chương 564/ 848

Cũng giống như những nhà hàng tây khác, cách trang trí nhà hàng Cảnh Phong thập phần tao nhã, thật yên tĩnh, hơn nữa bên trong nhà hàng có vẻ chìm trong trạng thái mông lung, ngoại trừ đèn tường những ngọn đèn khác đều đã tắt.
 
Trong nhà hàng, ở mỗi bàn đều ngồi những nhân sĩ thành công, trên bàn bày những ngọn nến màu bạc, ánh sáng dịu dàng làm cả đại sảnh tràn ngập bầu không khí lãng mạn.
 
Nạp Lan Hương Hương tuy rằng không mặc bộ lễ phục dạ hội kinh diễm như trong buổi tham gia hoạt động giao lưu thương mại tại Chiết Giang, nhưng nàng có được vẻ kiều diễm đủ để kiêu ngạo, nàng dẫn theo Bảo Nhi, cùng đi với Lâm Đông và a Ngốc vào trong nhà hàng, vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
 
Những người đàn ông khi nhìn về phía Nạp Lan Hương Hương trong con ngươi lóe ra vẻ kinh diễm cùng ước ao, mà những người phụ nữ lại có vẻ hâm mộ cùng ghen tỵ.
 
Phụ nữ trời sinh thích chưng diện, nhưng cũng bẩm sinh luôn ghen tỵ với những người phụ nữ khác xinh đẹp hơn mình.
 
Đây cũng là nguyên nhân chân chính vì sao đại bộ phận những cô gái đẹp không thể trở thành bạn bè thân thiết với nhau.
 
Sau khi tiến vào nhà hàng, Nạp Lan Hương Hương nắm tay Bảo Nhi, cũng không để ý tới ánh mắt của những người chung quanh, đi theo người phục vụ tới vị trí đã được Uông Minh Phong đặt trước.
 
Cùng lúc đó, ánh mắt của Lâm Đông cùng a Ngốc quét khắp mỗi ngõ ngách của nhà hàng, ánh mắt như đao, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
 
Rất nhanh. Nạp Lan Hương Hương dẫn theo Bảo Nhi đi tới vị trí đặt trước ngồi xuống, Lâm Đông cùng a Ngốc thấy không có nhân vật nào nguy hiểm chung quanh cũng không ngồi xuống mà giống như thần thủ hộ, bảo hộ sau lưng Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi.
 
Điều này không khỏi làm cho những người âm thầm nhìn Nạp Lan Hương Hương phải kinh ngạc, kinh ngạc về thân phận của nàng.
 
Trong số bọn họ, cũng không ít người có bảo tiêu tư nhân, nhưng người giống như Nạp Lan Hương Hương đi ăn cơm cũng phải mang theo bảo tiêu, đúng là hiếm thấy.
 
- Tiểu thư, hiện tại cô cần gọi món ăn không?
 
 Nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương ngồi xuống, người phục vụ lộ ra dáng tươi cười chuyên nghiệp, khách khí hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Nạp Lan Hương Hương nhàn nhạt cười:
 
- Chờ thêm một lát, cảm ơn.
 
- Dạ, tùy thời phục vụ.
 
 Người phục vụ cúi đầu rời đi.
 
Nhận thấy được ánh mắt kinh ngạc chung quanh, Nạp Lan Hương Hương nghĩ nghĩ, nói:
 
- Lâm tiên sinh, Uông tiên sinh đã đặt hai bàn ăn, anh cùng a Ngốc cũng ngồi đi.
 
Hiển nhiên. Nạp Lan Hương Hương biết Lâm Đông cùng a Ngốc còn chưa ngồi xuống là vì tỏ lòng tôn trọng Trần Phàm.
 
- Được, Nạp Lan tiểu thư.
 
Biết rõ Trần Phàm cũng không thích phô trương, Lâm Đông biết Nạp Lan Hương Hương nói không sai, hơi trầm ngâm liền đáp ứng, ngồi ở một vị trí cách bàn Nạp Lan Hương Hương chừng mười thước.
 
- Dì út, con muốn đi vệ sinh.
 
 Nửa phút sau. Bảo Nhi nhìn Nạp Lan Hương Hương nói.
 
Nạp Lan Hương Hương cưng chiều cười nói:
 
- Dì út đi với con.
 
- Không cần.
 
 Bảo Nhi lắc lắc đầu:
 
- Bảo Nhi không phải là trẻ con, dì út ở lại đây chờ đại ca ca đi.
 
Đại ca ca.
 
