chương 249/ 848

Trời là phòng, đất làm giường, màn đêm là màn che phủ.
 
Trong hang động tối đen, hai người ôm cùng một chỗ, dùng sức, quên hết tất cả ôm hôn nhau.
 
Nụ hôn này, giống như lời tự tình của đôi tình nhân.
 
Nụ hôn này, lại triền miên như đôi vợ chồng son sau giờ phút ly biệt gặp lại.
 
Nụ hôn này, càng giống như một đôi người yêu nhau lần đầu thử dấn thân.
 
Trong bóng đêm, hai người không tiếp tục tiến thêm một bước, mà là hoàn toàn sa vào trong khoái cảm nụ hôn.
 
Chờ khi đôi môi hai người lại tách ra, gương mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc vốn đã tái nhợt lại trở nên đó bừng, kiều diễm như mặt trời chói chang, đôi mắt vốn âm lãnh hoàn toàn bị tình ý hòa ta, nhu tình như nước, thân hình băng sương cứng ngắc hoàn toàn khô nóng dữ dội, phàng phất như đang có đoàn lửa nóng thiêu đốt, tiếng hít thở dồn dập mà dày đặc, như là vui sướng, toát ra không dứt...
 
Nàng lại ngã vào trong lòng Trần Phàm, hưởng thụ sự an bình sau nụ hôn.
 
Cảm thụ được thân thể mềm mại đang giống như lửa nóng, tuy rằng Trần Phàm nổi lên phản ứng bản năng của nam nhân, nhưng không tiến thêm một bước, mà vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Hoàng Phủ Hồng Trúc, nhưng trong lòng lại đang suy tư về hai nụ hôn vẫn đang làm tim hắn đập thình thịch.
 
Nụ hôn thứ nhất, nhiệt tình như lửa, vô hình trung hòa tan trái tim đóng băng đã lâu của hắn, làm tâm linh băng sương hắc ám của hắn, nhiều thêm một tia ấm áp.
 
Nụ hôn thứ hai, ôn nhu như nước, để cho tâm linh bào thủ tang thương, phá nát không chịu nổi của hắn giống như tìm được một bến càng có thể bỏ neo, vứt đi phần mỏi mệt cùng thống khổ, lẳng lặng dưỡng thương.
 
Là động tâm sao?
 
Có lẽ vậy!
 
Trần Phàm không thể không thừa nhận, nữ nhân có thân phận đặc thù, có quá khứ đặc thù đang nằm trong lòng mình, trong lúc vô tình đã cạy mở được tâm linh phong bế đối với thế giới bên ngoài.
 
Cảm thụ được Trần Phàm nhẹ nhàng vuốt ve, Hoàng Phủ Hồng Trúc bỗng nhiên vươn tay, cầm bàn tay thô dày che kín vết chai của Trần Phàm, đem đầu dán sát nơi ngực hắn, nhẹ nhàng nói:
 
- Trần Phàm, cho tôi một ít thời gian để tiếp thu cùng thích ứng tất cả chuyện này, được chứ?
 
Giờ khắc này, Hoàng Phủ Hồng Trúc giống như đang hỏi Trần Phàm, hoặc như đang hỏi tâm linh của Trần Phàm.
 
- Ân.
 
Trong bóng đêm, Trần Phàm nhẹ gật gật đầu, sau đó ôm lấy đầu nàng, nhẹ nhàng hôn xuống trán nàng.
 
Hắn biết, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng động tâm đối với hắn, nếu không sẽ không bị hắn dùng sức mạnh hôn lại không hề tức giận, ngược lại còn chủ động hôn hắn.
 
Đồng dạng, hắn cũng rõ ràng, đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói, con người Sở Vấn Thiên thật sự quá mức đặc thù, đặc thù tới mức cơ hồ khó thể quên, muốn cho Hoàng Phủ Hồng Trúc hoàn toàn quên mất quá khứ mà toàn tâm yêu hắn, điều này cần phải có thời gian.
 
Duy chỉ có thời gian, mới có thể thay đổi tất cả chuyện này!
 
Sự thật quả đúng như Trần Phàm đã nghĩ.
 
