chương 387/ 848

Ba ngày sau, coi như thời gian diễn ra nghi thức hỏa táng di thể của Trần lão thái gia, thì Trần Phàm thân là đứa chắt được lão thái gia cưng chiều nhất, cũng không đến tham dự.
 
Không riêng gì hắn, mà hai vợ chồng Trần Chiến cũng vắng mặt!
 
Lối vào sân bay, Tô San đẩy xe lăn, cùng Tôn Á Linh đang nói chuyện phiếm. Trải qua ba ngày thời gian, cảm xúc của hai người so với ba ngày hôm trước thì đã bình ổn hơn rất nhiều. Bất quá một tia bi thương tận sâu trong đôi con ngươi thì chung quy vẫn không thể nào hủy diệt.
 
So sánh với hai người mà nói, vô luận Trần Chiến hay Trần Phàm, cũng không phải là hạng người yếu hèn. Hôm nay hai người, trên mặt đã vô pháp tìm được nửa tia cảm xúc ưu thương.
 
Bọn hắn đem phần ưu thương kia ẩn giấu thật sâu ở trong nội tâm, không cho ngoại nhân nhìn thấy.
 
Ngoài sân bay, Trần Phàm cùng Trần Chiến đứng chung một chỗ hút thuốc, khói thuốc vườn quanh ở trên khuôn mặt hai người, mơ hồ có thể nhìn thấy, trên khuôn mặt của Trần Chiến lộ ra diễn cảm lo lắng. Còn vẻ mặt của Trần Phàm thì rất bình tĩnh, giống như mặt hồ nước mùa thu, không hề có một chút ba động nào.
 
- Có đúng là không muốn ta giúp con không?
 
 Trần Chiến chậm rãi phun ra một hơi khói thuốc, sau đó ném tóp thuốc đi, quay sang nhìn thẳng vào Trần Phàm hỏi.
 
- Không cần, cha đã vì mẹ mà buông tha tiền đồ cẩm tú, không có tiếng tăm gì, đứng sau lưng mẹ suốt hai mươi năm qua. Mẹ đã thành thói quen bầu bạn với cha, con không hy vọng tất cả những chuyện này phát sinh điều gì thay đổi.
 
 Trần Phàm khẽ lắc đầu, thanh âm tuy không lớn nhưng ngữ khí rất kiên định. Khi nói chuyện đồng thời cũng ngắm nhìn ánh mặt trời đang nhô lên ở cuối phương đông, trong lòng cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
 
Nghe thấy Trần Phàm nói như vậy, trong lòng Trần Chiến khẽ âm thầm thở dài.
 
Âm thầm thở dài, đồng thời hắn còn không thể xóa bỏ nỗi lo lắng, lo lắng đến tương lai của Trần Phàm.
 
Bản thân Trần Chiến so với bất luận người nào đều hiểu rõ ràng hơn, sở dĩ Trần Kiến Quốc đem Trần Phàm đá ra khỏi Trần gia, nguyên nhân chính là bởi vì mấy tháng qua Trần Phàm đã tạo thành rất nhiều cừu nhân, trong đó có cả những thế lực khủng bố như Yến gia và Tiết gia. Dưới tình huống này, khi Trần lão thái gia vừa quy thiên, nếu còn lưu lại Trần Phàm ở trong Trần gia, thì khi những người đó triển khai báo thù, không thể nghi ngờ là sẽ liên lụy đến Trần gia.
 
Trần Kiến Quốc đá Trần Phàm ra khỏi Trần gia, hiển nhiên cũng là phương án bảo vệ cho Trần gia tránh khỏi những tổn thất lớn nhất. Dù sao, nếu đám người kia muốn báo thù, cũng sẽ hướng về Trần Phàm mà thôi. Coi như lan đến Trần gia, thì cũng không đến nỗi quá mức nghiêm trọng.
 
