chương 322/ 848

Khi ánh trời chiều dần hạ xuống đỉnh núi, một chiếc phi cơ chậm rãi đáp xuống trên một mảnh đất trống của quân doanh đội trinh sát Lang Sơn cách nội thành Côn Minh ước chừng khoảng 20 km.
 
Trên mảnh đất trống, tám mươi binh sĩ võ trang đầy đủ chờ đợi đã lâu, bọn họ đón trời chiều, đứng thành một hình vuông, phía trước đội ngũ hình vuông chính là đội trưởng đội trinh sát Lang Sơn Đằng Văn Hổ.
 
Cũng giống như những binh sĩ khác, nhìn chiếc phi cơ trực thăng chậm rãi hạ xuống, trên mặt hắn lộ ra biểu tình kích động, thế cho nên hai nắm tay gắt gao nắm chặt lại, ánh mắt tràn ngập vẻ sùng kính.
 
Rất nhanh, một gã nam nhân mặc quân trang rằn ri và giày chiến từ trên phi cơ trực thăng nhảy xuống.
 
- Kính lễ.
 
Nam nhân vừa nhảy xuống phi cơ trực thăng, Đằng Văn Hổ đứng trước đội ngũ hét lớn một tiếng.
 
- Bá.
 
Lời vừa hạ xuống, tám mươi binh sĩ cơ hồ cùng một thời gian cúi chào, động tác chỉnh tề, tiêu chuẩn rất tốt.
 
Thấy một màn như vậy, trên mặt nam nhân mới nhảy xuống khỏi phi cơ trực thăng khẽ run lên, sau đó đứng thẳng thân hình, hai chân khép lại, ngẩng đầu ưỡn ngực gương mặt nghiêm túc cấp mọi người hoàn lễ.
 
- Đội trưởng.
 
Sau đó nhìn thấy nam nhân hạ tay xuống, Đằng Văn Hổ liền bước lên đón, thần tình tươi cười hưng phấn.
 
- Tiểu tử này, tôi không phải đã nói với cậu sao? Đừng làm ra trận thế gì, nhưng cậu vẫn không vâng lời.
 
Nam nhân cười mắng, ánh mắt cũng đảo qua trên người đội ngũ binh sĩ, giống như đang kiểm duyệt bộ đội.
 
Những binh sĩ kia thấy ánh mắt nam nhân quét tới, một đám đem thân mình ưỡn lên càng thẳng, giống như một cây thương, tinh thần khí mười phần.
 
Mà nghe được lời nói của nam nhân, Đằng Văn Hổ xấu hổ cười, vẫn chưa nói gì.
 
- Hổ tử a, xem ra sau khi tôi đi rồi, cậu đã huấn luyện bọn họ không tệ.
 
Nhìn thấy những binh sĩ từng là thủ hạ của mình, một đám khỏe như vâm, nam nhân vui mừng nở nụ cười.
 
- Từ đội trưởng, sau khi ngài đi rồi, Đằng đội trưởng dựa theo phương pháp huấn luyện ngài lưu lại lúc trước, mỗi ngày đêm đều áp chế chúng tôi tập luyện, cường độ còn muốn hơn cả lúc trước a.
 
Bên trong đội ngũ có một binh sĩ miệng lưỡi lanh lợi lớn tiếng nói.
 
- Ha ha.
 
Tên lính kia vừa thốt lên xong, những binh lính khác lập tức phá lên cười.
 
Đằng Văn Hổ dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ đành làm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn:
 
- Hay nha, đội trưởng vừa về đến, đám nhóc các cậu liền cáo trạng lão tử. Toàn thể đứng nghiêm, quẹo phải, chạy bộ.
 
- Đằng đội trưởng, anh không thể tàn nhẫn như vậy, cho chúng ta ôn chuyện với lão đội trưởng một chút a...
 
Trong lúc nhất thời, tiếng than oán trong đội ngũ vang lên ngập trời, lại không ai dám làm trái mệnh lệnh của Đằng Vân Hổ.
 
Nhìn thấy đám lính đã chạy bộ rời đi, Đằng Văn Hổ nghiêng đầu lại hỏi:
 
- đội trưởng, lần trước tôi đi Thành Đô, nghe thủ trưởng nói ngài đại biểu đại đội đặc chủng quân khu đi tham gia chọn lựa thành viên dự bị Long Nha, thông qua chứ?
 
Vừa hỏi chuyện đồng thời vẻ mặt Đằng Văn Hổ thật sùng bái.
 
