chương 304/ 848

 
Lão thái gia nói xong ho khan một tiếng, sau đó uống trà, đặt chén trà xuốngthở dài nói:
 
- Tiểu Phàm, cháu có điều không biết, năm đó chúng ta cùng trường chinh thiên lý, cùng nhau đánh chạy lão Tưởng (Tưởng Giới Thạch), cùng nhau chứng kiến tân Trung Quốc thành lập đến quật khởi, những người năm xưa phỏng chừng không còn được mấy người. Năm đó Đặng lão thái gia của cháu còn sống, nếu ông rảnh rỗi còn có thể tìm hắn tâm sự chuyện đã qua, uống trà, từ sau khi hắn đi rồi, nhiều năm như vậy bên cạnh ông ngay một người nói chuyện cũng không có.
 
Trong lòng Trần Phàm chợt đau nhói, muốn nói gì đó lại nói không nên lời.
 
- Đám tiểu vương bát thấy ông, so với thấy Diêm Vương gia còn sợ hãi, không phải nói chuyện quốc gia, thì ồn ào đòi đổi chỗ ở cho ông, hoặc là bất ông đi kiểm tra thân thể. Mụ nội nó, lão tử phiền đã phiền muốn chết.
 
Lão thái gia thổn thức nói:
 
- Vốn cha của cháu ngoại trừ cháu, xem như là người duy nhất đứng trước mặt ông mà không bị luống cuống. Nhưng tên tiểu vương bát kia, từ đầu đến cuối luôn cảm thấy rời khỏi quân đội, thật xin lỗi Trần gia, thật xin lỗi ông, nên lúc nói chuyện phiếm với ông đều luôn luôn bẻ về chuyện khác, khiến cho mỗi lần lão tử đều muốn đánh hắn, ha ha!
 
Nói xong lời cuối cùng, Trần lão thái gia ha ha cười.
 
- Lão thái gia, cháu...
 
Trần Phàm cắn răng muốn nói gì đó.
 
- Ngừng, ngừng, lão tử biết cháu muốn nói cái gì, không cần phải nói, lão tử nói như vậy cũng không phải muốn cháu lưu lại thêm mấy ngày, chỉ là nói cho cháu biết mà thôi.
 
Lão thái gia nói xong lại thở ra một hơi thật dài, cười khố cảm thán nói:
 
- Trên đời này làm gì có buổi tiệc nào mà không tiêu tan?
 
- Sau khai giảng, cháu sẽ bớt thời gian về thăm ông cùng cha mẹ cháu.
 
Trần Phàm hứa hẹn.
 
- Ha ha, tốt.
 
Cảm xúc của lão thái gia chợt biến thành hư không, sau đó như nhớ ra điều gì vỗ lên gáy, nói:
 
- Không đúng, sự tình này về sau hãy nói. Ngày mai thằng nhóc ngươi phải đi, đêm nay phải bồi lão tử không say không về, say trọn một lần a.
 
- Lão thái gia, tiểu Trụ nói ông không thể uống rượu.
 
Trần Phàm nhớ tới buổi tối đêm ba mươi, lão thái gia muốn uống rượu, kết quả bị tiểu Trụ tử ngăn trở không cho uống.
 
- Không thể uống với những người khác, với cháu thì nhất định phải uống.
 
Lão thái gia cười cảm thán, sau đó ngẩng đầu nhìn ra cửa quát:
 
- Tiểu Trụ tử, lão tử biết tên vương bát ngươi đang ở ngoài cửa nghe lén, chớ nghe lén, mau lăn vào đây cho lão tử!
 
Đúng như Trần lão thái gia suy nghĩ, tiểu Trụ tử quả thật đang đứng ngoài cửa.
 
Phía trước những câu nói của lão thái gia và Trần Phàm, hắn hoàn toàn nghe hết trong tai, ghi nhớ trong lòng.
 
Nghe nghe, mắt của hắn đã phiếm hồng, nước mắt không kìm được chảy xuống.
 
Lúc này nghe được lời nói của lão thái gia, cả người tiểu Trụ tử chấn động, lau nước mất, kiệt lực điều chỉnh cảm xúc đẩy cửa vào.
 
- Con mẹ nó ánh mắt của cậu động một chút thì đỏ, chẳng lẽ là nhớ nhà? Con mẹ nó nếu cậu nhớ nhà, ngày mai chạy trở về thăm đi.
 
Nhìn thấy tiểu Trụ tử đi vào, trong lòng lão thái gia chợt chấn rung, nhưng lại ra vẻ thoải mái mắng:
 
- Nhưng hôm nay lão tử phải uống thật say với tiểu Phàm, cậu muốn đi thì ngày mai mới có thể đi. Hiện tại đi lấy rượu tới cho lão tử, nhớ rõ, đem rượu Mao Đài do đám vương bát đản tặng cho năm xưa đều lấy hết ra, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, uống không hết, toàn đóng gói đưa tiểu Phàm mang đi. Dù sao, qua đêm nay lão tử cũng không còn lấy cớ đế uống rượu.
 
- Lão thủ trưởng, ngài...
 
Thanh âm tiểu Trụ tử run rẩy nhìn lão thái gia.
 
- Lão thái gia đừng làm khó dễ Trụ tử thúc, rượu không cần uống, thân thể của ông quan trọng hơn.
 