Vừa rồi, Trần Phàm chủ động hôn, làm dao động tín ngưỡng kiên trì suốt mười tám năm của Hoàng Phủ Hồng Trúc - thời gian trước kia, Hoàng Phủ Hồng Trúc bởi vì cảm kích, bởi vì ái mộ, luôn cho là mình rất yêu Sở Vấn Thiên. Nhưng hôm nay sau khi Trần Phàm hôn nàng, nàng lại không hề chống cự lại chủ động đón nhận, lâm vào trong lúc đó, nàng đột nhiên cảm giác được, chính mình không thể quên được Sở Vấn Thiên, đều không phải bởi vì tình yêu, mà là thân tình, loại thân tình tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng còn nồng hơn so với máu!
 
Trong lòng vừa trào ra ý nghĩ này, tín ngưỡng trong nội tâm nàng hoàn toàn bị phá vỡ, dấu vết điêu khắc thật sâu trong nội tâm của nàng dần dần tiêu tán.
 
Nhưng tất cả chuyện này tới quá nhanh, cũng quá mức đột nhiên, đột nhiên đến mức làm cho nàng nhất thời không thể nhận, nàng cần có thời gian đi tiêu hóa cùng thừa nhận hết thảy chuyện này.
 
Ngay trạm gác thu phí nối tiếp giữa quốc lộ Vân Sơn cùng đường cao tốc, vài tên nhân viên công tác đều có vẻ mặt ngưng trọng cùng biểu tình khẩn trương.
 
Bởi vì trước đó không lâu, bọn hắn nhận được mệnh lệnh thượng cấp, một hồi sẽ có rất nhiều quân nhân tiến đến chấp hành quân vụ.
 
Chấp hành quân vụ.
 
Bốn chữ này đối với bọn họ mà nói thực sự quá mức xa lạ, xa lạ đến mức làm cho bọn họ không thế lý giải.
 
Suy nghĩ của bọn họ còn đang dừng lại ở một màn mấy trăm chiếc Limousine đi thông qua nơi này vào sáng hôm nay.
 
Sau đó bọn họ mới biết được, những người kia muốn lên núi tế bái Sở Vấn Thiên, tiếp tục sau đó, trong khi hơn phân nửa xe quay trở về, bọn họ nghe được tiếng trống, tiếng pháo nhưng không biết trên núi đã xảy ra bắn nhau.
 
Mà ngay tại vừa rồi, có bốn chiếc xe hơi từ phương xa chạy đến, ngăn chặn quốc lộ Vân Sơn đi thông hướng cao tốc, đồng thời có một thanh niên từ trong xe đi xuống, tiến đến hỏi thăm bọn họ có phát hiện hai nam nhân xuất hiện hay không, hơn nữa còn cho bọn họ nhìn xem hình chân dung của hai nam nhân kia.
 
Vì thế bọn họ đều lắc đầu phủ định.
 
Chờ khi thanh niên kia tránh ra, trong lòng có thanh âm nói cho bọn họ biết, cái gọi là chấp hành quân vụ, có quan hệ tới những người đang ở trên Vân Sơn.
 
Ngay khi những nhân viên còn đang vô cùng khẩn trương, Độc Nhất Đao đang mang theo Sở Qua chạy trốn, biểu tình vẻ mặt cũng khẩn trương.
 
Vào lúc này hắn ôm Sở Qua, đang ẩn núp trong một bụi cỏ dày đặc nằm ngay bên đường, không dám cử động.
 
Trên đường cái cách chỗ hắn chừng mười thước, có bốn chiếc xe hơi đang đỗ, bốn chiếc xe hơi hoàn toàn phong kín đường quốc lộ.
 
Mưa tuyết phủ đầy trời, người cũng không xuống xe, mà ở yên trong xe đang hút thuốc như chờ đợi điều gì.
 
Mặc dù khoảng cách xa, nhưng thị lực Độc Nhất Đao rất tốt, có thể thấy rõ những người đó đều là thủ hạ tâm phúc của Hà Lão Lục, hơn nữa trên người rõ ràng có giấu súng ống.
 
Điều này làm cho Độc Nhất Đao không dám hành động thiếu suy nghĩ!
 
Hắn không phải ngu ngốc, hắn nhìn ra được thủ hạ Hà Lão Lục đột nhiên chạy ra ngăn chặn quốc lộ này, hơn phân nửa là vì ôm cây đợi thỏ, chờ đợi hắn và Sở Qua sa lưới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Trong lúc kiên nhẫn chờ đợi thời cơ đào thoát đồng thời Sở Qua lại có chút lo lắng, bởi vì hắn nhận thấy được nhiệt độ cơ thể của Sở Qua càng ngày càng cao, sắc mặt trắng tới dọa người, hơi thở đã có chút mong manh.
 
