chương 493/ 848

Ánh nắng sau buổi trưa rực rỡ xuyên qua kẽ lá rơi xuống dưới rừng cây, lung linh nhảy nhót. Trên bầu trời, những chú chim chóc vô danh đang truy đuổi lẫn nhau, líu ríu, vui tươi.
 
Ngồi trên ghế đá bên trong rừng cây, nhìn đàn chim truy đuổi nhau trên không trung, biểu tình của Trần Phàm đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường.
 
Dù rằng ngay lúc này, bệnh tâm lý hậu chiến của hắn đã bùng nổ còn mãnh liệt hơn bất cứ lần nào trong dĩ vãng, nhưng đúng như lời Dai Fu đã nói, bệnh tình của hắn đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, bệnh bùng phát rất nhanh, nhưng biến mất cũng rất nhanh.
 
Đương nhiên hắn biết rõ, nếu không phải nhờ Dai Fu xuất hiện kịp thời, ngay lúc đó ở trên đài chủ tịch hắn quả thật không có khả năng ngăn chặn được bệnh tình bộc phát.
 
- Trần tiên sinh. Dai Fu tiểu thư đã trở lại.
 
 A Ngốc luôn luôn ở chung quanh phụ trách an toàn của Trần Phàm, vừa nhận được bảo tiêu bên ngoài thông báo, nghĩ nghĩ, vẫn đi tới bên cạnh báo cho Trần Phàm biết tin tức này.
 
Bởi vì hắn biết, Dai Fu là một trong những cô gái quan trọng nhất ở bên cạnh Trần Phàm.
 
Trần Phàm vốn còn đang suy nghĩ, nghe được a Ngốc nói như thế, gật đầu đứng dậy.
 
- Trần tiên sinh. Dai Fu tiểu thư còn dẫn theo một cô bé trở về.
 
 A Ngốc bổ sung nói.
 
- Cô bé?
 
 Trần Phàm hơi có vẻ kinh ngạc, sau đó chợt nhớ ra điều gì, gương mặt đột nhiên biến đổi:
 
- Cô bé bao nhiêu tuổi?
 
- Khoảng dưới mười tuổi.
 
 Tuy rằng không biết vì sao Trần Phàm lại kích động đến như thế, nhưng a Ngốc vẫn thành thật trả lời.
 
Dưới mười tuổi?
 
Nghe được mấy từ này, Trần Phàm liền khẳng định suy đoán của mình, gương mặt nhất thời trở nên có chút phức tạp, hắn cũng không nói gì thêm, mang theo a Ngốc đi nhanh về biệt thự.
 
Mấy phút sau, Trần Phàm về tới đại sảnh biệt thự.
 
Bên trong đại sảnh biệt thự, Dai Fu đặt Nạp Lan Bảo Nhi đang hôn mê nằm lên trên sô pha, mà chính nàng cũng ngồi sang một bên.
 
Nhìn thấy Trần Phàm đi vào đại sảnh. Dai Fu giống như vừa làm sai chuyện, liền giữ im lặng đứng lên, tránh sang một bên.
 
Nhìn thấy gương mặt ngây thơ quen thuộc nằm trên sô pha, Trần Phàm đi nhanh tới, hỏi:
 
- Bảo Nhi làm sao vậy?
 
- Em đánh nó ngất xỉu.
 
 Dai Fu thành thật nói.
 
Trần Phàm ngạc nhiên.
 
Sau đó hắn cũng không để ý tới gương mặt hơi có vẻ xấu hổ của Dai Fu, Trần Phàm lập tức đi tới bên sô pha, ngồi xổm người xuống, cầm lên cánh tay tròn trịa của Bảo Nhi, kiểm tra mạch đập một chút, sau đó quay đầu nhìn Dai Fu hỏi:
 
- Sao lại thế này?
 
- Cô gái ngu xuẩn tên Nạp Lan Hương Hương kia có chút quá đáng, em cảm thấy không thoải mái, cho nên đi qua cho nàng một chút giáo huấn nho nhỏ...
 
 Dai Fu cũng không giấu diếm, hơn nữa lúc nói chuyện cũng lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào ánh mắt Trần Phàm.
 