Trần Phàm thấy tiểu Trụ tử hai mất đỏ bừng, nghĩ đến tiểu Trụ tử nghe lén bị lão thái gia phát hiện, lại nghe lão thái gia đòi uống rượu nên thật khó xử.
 
Dù sao lão thái gia đời này mắng cho người phải khóc thật sự nhiều không sao kể xiết.
 
- Không được, rượu này đêm nay lão tử không thể không uống.
 
Lão thái gia nói xong, giọng nói mềm xuống, ánh mắt nhìn về phía tiểu Trụ tử cũng không còn vẻ cường ngạnh như trước, ngược lại còn mang theo tia hương vị như khẩn cầu:
 
- Tiểu Trụ tử, lão tử chỉ uống lần này thôi, sau này tất cả nghe theo cậu, không uống, được không?
 
Nhìn đôi mắt mờ đục của lão nhân, nghe giọng nói khẩn cầu của ông, thân mình tiểu Trụ tử chấn động, cái mũi đau xót, theo bản năng lại muốn rơi nước mắt. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Nhưng dù sao lực khống chế của hắn không bình thường, cắn chặt răng không để cho nước mắt chảy xuống, dùng sức gật gật đầu.
 
Theo sau, hắn bước nhanh rời đi.
 
Nhưng lúc hắn rời đi, lại rơi nước mắt đầy mặt.
 
Mấy phút sau, tiểu Trụ tử nghe theo lời lão thái gia phân phó, đem toàn bộ rượu Mao Đài trân quý được tặng năm xưa đều lấy ra, mỗi một bình năm tháng thật lâu, đặt trong tay ít nhất bán ra cũng phải tới sáu chữ số, hơn nữa còn là loại có tiền cũng không mua được.
 
Đời này Trần Phàm cho tới bây giờ chưa từng cùng lão thái gia uống rượu, hắn từng trở về hai lần. Trần lão thái gia có tâm muốn uống với hắn, hắn lại vô tình, vì thế không có cơ hội.
 
Hiện giờ thấy Trần lão thái gia hứng trí bừng bừng, Trần Phàm cũng không muốn làm ông mất hứng, vì thế cùng lão thái gia từng ngụm từng ngụm uống cạn.
 
Rượu Mao Đài lâu năm, được làm từ gạo thóc.
 
Đơn giản, hai người cứ như vậy uống mãi, chờ đến khi lão thái gia uống hết một bình, cả khuôn mặt đã đỏ bừng, nói chuyện cũng đã líu lưỡi, vì thế Trần Phàm đành phải khuyên lão thái gia ngừng uống.
 
Lúc này lão thái gia cũng không còn kiên trì, cười mắng vài câu, liền không uống nữa mà bảo tiểu Trụ tử đem toàn bộ số rượu Mao Đài còn lại đóng gói cho Trần Phàm.
 
Đối với việc này Trần Phàm cũng không cự tuyệt, hắn biết cự tuyệt cũng vô dụng.
 
Vào lúc mười một giờ, Trần Phàm rời khỏi tòa tiểu viện hai tầng.
 
Chân trước hắn mới vừa đi, lão thái gia đỏ bừng cả mặt cũng không còn nhịn được nữa, cúi người liên tục nôn mửa.
 
Ngay từ đầu lão thái gia chỉ nôn ra rượu cùng thức ăn, sau đó còn hộc ra máu.
 
- Lão thủ trưởng!
 
Tiểu Trụ tử thấy thế, sợ tới mức thần tình không còn chút huyết sắc, lấy nước mắt rửa mặt.
 
- Không có việc gì...Lão tử không có việc gì.
 
Lão thái gia khoát khoát tay, sau đó tùy ý cho tiểu Trụ từ giúp ông lau vết máu nơi khóe miệng, sau đó mới chậm rãi đứng dậy bước tới ngồi xuống chiếc ghế dựa đằng mộc.
 
- Có thể trước khi tiến quan tài cùng tiểu Phàm không chút cố kỵ mà uống rượu, lão tử cũng không còn gì tiếc nuối.
 
Không để ý tới tiểu Trụ tử đang khóc nức nở, lão thái gia nhìn lên trần nhà, vừa ho khan vừa nói.
 
- Tiểu Phàm, cháu nói có một số việc cháu phải đi làm, ông không ngăn cản cháu, bởi vì ông cũng biết đích xác hẳn nên đi làm, hơn nữa đó cũng là điều mà cháu muốn làm.
 
Nói xong lời cuối cùng, lão thái gia thở dài, trong con ngươi lóe lên vẻ tự trách:
 
- Có thể có một số việc, cháu không muốn làm, cũng phải đi làm, cũng giống như năm xưa ông cho cháu tiến vào Long Nha!
 
- Cháu nói chờ khai giảng cháu sẽ trở lại gặp ông, có lẽ khi đó lão già khọm này đã chui vào quan tài ngủ mất rồi.
 
Lão thái gia nói xong, đôi mắt phiếm hồng, nước mắt chảy ra:
 
- Ông không cầu gì khác, chỉ hi vọng sau khi chết, cháu đừng trách ông lại miễn cưỡng cháu làm thêm một lần. Ân, chỉ một lần cuối cùng...
 

Bình luận





Chi tiết truyện