chương 382/ 848

- Lão thủ trưởng, tôi đi đây.
 
Thủ trưởng số 1 để mặc cho nước mắt trào ra, hắn nhẹ nhàng buông cánh tay, nghẹn ngào nói.
 
- Đi thôi, chờ khi ta đi gặp chủ tịch bọn họ, ta sẽ nói cho họ biết, anh không hề cô phụ kỳ vọng của họ!
 
 Trần lão thái gia nhàn nhạt cười, để Trần Chiến dìu lấy ông.
 
Cả người thủ trưởng số 1 kịch liệt chấn động, sau đó cũng không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn Trần lão thái gia, nhìn thật sâu sắc!
 
Sau khi nhìn xong, hắn không hề lưu luyến, xoay người liền đi, khi đi tới cửa phòng bệnh, lau đi nước mắt trên mặt, sau đó đi ra khỏi phòng.
 
- Cha!
 
Nhìn thấy thủ trưởng số 1 rời đi, Trần Kiến Quốc lập tức bước tới. Trần lão thái gia không để ý tới Trần Kiến Quốc, mà nhìn Trần Chiến nhẹ giọng nói:
 
- Tiểu Chiến đỡ ông ngồi lên ghế, giúp ông gọi điện cho tiểu Phàm, ông muốn trước khi chết nghe thanh âm của nó một chút.
 
- Ân.
 
Trần Chiến rơi nước mắt đầm đìa gật đầu, sau đó giúp Trần lão thái gia gian nan đi tới bên cạnh ghế dựa, ngồi xuống, cầm lấy điện thoại trong phòng, bấm số di động của Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Ở ngoài ngàn dặm, Trần Phàm rời khỏi phòng của lão hiệu trưởng Tần An, liền trực tiếp quay về phòng học.
 
- Ông.
 
Nguyên bản cũng giống như mấy người Tiêu Phong, Trần Phàm vẫn đang chăm chú nghe giảng, nhưng lại nhận thấy được di động chấn động lên.
 
Khác với lúc còn học trung học, trong đại học chỉ cần không gây ra động tĩnh quá lớn, thầy cô giáo bình thường sẽ không quản tới. Vì thế tuy di động Trần Phàm reo lên, cũng bị thầy giáo cùng không ít bạn học nghe được, lại không có người để ý.
 
Mang theo một tia nghi hoặc. Trần Phàm lấy di động ra nhìn xem, phát hiện là dãy số của quân khu Yên Kinh, hơn nữa liền nhận ra là dãy số của ngành đặc thù.
 
Vừa thấy dãy số này, đôi mày Trần Phàm trong nháy mắt cau lại do dự, đứng dậy xin lỗi thầy giáo trên bục giảng, sau đó cầm di động đi ra phòng học.
 
- Uy.
 
Ra phòng học, Trần Phàm ấn nút nghe máy.
 
- Tiểu Phàm, là cha...
 
 Chỉ nghe bên trong điện thoại truyền ra một thanh âm khàn khàn, trong thanh âm mang theo một tia âm rung.
 
- Cha?
 
Nghe ra là thanh âm của Trần Chiến, nhận thấy được vẻ dị thường trong giọng nói của cha, trong lòng Trần Phàm chợt giật này, sắc mặt ngây ra.
 
- Tiểu Phàm, lão thái gia muốn cha gọi điện cho con, ông có chuyện muốn nói với con...
 
- Đừng có nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, đưa điện thoại cho lão tử!
 
 Không đợi Trần Chiến nói xong, bên trong truyền ra tiếng cười mắng của Trần lão thái gia, chỉ là thanh âm không mạnh mẽ như dĩ vãng, có chút suy yếu, đồng thời mang theo một loại cảm giác thoải mái.
 
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Trần lão thái gia, trong lòng Trần Chiến run lên, đỏ hồng mắt, cắn môi, run rẩy đưa điện thoại cho ông.
 
- Thằng nhóc, cháu không phải nói khai giảng xong sẽ mang theo San nha đầu về thăm ông sao?
 
 Tiếp nhận điện thoại, vẻ mặt lão thái gia tươi cười:
 
- Thế nhưng đã qua một tháng sao cháu còn chưa trở về?
 
- Lão thái gia, ông làm sao vậy?
 
 Dù lúc này lão thái gia dùng giọng nói thật thoải mái che giấu, nhưng Trần Phàm đã nhận thấy được vẻ khác thường của Trần Chiến, bản năng cảm thấy lão thái gia đã xảy ra chuyện.
 
- Lão tử có thể như thế nào?
 
 Trần lão thái gia cười mắng:
 
- Thằng nhóc đừng nói sang chuyện khác, nói đi, vì sao còn không trở lại thăm lão tử?
 
- Ngày mai cháu sẽ về ngay.
 
 Giọng nói của Trần Phàm lo lắng:
 
- Rốt cục ông làm sao vậy? Có phải sinh bệnh hay không?
 
- Sinh bệnh? Ha ha, hiện tại lão tử mạnh khỏe như một con trâu!
 
 Trần lão thái gia cười ha hả nói.
 
Nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt lão thái gia, nghe lời nói dối của ông, không riêng ai Trần Chiến, cả Trần Kiến Quốc cũng nhịn không được rơi nước mắt.
 
Bên đầu kia điện thoại, Trần Phàm cau chặt đôi mày.
 
- Như thế nào? Thằng nhóc, cháu không tin a? Nếu không cháu hỏi cha cháu xem có phải lão tử đang rất tốt?
 
 Nhìn thấy Trần Phàm không lên tiếng, lão thái gia còn nói thêm:
 
- Hoặc là ngày mai cháu trở về thử vài chiêu với lão tử, thế nào?
 