Trần Phàm cười khổ ngắt lời nói của Dai Fu:
 
- Anh biết em đi giáo huấn Nạp Lan Hương Hương, anh chỉ là muốn hỏi vì sao em đánh ngất Bảo Nhi?
 
- Lúc em dẫn người đi vào biệt thự, Bảo Nhi đang chơi đùa với một con chó trong sân, em không muốn để cho con bé nhìn thấy, cho nên mới đánh nó ngất xỉu.
 
 Dai Fu cẩn thận giải thích, nàng hiểu rất rõ ràng, Trần Phàm có thể không quan tâm tới Nạp Lan Hương Hương, nhưng Trần Phàm tuyệt đối sẽ để ý tới Nạp Lan Bảo Nhi.
 
- Bảo Nhi nói muốn gặp anh. Em biết kỳ thật anh cũng rất muốn gặp nó, cho nên em đem nó trở về.
 
 Dai Fu nhìn Trần Phàm, giọng nói nhu hòa hơn rất nhiều:
 
- Trước khi đi, em đã nói với Nạp Lan Hương Hương, sẽ không làm tổn thương Bảo Nhi.
 
Nghe Dai Fu nói như thế, khóe mắt Trần Phàm chợt nhảy lên, sau đó đứng dậy vuốt tóc Dai Fu, cười khổ nói:
 
- Em đang sợ anh trách em chủ trương đi làm chuyện này phải không?
 
Nữ thần Dai Fu nổi danh cơ trí cao quý, lúc này trên gương mặt tuyệt mỹ trắng nõn đột nhiên đỏ lên, nhẹ nhàng gật gật đầu.
 
- Cô gái ngốc nghếch, nhiều khi em còn lý trí nhiều hơn anh.
 
 Trần Phàm khe khẽ thở dài:
 
- Mà những chuyện gì em đã làm, đều là vì lấy anh làm điểm xuất phát, anh làm sao có thể trách em?
 
- Anh thật sự không trách em sao?
 
 Dai Fu có chút kích động ngẩng đầu, sau đó lại thật cẩn thận hỏi.
 
Trần Phàm gật gật đầu, lại hỏi:
 
- Ngoại trừ em đem chân tướng sự tình nói cho nàng biết, còn làm gì không?
 
- Em có phế đi mấy bảo tiêu của nàng, uy hiếp nàng một phen.
 
 Dai Fu nói xong, chợt quỷ dị liếc mắt nhìn Trần Phàm:
 
- Em vốn muốn tát cho nàng một cái, sau nghĩ lại đành thôi.
 
Nhận thấy được trong ánh mắt của Dai Fu biểu đạt ra một tầng ý tứ khác thường, Trần Phàm cũng thấy khó hiểu, lúc này định hỏi, khóe mắt chợt phát hiện Nạp Lan Bảo Nhi nằm trên ghế sô pha đang chậm rãi mở mắt, chớp đôi mắt to trong veo, mờ mịt nhìn hắn.
 
- Bảo Nhi!
 
 Trần Phàm liền vui vẻ, vội vàng tiến đến, mà Dai Fu lại hiểu ý đi ra ngoài.
 
- Đại ca ca?
 
 Nạp Lan Bảo Nhi trợn to đôi mắt lúng liếng, thần tình kích động.
 
- Ân.
 
 Trần Phàm mỉm cười gật đầu.
 
- Thật là đại ca ca!
 
 Bảo Nhi kích động ngồi dậy, lập tức nhào vào trong lòng Trần Phàm, cũng giống như ba năm trước đây, gắt gao ôm chặt cổ Trần Phàm.
 
- Ba năm không gặp, Bảo Nhi đã lớn, xinh đẹp hơn rồi.
 
 Trần Phàm nhẹ nhàng vuốt ve đầu Bảo Nhi, cười trêu ghẹo.
 
- Hừ hừ, Bảo Nhi luôn luôn rất xinh đẹp mà phải không?
 
 Bảo Nhi lui ra, dùng hai bàn tay núc ních ôm lấy khuôn mặt kiên nghị của Trần Phàm, nói:
 
- Nhưng đại ca ca lại biến thành soái hơn nga!
 
Biến soái?
 
Trần Phàm không nói gì.
 
- Đại ca ca, có phải anh không nhớ Bảo Nhi đúng không?
 
 Nhìn một cái, lại nhìn thêm một lúc, đôi mắt Bảo Nhi đỏ lên, mũi chợt lên men đau xót, mang theo vẻ nức nở hỏi.
 