Từng là thủ hạ của nam nhân, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, thân là cháu của người cầm quyền quân khu Thành Đô, Từ Vĩ Trạch ưu tú tới cỡ nào.
 
Trong ký ức của hắn, sau khi Từ Vĩ Trạch rời đi, có một lần hắn đến quân khu Thành Đô làm việc, mới biết được Từ Vĩ Trạch là cháu đích tôn của người cầm quyền quân khu, là con cháu hồng sắc gia tộc* danh xứng kỳ thực. (*: con cháu gia đình cách mạng.)
 
Nhưng trên người Từ Vĩ Trạch không hề tìm được một chút khí tức huênh hoang của con cháu hồng sắc gia tộc thường có. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Năm đó, Từ Vĩ Trạch còn ở đội trinh sát Lang Sơn, không hề có chút biểu lộ mình là người ưu việt, mà cũng giống như những binh sĩ khác, cùng nhau tiến hành huấn luyện khắc khổ nhất, cùng nhau ăn những món ăn khó ăn nhất, thậm chí còn cùng nhau đi tới vùng biên cảnh nguy cơ trùng trùng liều mạng với những tay trùm buôn ma túy.
 
Hai năm trước, Từ Vĩ Trạch rời khỏi đội trinh sát Lang Sơn, đã trở thành một thành viên của đại đội đặc chủng Thành Đô.
 
- Đừng nhắc nữa, nhắc tới tôi lại buồn bực.
 
Từ Vĩ Trạch nghe được thủ hạ đắc lực ngày xưa hỏi chuyện tuyển chọn vào Long Nha, vẻ mặt buồn bực.
 
- Đội trưởng, anh đừng nói cho tôi biết, anh không thông qua đi?
 
Vẻ mặt Đằng Văn Hổ khiếp sợ.
 
Từ Vĩ Trạch cười khổ:
 
- Tiểu Hổ, nếu dễ dàng trở thành một thành viên Long Nha như vậy, Long Nha cũng không còn gọi là Long Nha, nó cũng không có tư cách trở thành tổ chức có sức chiến đấu kinh khủng nhất trên thế giới này.
 
- Tôi biết, nhưng...nhưng chỉ là thành viên dự bị mà thôi mà.
 
Vẻ mặt Đằng Văn Hổ khó hiểu.
 
Từ Vĩ Trạch thở dài, nói:
 
- Tiểu Hổ, hồi trước kia tôi luôn cảm giác nếu đem mình so sánh với bộ đội đặc chủng cả nước, cũng đã xem như ưu tú. Nhưng...khi tham gia tuyển chọn Long Nha, tôi mới biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
 
- Nói như thế nào?
 
Đằng Văn Hổ cũng thấy hứng thú, tuy rằng hắn biết đời này mình cũng không thể bước vào cửa lớn Long Nha, nhưng hắn đã thề muốn gia nhập bộ đội đặc chủng quân khu Thành Đô, đối với chuyện của Long Nha vẫn cảm thấy cực kỳ hứng thú.
 
Mà trên thực tế, cho tới bây giờ hắn chỉ biết Long Nha là một tổ chức rất ngưu bức, cụ thể có bao nhiêu ngưu bức, ngưu bức như thế nào hắn hoàn toàn không biết gì cả.
 
- Tiểu Hổ, cậu cảm thấy công phu cách đấu của tôi như thế nào?
 
Từ Vĩ Trạch lại nói.
 
- Này...
 
Đằng Văn Hổ giơ ngón tay cái lên, cũng không phải nịnh nọt, mà là phát ra từ tận trong nội tâm, bởi vì hắn biết Từ Vĩ Trạch trước mắt chính là át chủ bài của bộ đội đặc chủng Thành Đô, nhất là ở lĩnh vực cách đấu, địa vị không thể lay động.
 
- Ai.
 
Từ Vĩ Trạch giận dữ nói:
 
- Nói thật, tiểu Hổ, trước kia lão tử cũng cảm giác mình rất khá, nhưng con mẹ nó, tham gia chọn lựa tiến hành hạng mục cách đấu, mười hai người chúng ta là những thanh đao nhọn đến từ mỗi chi bộ đội tinh nhuệ trong toàn quân, bị một người đánh bại.
 
Mười hai tinh anh, bị một người đánh bại?
 
Đằng Văn Hổ trợn mắt há hốc mồm.
 
- Một mình hắn hoàn toàn đánh bại mười hai người chúng ta, trong đó có mấy người hoàn toàn bị hắn đánh cho mất hẳn sức chiến đấu, đời này xem như phế đi, không có khả năng tiếp tục trở thành quân nhân tinh nhuệ. Hơn nữa nếu không phải cuối cùng người kia bị súng gây tê bắn hôn mê, mười hai người chúng ta chỉ sợ đã hoàn toàn chết trong tay người kia.
 