Nghe được Bảo Nhi gọi ra ba chữ này, trong lòng Nạp Lan Hương Hương chợt hiện lên dáng vẻ phức tạp, sau đó nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
 
Nạp Lan Hương Hương không đứng dậy, nhưng Lâm Đông biết rõ địa vị của Bảo Nhi trong lòng Trần Phàm, vì thế khi Bảo Nhi đứng dậy rời đi, hắn liền lập tức đứng dậy, thấp giọng nói:
 
- A Ngốc, tôi đi ra ngoài.
 
Nói xong, Lâm Đông không đợi a Ngốc đáp lời, liền đi theo phía sau Bảo Nhi, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
 
- Tiên sinh tôn quý, tiểu thư mỹ lệ, hoan nghênh quang lâm nhà hàng Cảnh Phong.
 
 Cùng lúc đó, nữ tiếp tân ngoài sảnh ân cần chào hỏi, một đôi nam nữ dáng vẻ chói mắt xuất hiện trong nhà hàng, nam anh tuấn, nữ mê người.
 
- Vương Hạo lại thông đồng với Lâm Bách Hân sao?
 
- Lâm Bách Hân cạnh tranh ngôi vị Lý gia thái thái thất bại, luôn luôn không nghe truyền ra tai tiếng tình dục, nguyên lai có một chân với Vương Hạo a?
 
Trên người Vương Hạo mặc một bộ âu phục nhãn hiệu Armani mới nhất, mang theo Lâm Bách Hân đang nổi danh trong giới giải trí đi vào nhà hàng, lập tức hấp dẫn lực chú ý của không ít người, đồng thời có một số người nhỏ giọng nghị luận.
 
- Tôi đi phòng vệ sinh một chút.
 
Dù đã sớm có thói quen bị người chú ý, nhưng ngày hôm nay Lâm Bách Hân sắc mặt hết sức khó xem, nhíu mày nói một câu, liền trực tiếp đi tới phòng vệ sinh.
 
Nghe được lời nói của Lâm Bách Hân, Vương Hạo cũng không nói gì.
 
Một đoạn thời gian trước Lâm Bách Hân cạnh tranh được gả vào Lý gia nhưng thất bại, trong khoảng thời gian này tâm tình rất không xong, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Vương Hạo gặp phải chuyện bị phong sát khiến cho Lâm Bách Hân đồng tình, mới chiếm được cơ hội theo đuổi Lâm Bách Hân.
 
Mà trong lòng Vương Hạo rất rõ ràng, vừa rồi lúc ở bãi đỗ xe, Lâm Bách Hân nhìn thấy chiếc Rolls - Royce nổi danh kia, tâm tình lập tức cực kỳ khó chịu!
 
Bởi vì chủ nhân chiếc xe kia chính là người cầm quyền Lý thị gia tộc!
 
Sở dĩ Lâm Bách Hân không thể bước chân vào Lý gia, hoàn toàn là bởi vì một câu nói của lão nhân kia.
 
Ở dưới tình huống như vậy, Lâm Bách Hân vừa đi vào nhà hàng liền bị mọi người nhìn chăm chú, vô hình trung giống như đánh vào mặt Lâm Bách Hân, làm tâm tình cô ta càng thêm không xong.
 
Ngay khi Lâm Bách Hân sắc mặt khó xem đi vào phòng vệ sinh, Lâm Đông cũng âm thầm bảo hộ Bảo Nhi, vừa lúc gặp mặt Vương Hạo.
 
Lâm Đông cam tâm làm cẩu cho Trần Phàm, tự nhiên hiểu rõ một đoạn thời gian trước Vương Hạo đắc tội Trần Phàm, sau đó bị phong sát.
 
Nhìn thấy Vương Hạo, đôi mày Lâm Đông nhướng lên, lại không nói gì.
 
Hành động của Lâm Đông làm Vương Hạo cau mày, vốn định mắng lại một câu, nhưng vừa nghĩ đến nơi này là nhà hàng nổi tiếng nên cuối cùng nhịn lại, chỉ khó chịu trừng mắt nhìn Lâm Đông.
 
Gặp thoáng qua, Lâm Đông theo Bảo Nhi tới trước phòng vệ sinh, mà Vương Hạo đi tới chỗ ngồi đã được đặt trước.
 
Vương Hạo đặt bàn ăn lại nằm gần vị trí do Uông Minh Phong đặt cho Trần Phàm.
 
Lúc đi ngang qua bên cạnh Nạp Lan Hương Hương, Vương Hạo đột nhiên cảm thấy trong mũi truyền tới một hương thơm mê người.
 
Hắn vốn lăn lộn nhiều với phụ nữ đương nhiên liền biết được, hương vị này không phải hương vị của nước hoa mà là hương thơm cơ thể của phụ nữ.
 