Thấy Bảo Nhi muốn khóc, gương mặt Trần Phàm hơi đổi, vội vàng nói:
 
- Nhớ, ban ngày cũng nhớ, buổi tối cũng nhớ, ngay cả nằm mộng cũng nhớ.
 
- Thật chứ?
 
 Bảo Nhi nín khóc mỉm cười, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.
 
Trần Phàm gật mạnh đầu.
 
- Đại ca ca đang nói dối!
 
 Bảo nhi hừ hừ buông hai tay, cố ý hất đầu sang một bên, làm như giận dỗi.
 
Trần Phàm dở khóc dở cười:
 
- Sao lại bảo anh nói dối?
 
- Hừ! Khẳng định là đại ca ca không nhớ Bảo Nhi! Đã qua một ngàn một trăm hai mươi tám ngày, đại ca ca đều không có đi tìm Bảo Nhi!
 
 Bảo Nhi tức giận nói.
 
Một ngàn một trăm hai mươi tám ngày?
 
Nghe được mấy lời này, trong lòng Trần Phàm rung mạnh!
 
- Đại ca ca, anh còn nhớ anh đã đáp ứng đưa em đi khu Disneyland tại Hong Kong sao?
 
 Bảo Nhi thấy Trần Phàm không nói lời nào, trên gương mặt ngây thơ lộ ra bộ dáng thương tâm:
 
- Mỗi ngày Bảo Nhi đều nghĩ khi nào đại ca ca mới đưa Bảo Nhi đi chơi. Rất nhiều thời gian, khi nằm mơ cũng nhìn thấy lúc đại ca ca ôm Bảo Nhi, còn có thể mộng thấy đại ca ca bồi Bảo Nhi chơi trò ngựa gỗ xoay tròn cùng đi xe vượt núi...
 
Trong lòng Trần Phàm giống như bị nghẹn vật gì, đôi mắt mơ hồ phiếm hồng.
 
- Mỗi lần tò trong giấc mộng bừng tỉnh, Bảo Nhi đều thật khổ sở. Bảo Nhi rất muốn ở mãi trong mộng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
 Nói xong, nước mắt trong suốt từ trong vành mắt Bảo Nhi trào ra, lướt qua khuôn mặt ngây thơ của cô bé, cô bé nhìn Trần Phàm, nhẹ giọng nói:
 
- Đại ca ca, Bảo Nhi thật sự rất nhớ anh.
 
- Bảo Nhi, đại ca ca cũng nhớ em.
 
 Trần Phàm đỏ mắt, trong mắt một mảnh hơi nước, hắn dùng tay ôm Bảo Nhi vào trong lòng, thanh âm run rẩy nói:
 
- Ngày mai đại ca ca đưa em đi khu Disneyland ở Hong Kong được không?
 
- Ân.
 
Bảo Nhi cuộn tròn trong lòng Trần Phàm, nước mắt rơi xuống gật gật đầu.
 
Trần Phàm nhắm mắt lại, tâm tình phức tạp.
 
Ba năm trước đây, tuy rằng hắn cứu ra Bảo Nhi, nhưng lại lỡ tay bắn chết mẹ của Bảo Nhi là Nạp Lan Minh Châu.
 
Cho tới bây giờ, hắn vẫn nhớ rất rõ khi Bảo Nhi tỉnh lại, òa khóc đánh lên bả vai đẫm máu của hắn, lớn tiếng kêu lên:
 
- Mẹ...em muốn mẹ!
 
Ngày nào đó.
 
Một khắc này.
 
Lòng hắn như đao cắt.
 
Vì làm yên lòng Bảo Nhi, vì không để trong lòng Bảo Nhi lưu lại bóng ma, hắn chỉ cố nén sự đau đớn trong tim, dùng lời nói dối lừa gạt Bảo Nhi, dùng một loạt truyện cười chọc Bảo Nhi vui vẻ, dùng một đống hứa hẹn làm Bảo Nhi đối đi lực chú ý, thậm chí hắn không tiếc học theo biểu tình cùng thanh âm của chuột Mickey và vịt Donald.
 