So sánh với nguyên nhân này mà nói, lo lắng Trần Phàm tranh giành vị trí gia chủ còn muốn nhẹ hơn rất nhiều. Nếu không có Trần lão thái gia làm chỗ dựa, cả nhà mình ở trong Trần gia địa vị rất bình thường, coi như Trần Phàm biểu hiện tốt hơn đi chăng nữa, chỉ cần Trần Kiến Quốc không ủng hộ, thì vị trí gia chủ cuối cùng vẫn là không bao giờ rơi xuống đầu của Trần Phàm.
 
Cũng bởi những nguyên nhân này, nên Trần Chiến mới lo lắng, lo lắng Trần Phàm sẽ dùng cách nào để nghênh đón những cơn cuồng phong sắp kéo đến kia, ở trong suy nghĩ của hắn, sắp tới, vô luận Trần Vĩnh Thụy, Trần Phi hay là địch nhân từ bên ngoài, tuyệt đối đều sẽ không muốn buông tha cho Trần Phàm!
 
Chuyện nay cũng không khó đoán lắm. Vì ba ngày hôm trước, khi Trần Phàm chuẩn bị rời đi, đã quăng ném cho Trần Kiến Quốc một câu nói tràn đầy dụng ý!
 
Nhưng đã mất đi vầng hào quang Trần gia trên đầu, muốn giải quyết ồn thỏa tất cả những chuyện này, thì vẫn là nói dễ hơn làm?
 
Ít nhất, ở Trần Chiến xem ra, Trần Phàm muốn giải quyết ồn thỏa hai chuyện này cũng là không hề đơn giản.
 
- Nếu gặp chuyện phiền toái, không thể giải quyết thì hãy gọi điện cho ta.
 
 Trần Chiến biết, không thể khuyên giải được Trần Phàm, nên thẳng thắn nói.
 
Trần Phàm nhẹ nhàng gật đầu.
 
Mắt thấy Trần Phàm gật đầu, Trần Chiến hiểu rõ ràng, đứa con mình kiêu ngạo cực điểm, trong tương lai nếu gặp khó khăn, bảo nó gọi điện cho mình cầu xin giúp đỡ đúng là không có khả năng.
 
Mặc dù biết điểm này, nhưng Trần Chiến vẫn không nhịn được, mà nhắc nhở:
 
- Tuy rằng ta không còn làm việc ở trong chính phủ, và đám huynh đệ năm xưa của ta, người nắm giữ quyền chức lớn nhất cũng chỉ ở trong cấp tỉnh, còn trong quân đội thì có một người bằng hữu đang là thiếu tướng, tuy không nhấc nổi sóng to gió lớn, nhưng nếu đoàn kết cùng một chỗ, không đạp chết nổi Yến gia, thì cũng sẽ làm cho bọn chúng nguyên khí đại thương.
 
Trần Phàm trầm mặc không nói.
 
- Như thế nào? Không tin lời ta, vẫn nghĩ rằng sau hai mươi năm thời gian, bọn hắn sẽ không vì tình cảm chiến hữu năm xưa mà buông tha tiền đồ bản thân và lợi ích gia tộc hay sao?
 
 Mắt thấy Trần Phàm không nói gì, Trần Chiến khẽ mỉm cười.
 
- Tin, năm xưa ở trên chiến trường, cha được xưng là quân đao. Những người huynh đệ vào sinh ra tử cùng cha, sẽ bất cứ giá nào cũng giúp cha một tay, điều này tự nhiên là không cần hoài nghi.
 
 Trần Phàm mỉm cười:
 
- Nhưng con biết, từ sau khi cha rời khỏi quân đội, lựa chọn sống những ngày tháng bình thường. Cha liền chưa từng nghĩ qua, sẽ tìm bọn họ nhờ vả.
 
- Con nói rất đúng, nhưng vì con, ta có thể phá lệ.
 
 Trần Chiến diễn cảm phức tạp nói.
 
