chương 544/ 848

Nếu không phải người phụ trách cục văn hóa riêng mời nàng đến đây một chuyến, nàng tuyệt đối sẽ không tới đây gặp người nổi tiếng háo sắc trong giới giải trí như Vương Hạo.
 
- Thật sự là đáng tiếc, sớm biết Lý tỷ ngày càng xinh đẹp thế này, năm đó tôi đã truy đuổi Lý tỷ thật hết lòng rồi.
 
 Vương Hạo than thở.
 
Trên mặt Lý Dĩnh hiện lên một tia tức giận:
 
- Vương tiên sinh, mời anh chú ý lời nói cùng hình tượng công chúng của mình!
 
- Nga, tôi nhớ ra rồi.
 
 Nghe được Lý Dĩnh nói như thế, sắc mặt Vương Hạo hơi thay đổi, cười lạnh nói:
 
- Nghe nói hiện giờ Lý tỷ đang làm tình nhân của nhân vật nổi danh làm rung chuyển cả trời đất kia, tự nhiên sẽ không cho tôi cơ hội. Nhưng Lý tỷ a, đừng trách tôi không nhắc nhở, cô vốn là một đóa hoa tươi đừng cắm lên bãi phân trâu, đừng nhìn hiện tại tên kia nhảy nhót rất vui vẻ, không cần bao lâu nữa hắn sẽ rơi tan xương nát thịt!
 
Đôi mày Lý Dĩnh cau chặt lại, nàng biết Vương Hạo đang nhắc tới Trần Phàm.
 
Nàng cũng biết Vương Hạo là con trai của đại trưởng lão Thanh bang Vương Hồng.
 
Hiện giờ, chuyện Trần Phàm thi đấu cùng Tiết Hồ được truyền ồn ào huyên náo, Vương Hạo nói như vậy, cũng làm cho Lý Dĩnh có chút nghi hoặc.
 
- Đương nhiên, tên tình nhân của Lý tỷ nếu đã chết. Lý tỷ cũng không cần thủ tiết, ân, ít nhất còn có tôi đây.
 
 Vương Hạo nham nhở nói.
 
Ánh mắt Lý Dĩnh lạnh lẽo, thẳng bức ánh mắt Vương Hạo, lạnh lùng phun ra một chữ:
 
- Cút!
 
- Cô...
 
Sắc mặt Vương Hạo biến đổi, muốn phát hỏa, nhưng nghĩ lại thân phận của Lý Dĩnh liền mạnh mẽ áp chế lửa giận.
 
- Vương tiên sinh, Lý tiểu thư, có chuyện gì từ từ nói.
 
 Bởi vì danh khí của Vương Hạo khá lớn, lại thêm lần này Vương Hạo đến Đông Hải mở đại nhạc hội, những cơ quan có quan hệ tới việc này cũng từng nhắn nhủ qua, cho nên người của cục văn hóa cực kỳ xem trọng, hiện giờ thấy Vương Hạo gây cãi với Lý Dĩnh, tuy rằng cảm thấy được lời lẽ của Vương Hạo quá phận, nhưng hắn cũng không dám quở trách, dù sao cả hai bên hắn đều không dám đắc tội.
 
- Đàm trưởng phòng, công ty Lam Cảnh không muốn phụ trách buổi đại nhạc hội này nữa. ông thỉnh người cao minh khác đi!
 
 Lý Dĩnh lạnh lùng trừng mắt nhìn Vương Hạo, xoay người rời đi.
 
Ba tháp! Ba tháp!
 
Bên tai vang lên thanh âm giày cao gót giẫm trên mặt đất, nhìn bóng dáng mạn diệu của Lý Dĩnh rời đi, Vương Hạo hừ lạnh nói:
 
- Không phải chỉ là một tình phụ thôi sao, hống hách cái gì?
 
Nói xong Vương Hạo thu hồi ánh mắt chui vào trong chiếc xe đang chờ gần đó đã lâu.
 
Theo sau, đoàn xe chạy nhanh ra bãi đỗ xe.
 
- Vương thiếu, xin ngài bớt giận, không đáng vì Lý Dĩnh kia mà tức giận.
 
 Trong xe, người đại diện đã có thói quen vỗ mông ngựa Vương Hạo liền ân cần cười nói.
 
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, không hé răng.
 
Nhìn thấy chiêu nịnh nọt của mình không tác dụng, người đại diện ngượng ngùng cười cười, không nói thêm lời nào.
 
- Đưa di động cho tôi.
 
 Vương Hạo bỗng nhiên nhớ tới điều gì.
 
Tuy rằng không biết Vương Hạo gọi điện thoại cho ai, nhưng người đại diện vẫn đưa điện thoại di động cho Vương Hạo.
 