Khi những thành viên của Long Nha chạy tới, nhìn thấy Trần Phàm toàn thân trúng mười hai phát đạn đẫm máu, gương mặt tái nhợt ôm một cô bé, vừa đi vừa học theo đủ loại diễn cảm, dùng thanh âm khàn đục tê ách bắt chước theo thanh âm trong phim hoạt hình.
 
Đây chính là những quân nhân ưu tú nhất chỉ biết đổ máu không đổ lệ được toàn bộ thế giới đánh giá.
 
Lúc này.
 
Họ đang rơi nước mắt đầy mặt.
 
Công phu không phụ lòng người.
 
Sau đó tuy rằng Trần Phàm không đủ dũng khí đi đối mặt Bảo Nhi, nhưng từ chỗ Long Nữ biết được, sau khi Bảo Nhi trở về, đã quên hết chuyện ngày hôm đó, duy nhất chỉ nhớ được cảnh tượng toàn thân Trần Phàm đẫm máu ôm chặt cô bé.
 
Trong đầu dần hiện ra từng ly từng tí của ngày hôm đó, nước mắt không kìm được chảy ra từ trong đôi mắt của Trần Phàm, lướt qua khuôn mặt kiên nghị.
 
- Đại ca ca, sao anh lại khóc?
 
 Trong lòng hắn, Bảo Nhi nhận thấy được hắn cũng đang rơi nước mắt, lập tức ngẩng đầu đưa bàn tay núc ních giúp Trần Phàm lau nước mắt trên mặt, nói:
 
- Đều là Bảo Nhi không tốt. Bảo Nhi khóc làm đại ca ca cũng khóc. Bảo Nhi không khóc nữa, đại ca ca cũng không khóc, được chứ?
 
- Được.
 
 Trần Phàm lộ ra dáng tươi cười, gật đầu:
 
- Đại ca ca cùng Bảo Nhi đều không khóc.
 
Có lẽ đã có ước hẹn với Trần Phàm, Bảo Nhi quả nhiên ngừng khóc, cô bé dùng đôi bàn tay béo mập lau đi nước mắt trên mặt Trần Phàm, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi:
 
- Đại ca ca, anh còn nhớ rõ ba năm trước, anh cho Bảo Nhi nhìn thấy cảnh anh sắm vai chú vịt Donald không?
 
- Nhớ rõ.
 
Trần Phàm cũng giúp Bảo Nhi lau nước mắt, cười gật đầu.
 
- Mỗi lần Bảo Nhi nhớ đại ca ca, đều cũng mở phim hoạt hình chú vịt Donald và chuột Mickey xem, càng xem lại càng cảm thấy được đại ca ca học theo rất giống nha.
 
 Bảo Nhi nói xong, có chút do dự, nói:
 
- Đại ca ca làm thêm một lần cho Bảo Nhi xem, được không?
 
- Được!
 
Trần Phàm gật gật đầu, đặt Bảo Nhi ngồi xuống sô pha.
 
Sau đó hắn lui ra phía sau ba bước, cố gắng nhớ lại hồi ức mơ hồ về bộ phim hoạt hình chú chuột Mickey và vịt Donald.
 
Vài giây sau, Trần Phàm dùng hai tay xoa xoa khuôn mặt, giả bộ dáng của con vịt, học theo kiểu lồng tiếng trong phim hoạt hình, nói:
 
- Diễn xuất bắt đầu rồi, đây là Walter? Đây là chuột Mickey cùng vịt Donald của Disneyland...
 
- Hắc, chào mọi người, là tôi, chuột Mickey...
 
- Chuộc Mickey là chuột Mickey...
 
Nhìn bộ dáng buồn cười của Trần Phàm, nghe thanh âm bắt chước phim hoạt hình, trên gương mặt còn phấn nộn của Bảo Nhi hiện lên nụ cười sáng lạn.
 
Trong đầu cô bé cũng dần hiện ra cảnh tượng Trần Phàm bắn một phát đạn nổ đầu Nạp Lan Minh Châu.
 
- Đại ca ca, kỳ thật hết thảy cảnh tượng ngày đó, Bảo Nhi đều nhìn thấy được.
 
Bảo Nhi vừa cười vừa nhẹ nhàng nói thầm trong lòng mình.
 
Hai hàng nước mắt, lại lướt qua khuôn mặt non nớt ngây thơ của cô bé...
 

Bình luận





Chi tiết truyện