh nát tia phòng tuyến cuối cùng trong lòng nàng, làm cho nàng không sao thừa nhận nổi.
 
Lưu Oánh Oánh ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào gã nam nhân, la lớn:
 
- Rốt cuộc thì ông muốn gì?
 
- Tôi chỉ muốn cho cô biết, cha của cô đã trả giá, nhưng đều chẳng nhận được thứ à!
 
 Gã nam nhân cười lạnh giải thích:
 
- Cha của cô vì cứu hắn mà chết, nhưng hắn đã làm cái gì? Nếu tôi nhớ không nhầm, trong vòng hai năm thời gian qua, chỉ riêng tết năm nay hắn mới đến nhà thăm cô phải không?
 
Lưu Oánh Oánh trầm mặc không nói.
 
- Ha ha! Cha cô vì cứu hắn mà chết, nhưng hai năm qua hắn chẳng thèm quay về thăm gia đình cô lấy một lần, hơn nữa cũng không hề trợ giúp gì cho gia đình cô!
 
 Bỗng nhiên ngữ khí của gã nam nhân đã trở nên nhanh hơn, mỗi câu nói đều như sai nhọn đâm thẳng vào trái tim của Lưu Oánh Oánh, khiến cho nội tâm nàng đau đớn vô cùng.
 
Nàng muốn phản bác, nhưng sau khi há miệng ra, một câu đều không thốt ra nổi. Bởi vì, những lời gã nam nhân trước mắt này nói, đều là sự thật. Hai năm thời gian qua, đúng là chỉ riêng tết năm nay Trần Phàm mới quay về thăm gia đình nàng!
 
- Là hắn không thể trợ giúp cho gia đình cô ư?
 
 Gã nam nhân giống như một tên ác ma, hoàn toàn đầy Lưu Oánh Oánh rơi xuống vực sâu:
 
- Không phải! Tôi nói cho cô biết, thân phận của hắn rất cao quý. Nhà hắn rất nhiều tiền! Nếu hắn muốn giúp gia đình cô thì chỉ cần nói một câu, là gia đình cô sẽ có cuộc sống êm đềm như trong mơ. Nhưng hắn không có, mà căn bản là hắn chưa từng nghĩ qua, bản thân mình sẽ báo ân gia đình người đã cứu tánh mạng hắn!
 
- Không phải, anh ấy muốn trợ giúp gia đình tôi. Nếu không anh ấy cũng sẽ không đưa hai bà cháu tôi đón lên trên này!
 
 Lưu Oánh Oánh hai mắt đỏ hồng, khóc ròng phản bác nói.
 
- Ha ha! Hai năm thời gian, hắn mới nhìn ra lương tâm của mình, đi đón hai bà cháu cô lên đây. Chẳng lẽ như vậy mà đủ bồi thường cho gia đình của nhà cô hay sao?
 
Nghe vậy, Lưu Oánh Oánh diễn cảm trắng bệch giống như tờ giấy.
 
Gã nam nhân dường như đã nhìn thấu cảm xúc dao động ở trong lòng của nàng. Nên nhanh chóng khuyên nhủ tiếp.
 
- Còn nhớ ngày tháng hai bà cháu cô không còn gì để ăn hay không?
 
- Còn nhớ cô phải đi vay tiền mua thuốc, mà khom lưng cúi mình, buông tha lòng tự trọng của bản thân hay không?
 
Lưu Oánh Oánh dường như đang nhớ lại, những ngày tháng thống khổ kia. Diễn cảm không ngừng biến hóa, cả người cũng run rẩy lên!
 
Nhìn thấy bộ dáng này của Lưu Oánh Oánh, gã nam nhân cười phá lên:
 
- Cô đã nhớ ra rồi sao! Căn bản là cô không thể quên được những ngày tháng thống khổ kia! Tôi nói cho cô biết, nếu cha cô không chết thì mẹ cô sẽ không bỏ rơi hai bà cháu cô! Và bản thân cô sẽ không phải nếm trải những ngày tháng thống khổ đó! Tất cả những chuyện này đều do một mình Trần Phàm gây nên!
 
- Đừng nói nữa!
 
 Lưu Oánh Oánh vươn tay bịt tai!
 