Trần Phàm không phản ứng, mà nhìn vầng mặt trời đang mọc ở phương xa, nhẹ giọng nói:
 
- Năm xưa, con bị lão thái gia đưa tới Long Nha, ngay từ đầu đã khóc lóc thương tâm. Sau khi khóc chán rồi, con đã âm thầm phát thệ, con nhất định phải trở thành chiến sĩ Long Nha xuất sắc nhất, sau khi lão thái gia đang cảm thấy kiêu ngạo và tự hào, thì con sẽ rời bỏ Long Nha, để cho ông ấy thương tâm, để ông ấy hối hận không sống nổi.
 
Nghe vậy, Trần Chiến không khỏi ngạc nhiên.
 
- Lúc ấy đúng là con đã có suy nghĩ như vậy.
 
 Thấy Trần Chiến không tin, Trần Phàm khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng thì đang rướm máu.
 
- Sau đó, con dần dần thích nghi với các huynh đệ, cùng họ tham gia huấn luyện, cùng họ tham gia chiến đấu, cùng nhau uống rượu ăn thịt. Cho nên, sau khi con trở thành Long Nha, con chưa nghĩ qua mình sẽ ly khai tổ chức.
 
- Nhưng khi sư phụ tử nạn, con giết chết một người dân vô tội. Bởi vì trong lòng hối hận, bởi tự trách bản thân mà con đã ly khai tổ chức, quyết tâm đi báo thù thay cho sư phụ.
 
 Trần Phàm nhàn nhạt nói:
 
- Kết quả, con mất hai năm thời gian mới hoàn thành xong lời thề của mình.
 
Trần Chiến nghe vậy, thì trong lòng hung hăng chấn động. Bởi vì hắn lo lắng, lo lắng trong tương lai Trần Phàm sẽ biến chất. Thoáng chần chừ một lúc, hắn mới nhắc nhở:
 
- Tiểu Phàm, cha tin tưởng vào năng lực của con. Nhưng con phải ghi nhớ một câu, thế giới ngầm có quy tắc riêng, quan trường có quy tắc riêng, quy tắc là không thể làm trái.
 
- Con hiểu.
 
 Trần Phàm gật đầu.
 
- Còn nữa, vô luận con bị dồn đến bước đường nào, thì điểm mấu chốt nhất quyết vẫn phải giữ vững.
 
 Trần Chiến nói xong, ngữ khí bỗng dưng trở nên sắc bén hơn:
 
- Nếu con vì cái gọi là lời thề, mà buông tha điểm mấu chốt của mình. Đối với nhân dân và quốc gia vung tay làm bừa. Đến lúc đó, không cần Long Nha ra tay, ta sẽ là người đầu tiên ra tay giết con.
 
- Nếu quả thật đến bước đường này. Con cũng không còn mặt mũi xuống dưới suối vàng tìm lão thái gia.
 
 Trần Phàm bình thản đáp.
 
Nghe Trần Phàm nói vậy, Trần Chiến không nhắc nhở thêm nữa, mà rút thuốc lá ra châm lửa. Dưới ánh mặt trời, hai cha con im lặng hút thuốc, không nói thêm gì nữa.
 
Khi hai người hút thuốc xong, liền bắn đầu lọc thuốc lá đi, đứng thẳng người lên.
 
- Thời gian đã không còn sớm nữa rồi. Con mang theo San San vào trong đi thôi.
 
 Trần Chiến nói:
 
- Nếu rảnh thì nhớ gọi điện cho mẹ, đừng để cho mẹ con phải lo lắng.
 
- Được.
 
 Trần Phàm gật đầu, cùng Trần Chiến xoay người bước vào cửa sân bay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
- Tiểu Phàm ca ca.
 
 Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến một cỗ thanh âm rõ ràng mạch lạc.
 
Nghe thấy thanh âm này, cước bộ của Trần Phàm thoáng dừng lại, cùng Trần Chiến giống nhau. Theo bản năng đem ánh mắt quẳng ném trở về phía sau.
 