- Ông thật không có chuyện gì sao?
 
 Chẳng biết tại sao, bên tai vang lên tiếng cười sang sảng của Trần lão thái gia, trong lòng Trần Phàm vẫn có chút sợ hãi.
 
- Không có việc gì, ông có thể có việc gì chứ, ông sao, chỉ là có chút nhớ cháu.
 
 Lão thái gia khe khẽ thở dài, sau đó huyết sắc trên mặt bắt đầu chậm rãi giảm bớt, sắc thái trong con ngươi cũng dần trở nên ảm đạm, nước mắt không kìm được bừng lên trong vành mắt:
 
- Muốn tìm cháu tâm sự một chút.
 
- Tiểu Phàm sẽ bồi ông suốt ngày, ông muốn tán gẫu cái gì?
 
Giờ này khắc này, tâm tình Trần Phàm cực kỳ phức tạp, vẫn có chút không tin lời lão thái gia, nhưng hắn biết có hỏi tiếp cũng nhựkhông, chỉ đành đợi thêm một hồi kết thúc cuộc nói chuyện với ông thì tìm cha mình để hỏi cho rõ ràng.
 
- Tiểu Phàm, cháu cùng San nha đầu có khỏe không?
 
 Thân hình lão thái gia bắt đầu nhẹ nhàng run lên.
 
- Tốt, chúng cháu tốt lắm.
 
 Trần Phàm đáp.
 
- Tốt...vậy tốt.
 
 Cả người lão thái gia bắt đầu run rẩy, không cầm nổi điện thoại, dùng ánh mắt ý bảo Trần Chiến giúp ông cầm lấy, lại tiếp tục nói:
 
- Cha của cháu đã nói với ông chuyện của San nha đầu. Ai, lão Trần gia chúng ta thật xin lỗi gia đình bọn họ, hơn nữa thật xin lỗi San nha đầu, ông nhìn ra được San nha đầu rất yêu cháu, dù nó cũng có chút tiểu tính tình. Nhưng...nữ nhân a, có chút tiểu tính tình là bình thường, ngày sau trong sinh hoạt cháu nên nhường cho nó một chút, a, cũng giống như năm xưa lúc nào ông cũng nhường cho bà cố cháu.
 
- Ân.
 
- Tiểu...tiểu Phàm a, cháu...cháu...giúp ông nói với San nha đầu, nói ông xin lỗi nó, không thể làm được lời hứa sẽ chủ trì hôn lễ cho hai đứa.
 
 Lão thái gia thở không ra hơi:
 
- Cháu...cháu...cháu...nói với...nó...đừng...hận...hận...hận...ông...
 
- Phanh!
 
Lời vừa nói tới đó, đầu lão thái gia lệch sang bên, tắt thở ngay tại chỗ!
 
- Ông nội!
 
- Cha!
 
Thấy một màn như vậy, Trần Chiến cùng Trần Kiến Quốc không hẹn mà cùng hét lớn.
 
Không tiếng trả lời, trên ghế, vị lão nhân từng lăn lộn trên chiến trường, chứng kiến tân Trung Quốc thành lập, lại dựa vào đại quyết đoán, đại trí tuệ làm cho Trần gia từng bước một quật khởi, an tường đã ngủ.
 
Dưới ánh đèn, trên làn da khô quắt, trên khuôn mặt đầy vết đồi mồi, lưu lại một đạo tươi cười thản nhiên, trong dáng tươi cười còn mang theo một vẻ thỏa mãn, còn mang theo vẻ tự trách cùng áy náy không thể hủy diệt!
 
- Ba!
 
Đầu bên kia điện thoại, nghe thanh âm truyền ra, Trần Phàm như bị sấm đánh, thân hình vô cùng cứng ngắc, di động trong nháy mắt từ trên tay hắn rơi xuống, đập lên mặt đất, phát ra một tiếng trầm muộn.
 
Trong hành lang, đôi mắt hắn phiếm hồng, trợn tròn, nước mắt từ trong vành mắt hắn bừng lên.
 
Hắn cũng không lau nước mắt trên mặt, thần tình ngây ngốc nhìn phía trước.
 
Cả người hắn như bị mất đi linh hồn.
 
Cứ nhìn thẳng như vậy.
 
- Ah!
 
Vài giây sau, hắn vô lực nhắm lại hai mắt, sau đó mở ra, nắm chặt hai tay, giống như một con sói cô độc bị thường hai mắt đỏ bừng ngửa mặt lên trời gào thét!
 
Hoa lạp!
 
Trần Phàm vừa thét lên, liền giống như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang trong hành lang, sinh viên trong lớp học nghe tiếng, ầm ĩ tuôn ra phòng học, cố gắng xem đến tột cùng.
 
Ra khỏi phòng học, bọn hắn ngây dại.
 
Bọn hắn đưa mắt nhìn thân ảnh cuối hành lang, rõ ràng chứng kiến, cuối hành lang, Trần Phàm chảy nước mắt run rẩy thân hình, chậm rãi, chậm rãi, ngồi xổm xuống.
 
Giờ khắc này, nam nhân là Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm qua, nam nhân làm cả thế giới ngầm nghe tên phải sợ mất mặt, Đồ Tể bởi vì một lời thề, đã đem Huyết Sắc Luyện Ngục giết được chó gà không tha, đang cúi sống lưng của mình.
 
Hắn cúi thân mình, ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, cả người run rẩy lên, giống như một con sói cô độc bị thương, nghẹn ngào không một tiếng động!
 

Bình luận





Chi tiết truyện