- Là hắn đã phá hủy hạnh phúc của gia đình nhà cô! Đáng ra cô phải nên căm thù hắn.
 
 Lúc này gã nam nhân vẫn tiếp tục dùng ngữ khí câu dẫn mị hoặc nói:
 
- Thậm chí, cô còn phải tìm hắn báo thù! Nếu hắn đã ích ki như vậy, nhẫn tâm như vậy, phá tan hạnh phúc của gia đình cô. Vậy thì cô cũng không nên để cho hắn sống dễ chịu ah!
 
Khi nói những lời này, gã nam nhân rõ ràng trông thấy biểu tình của Lưu Oánh Oánh đã trở nên bàng hoàng. Trong lúc bàng hoàng, trong ánh mắt của nàng mơ hồ còn xuất hiện một ai oán.
 
Thấy một màn này, hắn hiểu, bản thân mình đã hoàn toàn gieo xuống một mầm cừu hận ở trong nội tâm Lưu Oánh Oánh rồi.
 
Vì thế, hắn không cho Lưu Oánh Oánh có thời gian để suy nghĩ, mà nhanh chóng nói:
 
- Nếu tôi là cô thì tôi sẽ báo thù, để cho hắn vĩnh viễn sống trong cơn dằn vặt! Nếu không, thì sẽ không công bằng với những người trong gia đình cô.
 
Không công bằng!
 
Ba chữ này giống như một thanh chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào trong nội tâm của Lưu Oánh Oánh, khiến tia cảm kích trong nội tâm của nàng đối với Trần Phàm đã vỡ nát ra.
 
Lúc này, nàng không khỏi nắm chặt phấn quyền. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
- Tỉnh đi cô gái đáng thương, hắn không đáng để cô cảm kích đâu. Tương phản, hành vi vong ân phụ nghĩa của hắn, cô hẳn là nên báo thù mới đúng. Không phải hắn mong muốn cô sống vui vẻ để giảm bớt phần tự trách trong nội tâm của hắn sao? Bây giờ cô đã hiểu rõ chân tướng sự tình, đã biết khuôn mặt xấu xa của hắn, như vậy hãy trả thù hắn đi, để cho mỗi ngày hắn phải gặm nhấm nỗi hối hận đối với người cha của cô!
 
 Khi nói ra những lời này, gã nam nhân tháo chiếc mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt đang che giấu ở bên trong.
 
Nhìn thấy dung mạo của gã nam nhân này, Lưu Oánh Oánh nháy mắt ngây ra!
 
Bởi vì gã nam nhân này không phải là ai khác, mà chính là Tiết Cường, người có khuôn mặt bảy phần giống với Trần Phàm!
 
- Có phải cô nhìn thấy dung mạo của tôi rất giống hắn không?
 
 Tiết Cường dường như rất hài lòng đối với sự phản ứng của Lưu Oánh Oánh. Đồng thời hắn cũng biết, đây chính là lúc hắn hoàn toàn kích thích nỗi hận ý ở trong nội tâm của Lưu Oánh Oánh.
 
Lưu Oánh Oánh theo bản năng gật đầu.
 
- Bởi vì tôi là em trai của hắn.
 
 Tiết Cường cố gắng bày ra bộ dáng căm phẫn:
 
- Không ai hiểu rõ con người của hắn hơn tôi, ở trong mắt ngoại nhân, hắn rất quan tâm đến thằng em trai này. Thế nhưng sau lưng, hắn lại âm thầm lên giường với bạn gái của tôi! Hắn chính là một gã ác ma đội lốt người, một gã ngụy quân tử không hơn không kém!
 
Nghe vậy, Lưu Oánh Oánh vân hoàn toàn ngây dại!
 
Có thể nói không chút khoa trương, Tiết Cường dùng trăm phương ngàn kế diễn trò, đã trực tiếp phá nát ấn tượng tốt đẹp của Trần Phàm ở trong lòng Lưu Oánh Oánh rồi.
 
Sau khi hiểu rõ điểm này, Tiết Cường mới thêm mắm thêm muối nói:
 
- Oánh Oánh, sở dĩ tôi hao phí tâm tưu tìm cô, là tôi cảm thấy cái chết của cha cô không đáng giá! Tôi cũng quen cha cô, ông ấy đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều chuyện, nên tôi không hy vọng ông ấy chết không nhắm mắt! Tôi muốn tố giác gã ngụy quân tử như Trần Phàm, để cho hắn nếm thử qua mùi vị thống khổ.
 