Phát hiện này làm trong lòng hắn chợt nhộn nhạo, sau đó theo bản năng dừng bước lại, quay đầu liếc mắt nhìn Nạp Lan Hương Hương.
 
Ngay sau đó hắn nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ cùng dáng người lả lướt của Nạp Lan Hương Hương, trước mắt hắn đột nhiên sáng ngời.
 
Hắn vốn có tên gọi Hoa Hoa công tử, trong biểu tình cau mày của Nạp Lan Hương Hương, tham lam nhìn chằm chằm nàng suốt vài giây đồng hồ, lại trộm nhìn về hướng phòng vệ sinh xa xa, không thấy thân ảnh Lâm Bách Hân, bèn lộ ra dáng tươi cười mà hắn tự cho là thật sáng lạn mê người, đi tới trước người Nạp Lan Hương Hương.
 
- Tiểu thư xinh đẹp, chúng ta tựa hồ đã gặp nhau ở nơi nào.
 
 Vương Hạo đi tới trước người Nạp Lan Hương Hương, kiệt lực che giấu dục vọng trong nội tâm, ra vẻ thưởng thức nhìn Nạp Lan Hương Hương, cảm giác giống như đang cố nhớ lại cảnh tượng từng gặp mặt nàng trước kia.
 
- Tôi không biết ông.
 
 Nạp Lan Hương Hương nhíu mày, thanh âm lạnh lùng.
 
Vương Hạo cũng không chịu rút lui có trật tự, mà tiếp tục duy trì nụ cười ưu nhã, ngữ khí tràn ngập tự tin:
 
- Vậy có thể do tôi nhớ sai lầm rồi. Nhưng cô thật sự mê người, tôi nghĩ nếu không làm quen được cô, đêm nay tôi sẽ mất ngủ.
 
- Tôi không có hứng thú đối với ông.
 
 Trong giọng nói của Nạp Lan Hương Hương lộ ra một tia khinh thường.
 
Thân là Vương gia nhị thiếu, bởi vì lão tử Vương Hồng cùng người anh trai Vương Dũng của hắn, lại thêm quầng sáng ngôi sao, Vương Hạo rất ít bị người cự tuyệt, bị người miệt thị như vậy lại là lần đầu tiên.
 
Lúc này nghe được lời nói của Nạp Lan Hương Hương, nhận thấy được vẻ khinh thường toát ra trong giọng nói của mình, khóe mắt Vương Hạo nhảy lên, trong con ngươi tràn ngập tia tức giận.
 
Nhưng khóe mắt nhìn thấy mọi người chung quanh đang quan sát mình, Vương Hạo cố nén tức giận đi về chỗ ngồi của mình.
 
Cùng lúc đó.
 
Tâm tình của Lâm Bách Hân càng tệ hơn Vương Hạo, đi vào phòng vệ sinh đang nhìn vào gương trang điểm lại.
 
Bảo Nhi trong bộ váy áo trắng đứng bên cạnh Lâm Bách Hân, chìa bàn tay nhỏ bé đang rửa tay.
 
- Con cái nhà ai, lại không có mắt như vậy?
 
 Nhìn thấy Bảo Nhi rửa tay lại làm văng ít nước lên bộ lễ phục dạ hội mới mua từ Paris của mình, vẻ mặt Lâm Bách Hân tức giận giáo huấn.
 
Bảo Nhi ủy khuất nhìn Lâm Bách Hân, vẻ mặt xin lỗi nói:
 
- Đại tỷ tỷ, thực xin lỗi, em không phải cố ý.
 
- Xin lỗi có thể xem như cơm ăn a?
 
 Chẳng biết tại sao, nguyên bản tâm tình Lâm Bách Hân thật tệ hại lại nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của Bảo Nhi, theo bản năng nhớ lại người phụ nữ đã đánh bại cô ta trên tình trường kia.
 
Người phụ nữ kia, không quyền không thể, nhan sắc bình thường, lúc trước khi bị cô ta châm chọc hay lộ ra biểu tình ủy khuất giống như Bảo Nhi lúc này.
 
Hình ảnh thật giống nhau này làm trong nội tâm cô ta cực kỳ khó chịu, tức giận tràn tới, lập tức phát tiết lên người Bảo Nhi.
 
Bị Lâm Bách Hân đột ngột quát lớn, Bảo Nhi giật mình thối lui ra sau một bước.
 
- Vị tiểu thư này, nói chuyện chú ý một chút.
 
 Lâm Đông vẫn đang đứng ngoài phòng vệ sinh chờ Bảo Nhi, nhìn thấy Lâm Bách Hân trách mắng cô bé, lập tức đi vào.
 