Từ Vĩ Trạch nhớ tới tình hình ngày đó, trong lòng còn sợ hãi, giọng nói phức tạp.
 
Dù Đằng Văn Hổ không nhìn thấy một màn kia, nhưng cũng có thể từ trong lời nói cùng diễn cảm của Từ Vĩ Trạch mà suy đoán ra, trận chiến ấy rung động đến cỡ nào, hắn nháy mắt hỏi:
 
- Đội trưởng, người đó là ai vậy?
 
- Long Nha.
 
Từ Vĩ Trạch chậm rãi phun ra hai chữ, vẻ sùng bái trong ánh mắt không cách nào che giấu.
 
...
 
Khi trời chiều hoàn toàn hạ xuống đỉnh núi, Từ Vĩ Trạch rời khỏi trinh sát liên Lang Sơn, lái chiếc xe jeep của Đằng Văn Hổ, đi tới quân khu Vân Nam.
 
Làm cháu đích tôn của người cầm quyền quân khu Thành Đô, đao nhọn át chủ bài của đại đội đặc chủng quân khu Thành Đô, Từ Vĩ Trạch đến Côn Minh cũng không phải tìm Đằng Văn Hổ ôn chuyện, mà là vì đến chúc tết cho người cầm quyền quân khu Vân Nam Vương Quốc Cường.
 
Lúc hắn còn ở trong đội trinh sát Lang Sơn bốn năm, mà bởi vì quân doanh của đội trinh sát Lang Sơn nằm bên Côn Minh, Vương Quốc Cường luôn luôn rất chiếu cố hắn, hai người quan hệ rất tốt.
 
Về phần lựa chọn cho phi cơ trực thăng đáp xuống quân doanh của đội trinh sát Lang Sơn, thứ nhất là vì ngồi phi cơ trực thăng đi thẳng tới nội thành vốn không phù hợp tác phong của hắn, thứ hai hắn cũng muốn đến thăm đội ngũ hắn từng chỉ huy.
 
Lúc bảy giờ rưỡi, Từ Vĩ Trạch ở trong tiểu viện hai tầng lầu tại đại viện quân khu gặp được Vương Quốc Cường.
 
- Tiểu Từ, cháu đã vỗ ngực cam đoan với ông trước bữa cơm chiều nhất định sẽ tới, kết quả đã tới muộn hơn nửa giờ, món nợ này làm sao tính đây?
 
Trên bàn cơm, uống rượu hơi say, Vương Quốc Cường cười híp mắt nói.
 
Từ Vĩ Trạch cười khổ nói:
 
- Vương gia gia, cháu tự phạt ba ly.
 
Dứt lời, Từ Vĩ Trạch không đợi Vương Quốc Cường đáp lời liền uống hết ba ly.
 
Uống hết ba ly rượu, Từ Vĩ Trạch mặt không đổi sắc, cảm giác như chỉ vừa uống nước lã.
 
- Tiểu tử, nói là tới chúc tết cho ông, lại chạy tới gặp đám chiến hữu cũ, thực không trung thực a.
 
Vương Quốc Cường thấy Từ Vĩ Trạch uống xong, tiếp tục cười trêu ghẹo.
 
Từ Vĩ Trạch cười khổ lắc đầu:
 
- Vương gia gia, ngài cũng không thể như vậy, ba ly cũng đã không ít.
 
- Được rồi, tạm tha cậu một lần.
 
Vương Quốc Cường cười cười, sau đó hỏi:
 
- Nói thật, tiểu Từ, lần này cậu tới Côn Minh ngoại trừ tới bái phỏng lão đầu tử này, thuận tiện thăm đám chiến hữu, còn có mục đích khác đi?
 
Vương Quốc Cường tức giận mắng:
 
- Đừng giả bộ hồ đồ với lão đầu tử, cậu dám nói cậu tới nơi này không có tâm tư đến thăm Lý Dĩnh nha đầu sao?
 
- Vương gia gia, việc này sao, thật sự không có.
 
Từ Vĩ Trạch cười khổ:
 
- Có lẽ ngài không biết, hôm mùng một lão đầu tử nhà cháu đến Yên Kinh tham gia đám hỏi của Trần gia và Yến gia, kết quả lão gia tử không kịp mở miệng thì Lý lão gia tử đã chủ động đề nghị với Trần gia gia, muốn đem Lý Dĩnh gả cho bí thư thị ủy Tô Châu Trần Phi. Cho nên cháu không còn hi vọng rồi.
 