Chết không nhắm mắt?
 
Bên tai vang lên bốn chữ này, mầm mống cừu hận vừa mới gieo trong lòng Lưu Oánh Oánh đã hoàn toàn đâm chồi nẩy nở. Trong con ngươi cũng toát ra thần sắc tràn ngập hận ý.
 
- Tôi nên làm như thế nào?
 
 Lúc này Lưu Oánh Oánh đã hoàn toàn mất đi lí trí, theo bản năng buột miệng hỏi.
 
Bên tai vang lên lời của Lưu Oánh Oánh, đồng thời cảm nhận được nỗi hận ý sâu sắc trong mắt nàng. Tiết Cường biết, chính mình đã thành công rồi!
 
Hắn cố gắng kìm nén phần đắc ý trong nội tâm, đem kế hoạch của mình nói ra...
 
Mấy phút đồng hồ sau, Tiết Cường đi tới một gian phòng xa hoa nằm sâu ở bên trong hội quán.
 
Trong phòng, Tang Khôn ăn mặc phong cách giống như một nữ nhân, sau khi nhìn thấy Tiết Cường bước vào cửa, thì nũng nịu đứng lên nghênh đón:
 
- Honey, anh đã thuyết phục được cô bé kia chưa?
 
- Đã xong.
 
 Tiết Cường đắc chí vỗ vào mông của Tang Khôn một cái.
 
- Chán ghét...
 
 Tang Khôn cố tình nhúc nhích hậu đồn, cười hì hì nói:
 
- Honey, cái gã hỗn trướng tên Trần Phàm kia, chẳng phải là đã mất đi chỗ dựa vững chắc rồi hay sao? Anh đâu cần phải hao phí tâm cơ đối phó với hắn đây chứ? Giết hắn luôn không tốt hơn sao?
 
- Em không hiểu, giết hắn, thì quá tiện nghi cho hắn rồi.
 
 Tiết Cường khẽ liếm môi, cười lạnh nói:
 
- Hắn quan tâm nhất chính là cô bé kia sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc! Anh muốn hắn trông thấy cảnh tượng cô bé kia sa đọa, đắm chìm vào trong địa ngục trần gian, để cho hắn vĩnh viễn trải nghiệm mùi vị hối hận, đau khổ sống không bằng chết!
 
Bảy giờ tối, Trần Phàm lái chiếc Benz, đi vào trong bãi đỗ xe ngầm của tổ chức Thiên Đường, căn cứ của tổ chức Thiên Đường là hội quán có tên Lam Sắc Yếu Cơ, hội quán nằm ở dưới bãi đỗ xe.
 
Trong bãi đỗ xe, tùy ý có thể trông thấy những chiếc xe hơi xa hoa nằm góc tây bắc. Mấy gã bảo vệ thân hình cao lớn võ trang đầy đủ, đang đứng canh gác giữa lối vào hội quán.
 
Bước xuống xe, Trần Phàm liếc mắt nhìn về góc tây bắc. Theo sau ánh mắt rơi vào một chiếc xe đang tiến vào bãi đỗ xe ngầm nằm ở phía đó. Rất nhanh, chiếc xe hơi kia đã dừng bánh, một gã nam nhân mặt đeo mặt nạ màu bạc, thân mặc âu phục nhãn hiệu nổi tiếng bước xuống ô tô.
 
Trầm ngâm một lúc, Trần Phàm giống như quỷ mị, tiến sát đến gần bên người gã nam nhân kia. Trong biểu tình kinh ngạc của gã nam nhân, Trần Phàm dùng chuôi thanh chủy thủ đánh ngất hắn.
 
Sau đó đem gã nam nhân nhét vào trong cốp sau xe, tháo chiếc mặt nạ xuống, tìm tấm thẻ hội viên của hội quán Lam Sắc Yếu Cơ trên người hắn.
 
Khoảng chừng mười giây đồng hồ sau, Trần Phàm đeo mặt nạ lên, bình tĩnh đi tới phía lối vào của hội quán Lam Sắc Yếu Cơ...
 

Bình luận





Chi tiết truyện