Phía sau, Trần Ninh một thân trang phục hải quân lục chiến, không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, hướng về phía Trần Phàm mà chạy như điên. Đôi giày khủng bố đạp xuống nền xi măng phát ra những thanh âm lộp bộp.
 
Thấy cảnh tượng này, không riêng gì Trần Chiến mà tựu ngay cả Trần Phàm cũng lặng thần đi. Hiển nhiên, hai người chưa từng nghĩ qua, Trần Ninh sẽ xuất hiện ở đây vào giờ khắc này. Dù sao buổi sáng hôm nay cũng là ngày hỏa táng di thể cho Trần lão thái gia, Trần Ninh hẳn là phải nên ở nhà chịu tang lễ mới đúng.
 
Thoáng trầm ngâm vài giây đồng hồ, Trần Chiến yên lặng đi vào bên trong, còn Trần Phàm thì đứng nguyên tại chỗ nghênh đón Trần Ninh.
 
Một bước, hai bước, ba bước...
 
- Hô...hô...
 
 Liên tục chạy nhanh, khiến cho thể lực của Trần Ninh vô pháp thừa nhận. Trong lúc nàng chạy đến bên người Trần Phàm, nhịp hô hấp đã nặng nề không nói, trên trán còn xuất hạn ra mồ hôi đầm đìa.
 
- Sao em lại tới đây?
 
 Trần Phàm nhìn Trần Ninh kinh ngạc hỏi.
 
Trần Ninh điều chỉnh nhịp hô hấp một chút, nhưng không có trả lời Trần Phàm ngay mà dò hỏi:
 
- Tiểu Phàm ca ca, anh muốn quay trở về Đông Hải ư?
 
Nhìn khuôn mặt phấn nộn của Trần Ninh toát ra một tia ưu thương, nguyên bản trong nội tâm đang tan nát của Trần Phàm thoáng chảy qua một dòng nước ấm:
 
- Cảm ơn em đã đến tiễn anh.
 
- Chuyện giữa anh và ông nội em đã nghe nói qua rồi.
 
 Trần Ninh trầm mặc vài giây đồng hồ, sau đó nhìn thẳng vào mắt Trần Phàm nói:
 
- Là ông nội không đúng!
 
- Đều là quá khứ rồi.
 
 Trần Phàm dường như không muốn cùng Trần Ninh nói đến vấn đề này.
 
- Tiểu Phàm ca ca...
 
 Trần Ninh cắn môi, khẽ mở miệng.
 
- Ưm?
 
 Trần Phàm hơi nhíu mày.
 
- Trước kia, Ninh nhi đem anh trở thành thần tượng theo đuổi.
 
 Trần Ninh cắn môi, thân mình run rẩy nói:
 
- Hiện giờ anh đã ly khai Long Nha, ly khai Trần gia. Nhưng em vẫn theo đuổi như cũ.
 
Nghe vậy, trong lòng Trần Phàm khẽ chấn động.
 
- Em tin tưởng, coi như em cố gắng hơn nữa, thì cũng vô pháp đuổi theo kịp bước tiến của anh. Bởi vì anh và em đều sẽ không dừng lại ở bước tiến trong quá khứ, đúng không?
 
 Trần Ninh hai mắt đã long lanh mơ hồ, thanh âm cũng trở nên run rẩy hơn bình thường.
 
Trần Phàm không có đưa ra câu trả lời thuyết phục.
 
Lệ châu theo vành mắt Trần Ninh trào ra, yên lặng chảy xuống. Trần Phàm vươn tay lau nước mắt đi giúp nàng, xoay người ly khai.
 
Dưới ánh mặt trời, hắn dựng thẳng lưng mà đi. Bởi vì hắn đã không còn là Long Nha, không còn là Trần Phàm của Trần gia...
 
Mà hắn lúc này đây, sẽ chính là Đồ Tể!
 

Bình luận





Chi tiết truyện