Tình huống của Sở Qua đã phi thường không xong!
 
Đối với điều này, trong lòng Độc Nhất Đao hiểu rất rõ.
 
Thậm chí theo hắn xem ra, nếu không phải Sở Qua từ nhỏ luyện võ, thân thể tố chất vốn tốt hơn người thường rất nhiều, chỉ sợ lúc này đã chết.
 
Đúng như Độc Nhất Đao suy nghĩ, những người này đúng là do Hà Lão Lục phái tới chận đường hắn và Sở Qua.
 
- Lục gia, tôi đã hỏi qua nhân viên thu phí trên đường cao tốc, bọn hắn cũng không nhìn thấy Độc Nhất Đao cùng Sở Qua.
 
Trong một chiếc xe Benz, một gã đại hán đầu trọc hung hăng rít một hơi thuốc lá, lớn tiếng hội báo.
 
Đầu bên kia điện thoại, Hà Lão Lục nghe được thủ hạ hội báo, nguyên sắc mặt âm trầm càng thêm khó nhìn, hắn dụi mạnh tàn thuốc, lạnh lùng nói:
 
- Chờ đợi tại chỗ, tuyệt đối không thể để cho hai người bọn hắn còn sống chạy đi!
 
- Dạ. Lục gia!
 
- Mặt khác, có tình huống nào thì đúng lúc hội báo cho tôi!
 
Hà Lão Lục lại bổ sung một câu.
 
- Lục...Lục gia!
 
Hà Lão Lục vừa dứt lời, bên trong ống nghe vang lên tiếng kinh hô của tên thủ hạ.
 
- Mẹ nó, làm sao vậy? Hô to gọi nhỏ?
 
sắc mặt Hà Lão Lục âm trầm mắng.
 
- Quân...quân...quân xa!
 
Đầu bên kia điện thoại, thủ hạ của Hà Lão Lục thần tình khiếp sợ nhìn về phía mấy chiếc quân xa đang chạy đến phía trước, đồng tử đột nhiên trừng tròn xoe, thanh âm phát run kêu lên:
 
- Phía trước đến đây rất nhiều quân xa!
 
- Quân xa?
 
Trong lòng Hà Lão Lục chợt giật nảy, theo sau nhíu mày suy tư một phen:
 
- Trên Vân Sơn không có căn cứ quân sự, quân xa chắc chỉ đi ngang qua, không cần hô to gọi nhỏ...
 
- Lục...Lục gia!
 
Thủ hạ của Hà Lão Lục đột nhiên sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp rũ xuống chỗ ngồi, hoảng sợ kêu lên:
 
- Kia...quân xa đang chạy về hướng chúng ta...
 
- Cái gì?
 
Nghe được thủ hạ nói như thế. Hà Lão Lục cả kinh nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, kết quả đầu bị đập vào mui xe, phát ra một tiếng "phanh" trầm đục.
 
Nhưng Hà Lão Lục cũng không có tâm tư cùng thời gian xoa đỉnh đầu đang đau đớn, mà lo lắng nói:
 
- Mày nói quân xa đang hướng chỗ chúng ta chạy nhanh tới?
 
- Không riêng à quân xa, còn...còn có phi cơ trực thăng võ trang!
 
Gã đại hán đầu trọc nói xong, rõ ràng nhìn thấy một chiếc xe tải quân dụng dừng lại phía trước, một đám võ cánh đặc công võ trang đầy đủ nhảy xuống xe tải, ghìm súng, nhắm ngay bọn hắn.
 
- Phanh!
 
Thấy một màn như vậy, gã đại hán đầu trọc sợ tới mức hai tay run lên, di động trực tiếp rơi xuống mặt đất.
 
- Mẹ nó, nói cụ thể một chút!
 
Trong ống nghe lại truyền ra thanh âm của Hà Lão Lục, thanh âm không còn âm trầm như trước, mà tràn ngập vẻ lo lắng.
 
Mắt thấy thủ hạ không trả lời, Hà Lão Lục dập điện thoại, sau đó thở hổn hển nhìn Y Nguyên ngồi một bên, kích động quát:
 
- Mẹ nó, mau, mau bỏ đi, quân đội xuất động!
 
- Quân đội?
 