Tiếp nhận di động, Vương Hạo lấy ra di động của mình lật tìm dãy số, cuối cùng dừng tại một tên người.
 
Trương Thiên Thiên.
 
Nhìn thấy tên này, khóe miệng Vương Hạo lộ ra dáng tươi cười dâm đãng, trực tiếp bấm điện thoại.
 
Điện thoại vừa chuyển máy, Vương Hạo không đợi Trương Thiên Thiên mở miệng, liền dùng loại giọng điệu cao cao tại thượng nói:
 
- Trương Thiên Thiên, còn nhớ rõ thanh âm của tôi không?
 
- Ông là?
 
 Đầu bên kia điện thoại Trương Thiên Thiên đang định đi vào lớp học về Đảng, nhận được điện thoại xa lạ, có vẻ nghi hoặc.
 
- Vương Hạo.
 
 Vương Hạo hơi có chút bất mãn nói ra tên mình, theo hắn xem ra, cô gái vốn ái mộ hư vinh kia lẽ ra phải nhớ được thanh âm của hắn mới đúng. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
- Nga, hiện tại tôi đang có việc, không có phương tiện nghe điện thoại.
 
 Đầu bên kia điện thoại, Trương Thiên Thiên nghe được tên Vương Hạo, gương mặt bình tĩnh nói:
 
- Mặt khác, chúng ta cũng không quá quen thuộc, sau này anh không cần tiếp tục gọi điện thoại cho tôi.
 
Ân?
 
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Trương Thiên Thiên, Vương Hạo nhất thời kinh ngạc há to miệng.
 
Hắn rõ ràng nhớ kỹ, khi lần đầu tiên mình đi tới Đông Hải, những công tử ăn chơi tại Đông Hải mời hắn đi dùng cơm tẩy trần, Trương Thiên Thiên cũng tham dự lần tụ họp khi đó.
 
Hơn nữa trong buổi tụ họp đó, Trương Thiên Thiên không ngừng kết giao với từng người trong nhóm, cố gắng chen chân vào vòng luẩn quẩn của bọn hắn.
 
Không ít công tử ca lúc ấy bị Trương Thiên Thiên làm choáng váng đầu óc, nhưng đêm đó không ai lừa được Trương Thiên Thiên tới tay.
 
Có lẽ chính bởi vì điểm này, hắn mới nhớ rõ về cô gái xinh đẹp gợi cảm lại thông minh nhưng ái mộ hư vinh kia, thế cho nên vừa rồi sau khi bị Lý Dĩnh đả kích, lập tức nghĩ tới Trương Thiên Thiên.
 
- Đô...đô...
 
Chờ khi Vương Hạo kịp lấy lại tinh thần, điện thoại đã cắt đứt.
 
Vương Hạo thẹn quá hóa giận gọi lại lần nữa, nhưng Trương Thiên Thiên đã khóa máy.
 
Bị tức giận đến khó thở, Vương Hạo bấm một dãy số, chờ sau khi điện thoại chuyển được, có chút tức giận nói:
 
- Đào Vĩ, anh không phải luôn thổi phồng với tôi ở trong giới công tử ca Đông Hải anh có năng lực không nhỏ sao? Có việc nhỏ muốn anh xử lý đây.
 
- Vương Hạo, anh đúng là không hiền hậu nha, đến Đông Hải biểu diễn đại nhạc hội không ngờ chuyện thứ nhất yêu cầu lại muốn người bạn này làm chân chạy cho anh sao?
 
 Đầu bên kia điện thoại, Đào Vĩ một tay cầm điện thoại một tay lái chiếc Lamborghini, cười nói.
 
- Còn nhớ rõ cô gái tên Trương Thiên Thiên không? Tôi nhớ được lần đó là do anh mang đến, anh còn nói mẹ của cô ta làm việc dưới quyền cha anh.
 
 Thần tình Vương Hạo có chút âm trầm.
 
- Trương Thiên Thiên sao, nhớ được, là một tiểu đãng phụ thôi, nhưng gần đây không nghe tiếng tăm gì, cũng không biết đã chết ở đâu rồi.
 
 Đào Vĩ hơi có chút nghi hoặc nói.
 
- Mẹ nó, con kỹ nữ kia vừa cúp điện thoại của tôi.
 
 Vương Hạo hung tợn nói:
 
- Tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, đêm nay lôi cô ta lên giường tôi.
 
- Vương Hạo, sao anh không chơi mấy ngôi sao mà lại chơi tiểu đãng phụ kia?
 
 Đào Vĩ
 
có chút khó hiểu hỏi.
 
- ít nói nhảm, có thể làm được hay không thì nói một câu.
 
 Vương Hạo có vẻ không kiên nhẫn:
 
- Nếu như làm được, sau này khi anh tới Hong Kong, ngoại trừ mấy siêu sao, những ngôi sao nữ khác anh muốn chơi người nào cho anh chơi người đó. Muốn bọn họ xếp hàng hàng ngày cho anh cũng không có vấn đề gì.
 