- Ông là ai a?
 
 Nghe được lời trách cứ của Lâm Đông, Lâm Bách Hân biến sắc, chỉ chỉ cửa phòng vệ sinh nữ, tức giận nói:
 
- Nơi này là phòng vệ sinh nữ, ông là một người đàn ông đứng ở cửa làm cái gì? Rình coi a? Thật không biết nhân viên nhà hàng này làm sao lại cho loại sắc lang này vào đây!
 
- Cô thật ồn ào.
 
Lâm Đông nhẹ nhàng lắc cổ, đứng bên cạnh Bảo Nhi, như một đầu sói hoang, lạnh lùng quét mắt nhìn Lâm Bách Hân một cái.
 
Vừa nói xong, Lâm Đông không hề để ý tới Lâm Bách Hân, nhìn Bảo Nhi lộ ra khuôn mặt tươi cười nói:
 
- Bảo Nhi, đi thôi.
 
- Thực xin lỗi, đại tỷ tỷ!
 
Bảo Nhi lại cúi đầu xin lỗi Lâm Bách Hân, sau đó cùng Lâm Đông rời đi.
 
- Đứng lại!
 
Thân là ngôi sao nổi danh của giới văn nghệ sĩ, lại suýt chút nữa còn chen chân vào Lý gia, danh tiếng của Lâm Bách Hân trong xã hội thượng lưu Hong Kong thật rất cao, hơn nữa địa vị cũng có chút không tầm thường.
 
Ở tình huống như vậy, nguyên bản tâm tình vốn đang tệ hại, lại bị Lâm Đông giáo huấn, cô ta hoàn toàn không thèm để ý tới lời xin lỗi của Bảo Nhi, lửa giận ngập trời nói:
 
- Con nhỏ kia đui mù làm ướt lễ phục dạ hội của tôi, việc này còn chưa xử lý, đã muốn đi?
 
Bước chân Lâm Đông thoáng khựng lại, theo sau lại mang Bảo Nhi đi về phía trước.
 
Lâm Bách Hân thấy thế, bước nhanh đi theo.
 
Vừa rẽ qua hành lang, Lâm Bách Hân vốn muốn gọi lại Lâm Đông, nhưng phát hiện rất nhiều người đang nhìn cô ta, bèn nhẫn nhịn xuống, đi theo Lâm Đông cùng Bảo Nhi bước nhanh về chỗ Vương Hạo phía xa xa.
 
Rất nhanh. Lâm Đông dẫn Bảo Nhi đi tới bên cạnh Nạp Lan Hương Hương, để Bảo Nhi trở lại chỗ ngồi.
 
Cùng lúc đó, Lâm Bách Hân nhìn thấy Bảo Nhi ngồi bên cạnh một cô gái có tư sắc lẫn dáng người đều không kém hơn mình, chẳng biết tại sao, cỗ tà hỏa trong lòng càng tăng cao, lại nhìn thấy Vương Hạo ngồi gần đó, lập tức cười lạnh nhìn Lâm Đông, sau đó đi tới bên người Vương Hạo thấp giọng nói:
 
- Vương Hạo, con nhỏ kia vừa rồi vây nước làm ướt bộ lễ phục dạ hội của tôi, người đàn ông kia còn hung hăng càn quấy vô cùng, cho hắn cái giáo huấn!
 
Trước đó Vương Hạo bị Nạp Lan Hương Hương khinh thường đả kích, trong lòng cũng rất căm tức nhưng trở ngại ngay trước công chúng, không dám phát giận, lúc này nghe được Lâm Bách Hân nói như thế, lập tức cười lạnh nói:
 
- Mẹ nó, không biết ma cả bông ở đâu thoát ra, lại chạy đến Hong Kong giương oai.
 
Vừa nói xong, trong biểu tình vui sướng khi người gặp họa của Lâm Bách Hân, Vương Hạo đứng dậy đi tới phía sau Lâm Đông, vỗ vỗ bả vai hắn.
 
Lâm Đông xoay người lẳng lặng nhìn Vương Hạo.
 
- Tiểu tử, mang theo con bé kia đi xin lỗi Lâm tiểu thư.
 
Vẻ mặt Vương Hạo hung hăng càn quấy nhìn Lâm Đông, khóe mắt lại nhìn chằm chằm bộ ngực ngạo nghễ của Nạp Lan Hương Hương, đồng thời chỉ chỉ Bảo Nhi thần tình vô tội ủy khuất, giọng nói như ra lệnh.
 
- Cút.
 
Lâm Đông chậm rãi phun ra một chữ.
 

Bình luận





Chi tiết truyện