Không giống như Hà Lão Lục, nghe được hai chữ này, mặc dù Y Nguyên có chút kinh ngạc, nhưng cũng không bị rối loạn!
 
Hà Lão Lục gật mạnh đầu:
 
- Phải, mẹ nó, bọn hắn còn xuất động phi cơ trực thăng võ trang!
 
Phi cơ trực thăng võ trang?
 
Nghe được mấy chữ này, đồng tử Y Nguyên trong nháy mắt thu nhỏ thành hình mũi châm nhọn.
 
Làm một gã trung đẳng cực kỳ xuất sắc, hắn biết rõ, quân đội xuất động phi cơ trực thăng võ trang, điều này đại biểu cho cái gì!
 
- Bộ đội đặc công xuất động, các ngươi nhất định phải giải quyết cuộc chiến trong vòng mười phút!
 
Tựa hồ ý thức được chuyện quá nghiêm trọng, Y Nguyên lấy ra vô tuyến điện truyền đạt mệnh lệnh:
 
- Nếu trong vòng mười phút không thể giải quyết chiến đấu, mọi người rút lui khỏi, gặp nhau tại Đông Hải!
 
Vừa nói xong, Y Nguyên không đợi thủ hạ trả lời, trực tiếp cất vô tuyến điện, đẩy mạnh cửa xe nhảy xuống, sau đó mở cửa trước, một tay kéo tên lái xe xuống dưới.
 
Làm xong tất cả chuyện này, không đợi Hà Lão Lục hỏi, Y Nguyên lạnh lùng mở miệng:
 
- Hà tiên sinh, lập tức thông tri người của ngươi rời đi, nếu không rơi vào tay bộ đội đặc công, nhất định phải chết!
 
Oanh!
 
Dứt lời, Y Nguyên lập tức khởi động xe.
 
Trong mưa tuyết trắng xóa, cỗ xe Linlcon của Hà Lão Lục trong nháy mắt liền xông ra ngoài.
 
Cùng lúc đó, Hà Lão Lục không dám lãnh đạm, vội vàng cầm lấy bộ đàm, hô lớn:
 
- Quân đội xuất động, nói cho đám ngu xuẩn kia, muốn mạng sống, trốn cùng lão tử!
 
Thành viên dòng chính của Hà Lão Lục nhận được thông tri, không dám chậm trễ, liền tranh thủ nhắn lại tin tức.
 
Trong lúc nhất thời, dưới chân núi cơ hồ toàn bộ xe hơi đều khởi động máy, liều mạng nhằm phía trước xông ra, lập tức hỗn loạn.
 
Trong đó có một ít xe đụng vào nhau, làm người trong xe chửi vang, nếu không phải tình huống nguy cấp, nói không chừng sẽ đánh nhau.
 
- Vù vù...
 
Cùng lúc đó, phi cơ trực thăng võ trang z10 được xưng là tiên tiến nhất trong nước dùng tốc độ cao xẹt qua trạm gác thu phí trên đường cao tốc, thẳng tới Vân Sơn.
 
- Long Nữ, những người đó chuẩn bị đào tẩu, cần nhanh hơn tốc độ hay không?
 
Trên phi cơ trực thăng võ trang, một gã thành viên Long Nha võ trang đầy đủ nhìn Long Nữ hỏi.
 
Ngồi cạnh bên phi công, Long Nữ cầm một kính viễn vọng quân dụng tiên tiến nhất, nhìn trường hợp hỗn loạn bên dưới chân núi, thản nhiên nói:
 
- Không cần, bọn hắn trốn không được, một tên cũng trốn không thoát!
 
Một tên cũng trốn không thoát!
 
Khi nói đến câu này thì trên người Long Nữ toát ra vẻ bình tĩnh cùng sát ý cực kỳ không hợp tuổi của nàng!
 
Sát ý kia làm thành viên Long Nha bên cạnh đều có chút run sợ!
 
Bởi vì thành viên kia biết, từ ngày nam nhân trở thành Long Nha thứ nhất trong suốt ba mươi năm nay, nam nhân từng là sư phụ của Long Nữ, nam nhân từng được xem là niềm kiêu ngạo của tổ chức Long Nha rời khỏi tổ chức, Long Nữ thay đổi.
 
Nàng đã biến thành một cỗ máy giết người chỉ biết chấp hành nhiệm vụ cùng giết chóc!
 

Bình luận





Chi tiết truyện