chương 338/ 848

Ba ngày sau, trải qua trị liệu ngắn ngủi cùng điều dưỡng, thân thể Lý Vân đã đạt tới trạng thái tốt nhất liền được đưa vào phòng giải phẫu.
 
Trong bệnh viện võ cảnh Đông Hải có rất nhiều phòng giải phẫu, phòng giải phẫu cho Lý Vân nằm ở tầng cao nhất, là phòng có trang bị phương tiện hoàn thiện nhất, có thể tiến hành các loại hình phẫu thuật.
 
Bình thường phòng giải phẫu kia đều đóng cửa, chỉ khi có đại nhân vật cần tiến hành giải phẫu mới có thể mở ra.
 
Vì cam đoan trong lúc phẫu thuật không bị lọt vào ảnh hưởng, Đường Quốc Sơn hạ lệnh cho người phong tỏa cả tầng lầu cao nhất. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Bên ngoài phòng giải phẫu, ngoại trừ Trần Phàm cùng Lưu Oánh Oánh, không còn ai khác. Kể cả Hoàng Phủ Hồng Trúc, những người khác đều ngồi trong phòng hội nghị dưới lầu chờ đợi kết quả.
 
Nguyên bản bọn họ muốn ngồi chung với Trần Phàm, nhưng đều bị Trần Phàm cự tuyệt.
 
- Anh tiểu Phàm, phẫu thuật của bà nội sẽ thành công chứ?
 
Ngay dãy ghế ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, Lưu Oánh Oánh nắm chặt tay Trần Phàm, có lẽ do quá mức khẩn trương cùng lo lắng, lòng bàn tay của nàng đẫm mồ hôi, lúc hỏi đôi mắt phiếm hồng, mang theo vẻ khóc nức nở.
 
Lúc này trên người nàng vẫn còn mặc bộ quần áo mấy hôm trước.
 
Nguyên bản Trần Phàm muốn đem Lưu Oánh Oánh về nhà trước khi Lý Vân phẫu thuật, nhưng Lưu Oánh Oánh chết sống không đồng ý.
 
Vì thế biết rõ Lý Vân vô cùng trọng yếu đối với Lưu Oánh Oánh, Trần Phàm cũng không cưỡng cầu mà định đợi sau khi Lý Vân làm xong phẫu thuật lại đưa Lưu Oánh Oánh trở về nhà.
 
Trong ba ngày qua, Tô Thanh Hải cũng từng đến bệnh viện ba lần.
 
Bởi vì đã hỏi qua ý kiến của Trần Phàm, Tô Thanh Hải cũng không đem chuyện này nói với Tô San, vì thế Tô San cũng không biết Trần Phàm đã về Đông Hải, nếu không đã sớm chạy tới bệnh viện gặp Trần Phàm.
 
Trần Phàm mỉm cười vuốt đầu Lưu Oánh Oánh nói:
 
- Oánh Oánh không cần lo lắng, bà nội không có việc gì.
 
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy Trần Phàm tươi cười, nỗi lo lắng trong lòng Lưu Oánh Oánh cũng dần dần biến mất một ít, thân thể cũng không còn căng thẳng như lúc trước, mà chỉ nhẹ gật đầu sau đó chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào phòng giải phẫu.
 
Lưu Oánh Oánh nhìn chằm chằm vào cửa phòng giải phẫu thật lâu mới chớp mắt, mà Trần Phàm lại kéo nàng vào trong lòng, kiệt lực điều chỉnh nhịp tim cùng tần suất hơi thở gấp gáp vì lo lắng của mình.
 
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong hành lang trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến nỗi có thể nghe được nhịp tim cùng tiếng hít thở khẩn trương của Lưu Oánh Oánh.
 
Trong phòng hội nghị dưới lầu, Đường Quốc Sơn, Tần viện trưởng, Hoàng Phủ Hồng Trúc, Tô Thanh Hải, Dương Viễn, Roman, Tiêu Viễn Sơn mọi người đều tề tụ cùng một chỗ.
 
Cũng giống như trên hành lang tầng cao nhất, trong phòng hội nghị cũng có vẻ cực kỳ im lặng, Đường Quốc Sơn và Tô Thanh Hải đang hút thuốc, mà Hoàng Phủ Hồng Trúc lại đang cau chặt mày.
 
Tuy rằng cho tới nay nàng còn không biết rốt cục Lý Vân có quan hệ gì với Trần Phàm, nhưng nàng có thể nhìn ra được địa vị Lý Vân ở trong lòng Trần Phàm rất trọng yếu.
 
Thậm chí nàng hoài nghi, vì Lý Vân và Lưu Oánh Oánh, Trần Phàm dám làm địch của cả thiên hạ!
 
Đây là giác quan thứ sáu đặc hữu của nữ nhân, cũng là suy đoán khi nàng nhìn thấy Trần Phàm cúi đầu cảm tạ mười tám vị chuyên gia.
 