- Hắc hắc. Vương Hạo, tôi đang chờ câu nói này của anh đây.
 
 Trong lòng Đào Vĩ vừa động, cười nói:
 
- Yên tâm đi, việc này bao trên người của tôi, tôi cam đoan tối nay tiểu đãng phụ kia sẽ lên giường với anh.
 
- Tốt lắm, tôi chờ tin tức của anh!
 
 Vương Hạo nói xong cúp điện thoại, âm trầm cười:
 
- Mẹ nó, tiểu kỹ nữ, dám cúp điện thoại của lão tử, tối nay lão tử không chơi chết mày lão tử không là họ Vương!
 
Đang lúc hoàng hôn, dư âm trời chiều rơi trên thảm cỏ xanh đại học Đông Hải, có thể rõ ràng nhìn thấy những sinh viên đang chạy nhanh trên bãi cỏ, cũng có thể nhìn thấy nữ sinh tụm năm tụm ba bước chậm, thường thường chỉ trỏ những sinh viên đang chạy trên sân bóng.
 
Trương Thiên Thiên kết thúc một ngày học tập đang đi ngang qua vườn trường, lúc đi ngang qua sân bóng, trong đầu không khỏi dần hiện ra cảnh tượng Trần Phàm từng đại sát tứ phương trên sân bóng rổ lúc trước, khóe miệng không kìm được hiện lên vẻ mỉm cười hạnh phúc.
 
Có lẽ do nguyên nhân hôm nay gặp được Trần Phàm, cho dù lúc sáng bị Vương Hạo gọi điện thoại quấy nhiễu tâm tình, nhưng cả ngày hôm nay tâm tình Trương Thiên Thiên rất tốt.
 
Đối với hiện tại Trương Thiên Thiên đã đem quan hệ giữa mình cùng Trần Phàm định nghĩa thành khách qua đường mà nói, nàng không dám tham vọng quá đáng có thể sớm chiều ở chung với Trần Phàm, chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Trần Phàm, nàng đã thật cao hứng.
 
Xuyên qua vườn trường, Trương Thiên Thiên đi ra khỏi cổng, ngăn lại một chiếc taxi đi về nhà mình.
 
Ngồi ở băng sau xe, Trương Thiên Thiên nhẹ nhu nhu huyệt thái dương, sau đó mở ra di động, phát hiện có hai cuộc gọi đến, một là Vương Hạo, sau khi nàng tắt máy cũng từng gọi lại một lần, một là một người mà nàng từng xem là nhân mạch trọng yếu: Đào Vĩ.
 
Lúc trước bởi vì muốn tạo một mạng lưới nhân mạch cho tương lai của mình, Trương Thiên Thiên không ngừng đi quanh ở bên cạnh những vòng luẩn quẩn, Đào Vĩ cùng là một người có chút quyền thế trong số những công tử ăn chơi mà nàng từng quen biết.
 
Đối với vòng luẩn quẩn ở tầng dưới chót mà nói, có cha mẹ là cán bộ cấp sở cũng có thể được xem là có địa vị, cũng có thể xem như là quan nhị đại, mà đối với những vòng luẩn quẩn đứng đầu mà nói, không có lão tử cấp tỉnh bộ thì ngươi cũng phải ngượng ngùng khi nói mình ngưu bức.
 
Cha của Đào Vĩ là Đào Kiến Minh được xưng là bàn đạp trong quan trường Đông Hải, khác với Trần Phi có được quầng sáng của Trần gia cùng với Hoàng Chí Văn có được quầng sáng của Yến gia chiếu tới, nhưng dù sao hắn cũng là nhân vật thực quyền trong hệ thống tài chính Đông Hải, vả lại hắn cũng có được quan hàm cấp chính sở, cũng xem như là một nhân vật quan trọng.
 
Thậm chí trong hệ thống tài chính vùng Tam Giác Châu Trường Giang, Đào Kiến Minh còn có địa vị khá trọng yếu.
 
Nhất là từ sau khi Trần Phi đến Đông Hải, hắn và Trần Phi đi được rất gần, địa vị cùng lực ảnh hưởng ngày càng gia tăng mãnh liệt - ở trong lòng rất nhiều nhân sĩ thể chế tại Đông Hải. Đào Kiến Minh đã trở thành dòng chính của Trần Phi, cũng đã trở thành một thành viên trong phe phái của Trần gia.
 
Trong đế đô có người làm quan lớn.
 
Có được chỗ dựa vững chắc như Trần gia, với năng lực cùng lý lịch như Đào Kiến Minh, muốn bước thêm một bước cũng không phải là người si nói mộng...
 

Bình luận





Chi tiết truyện