- Nga, còn có chuyện này?
 
Vương Quốc Cường có vẻ kinh ngạc:
 
- Ông chỉ nghe nói ngày đó đính hôn nhiệt náo thật không thoải mái, lão thủ trưởng vì chắt trai mà ông ấy cưng chiều nhất đã phát hỏa, Trần Ninh nha đầu cũng vì tiểu tử kia mà đương trường đưa ra lời cự hôn, Phạm gia bởi vậy bị tai ương, quan hệ giữa hai nhà Trần, Yến đã cương lên rồi.
 
- Ân, chuyện kia quả thật ngoài dự liệu của mọi người, nói đến cùng cũng bởi thanh niên gọi là Trần Phàm kia.
 
Từ Vĩ Trạch gật đầu, sau đó như nhớ ra điều gì, có chút kinh ngạc nói:
 
- Đúng rồi Vương gia gia, cháu nghe Hổ tử nói, Lý Dĩnh vì giúp một thanh niên tên Trần Phàm, riêng để ngài phái phi cơ trực thăng đến thị trấn cách 100 km đón hắn, hơn nữa nam nhân tên Trần Phàm kia còn nổ súng bắn chết ba người.
 
- Ân, có chuyện này.
 
Vương Quốc Cường gật đầu.
 
Vẻ mặt Từ Vĩ Trạch hoài nghi:
 
- Vương gia gia, ngài nói, Trần Phàm này cùng Trần Phàm danh chấn kinh thành có phải là một người không?
 
- Làm sao có thể?
 
Vương Quốc Cường lắc đầu bác bỏ:
 
- Bối cảnh của tiểu tử kia ông đã đơn giản điều tra qua, là một quân nhân. Lần này tới Vân Nam là vì giúp chiến hữu của hắn thăm người thân, kết quả phát hiện con gái của chiến hữu hắn bị người thiếu chút nữa bỏ thuốc cưỡng hiếp. Trong lúc hắn tức giận từng đánh bị thương người. Sau đó anh của tên thiếu niên bất lương kia dẫn người trả thù, dùng súng muốn giết chết hắn, hắn bị buộc phản kích, giết chết ba người.
 
- Dùng súng trả thù, còn muốn giết người, người nào cuồng như vậy?
 
Đôi mày Từ Vĩ Trạch nhăn lại.
 
Vương Quốc Cường giận dữ nói:
 
- Ở Vân Nam, ngoại trừ thủ hạ của người kia, còn người nào có lá gan này?
 
Từ Vĩ Trạch trầm mặc không nói, bốn năm trước hắn thân là thành viên của đội trinh sát Lang Sơn, tự nhiên biết danh đầu của Hồng Liệt, hơn nữa hắn luôn muốn bắt Hồng Liệt quy án, nhưng qua nhiều năm Hồng Liệt làm việc cực kỳ giảo hoạt, mặt sau lại có chỗ dựa rửa sạch chứng cứ cho Hồng Liệt, ở mặt ngoài, thân phận của Hồng Liệt còn tinh khiết hơn cả xử nữ.
 
Dưới tình hình này, rất nhiều người đều biết Hồng Liệt là trùm buôn thuốc phiện, là thổ hoàng đế nhưng không có chứng cứ để vặn ngã hắn.
 
- Vương gia gia, cháu nghe nói hiện tại người đó cùng Lý Dĩnh đang ở nhà khách trong quân khu, hay là ông muốn xuất đầu cho tiểu tử đó?
 
Từ Vĩ Trạch biết rõ một ít sự tích của Vương Quốc Cường, rất rõ ràng chuyện này sẽ không kết thúc, Hồng Liệt nhất định sẽ áp dụng trả thù.
 
- Không có.
 
Vương Quốc Cường nhẹ nhàng lắc đầu, giận dữ nói:
 
- Rất nhiều người muốn bắt Hồng Liệt quy án, đều không thành công, ông cũng không đáng làm ra chuyện dù cố hết sức cũng không tác dụng đó.
 
Từ Vĩ Trạch không hé răng, hắn biết sau lưng Hồng Liệt liên lụy bao nhiêu người, lấy thân phận của Vương Quốc Cường, nếu cùng Hồng Liệt cá chết lưới rách, Hồng Liệt không có kết cục tốt, nhưng cũng có thể cắn rụng Vương Quốc Cường một miếng thịt, làm Vương Quốc Cường phải đau đớn cả đời!
 

Bình luận





Chi tiết truyện