Dù sao ở trước đó, nàng chưa bao giờ nhìn thấy Trần Phàm cúi mình như vậy.
 
Một lần cũng không có!
 
Ở dưới tình hình này, nàng tràn ngập lo lắng với cuộc phẫu thuật có khả năng thành công được hay không.
 
Bởi vì trước khi phẫu thuật, mười tám chuyên gia kể cả Roddy cho rằng xác suất thành công của cuộc phẫu thuật sẽ không vượt quá 70%.
 
Đây cũng chính là nói, Lý Vân rất có thể không vượt qua được lần phẫu thuật này!
 
Ngoại trừ Hoàng Phủ Hồng Trúc, Tô Thanh Hải từ chỗ Trần Chiến biết được thân phận của Lý Vân, đồng dạng cũng cực kỳ lo lắng.
 
Bởi vì hắn rất rõ ràng, cuộc phẫu thuật của Lý Vân trọng yếu đến thế nào đối với Trần Phàm.
 
So sánh với Tô Thanh Hải cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói, Đường Quốc Sơn ngoại trừ lo lắng còn có một tia tò mò, tò mò vì sao Tiêu Viễn Sơn. Roman. Dương Viễn cũng ở nơi này.
 
Vô cùng tò mò, hắn mơ hồ cảm thấy được đoạn thời gian trước thương giới bị động đất có quan hệ mặt thiết tới Trần Phàm.
 
Nếu luận giao tình, Trần Phàm cùng Roman cũng giống như không có giao tình gì thân thiết.
 
Thân là một trong những tinh anh của Kerner Er gia tộc, Roman đảm nhiệm chức vị người phụ trách khu Châu Á của tập đoàn Kerner Er, thân phận này đủ cho hắn ngẩng cao đầu đối với những quan lớn cấp tỉnh bộ, có thể bảo trì sự ngạo mạn chỉ có thân sĩ mới có.
 
Nhưng ở trước mặt Trần Phàm hắn lại không có, ngược lại đối với Trần Phàm lại cực kỳ tôn kính.
 
Tất cả chuyện này, hoàn toàn là bởi vì Dai Fu.
 
Cũng giống như hôm nay, Dai Fu ở trong điện thoại nói với hắn, muốn cho hắn ở lại bệnh viện một tấc không rời, trước tiên đem kết quả cuộc phẫu thuật báo cho nàng.
 
Bởi vì Dai Fu từng đi vào thế giới nội tâm của Trần Phàm, so với bất cứ người nào nàng đều rõ ràng, Trần Phàm luôn mang lòng tự trách cùng áy náy đối với Lưu Mãnh mạnh mẽ thâm sâu cỡ nào, ở dưới tình hình này, Lý Vân có thể còn sống đi ra phòng giải phẫu hay không, đối với Trần Phàm có ảnh hưởng rất lớn!
 
Trong bất tri bất giác, phẫu thuật đã vượt qua gần bốn giờ.
 
Đối với một người không có lòng kiên nhẫn mà nói, chờ đợi là một việc rất thống khổ, nhất là chờ đợi buồn chán.
 
Trần Phàm không phải là một người không có lòng kiên nhẫn, ngược lại lòng kiên nhẫn của hắn rất tốt, nhưng trong quá trình chờ đợi vẻ lo âu trên mặt hắn căn bản không thể che giấu.
 
- Anh tiểu Phàm, phẫu thuật vẫn chưa xong sao?
 
So sánh với Trần Phàm mà nói, biểu hiện của Lưu Oánh Oánh càng thêm khẩn trương, thậm chí thân thể không thể khống chế run rẩy lên.
 
Đây đã là lần thứ tám nàng hỏi vấn đề này, cơ bản mỗi nửa giờ một lần, nội dung mỗi lần đều giống nhau.
 
Dù trong lòng Trần Phàm vẫn luôn lo lắng nhưng ở ngay trước mặt Lưu Oánh Oánh hắn vẫn biểu hiện cực kỳ trấn định, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, ôn nhu nói:
 
- Oánh Oánh đừng gấp, tiếp tục chờ thêm một lát, phẫu thuật sắp xong rồi, bà nội không có việc gì đâu.
 
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Trần Phàm lại khẩn trương tới cực điểm!
 
Bởi vì trước khi phẫu thuật, hắn từng hiểu biết qua, biết loại phẫu thuật này bình thường kéo dài không lâu, còn có khi chỉ cần mười phút.
 
Hiện giờ đã sắp qua bốn giờ, phẫu thuật vẫn còn chưa chấm dứt, như vậy chỉ có thể nói rõ phẫu thuật đã gặp phiền toái, thậm chí có thể xuất hiện ngoài ý muốn!
 
Trần Phàm biết rõ điềm này, chỉ hận không thể lập tức vọt vào phòng giải phẫu, tự mình nhìn thấy quá trình phẫu thuật!
 
Nhưng hắn biết làm như vậy là không được, thứ nhất sẽ làm ảnh hưởng tiến trình phẫu thuật, đồng thời nếu hắn đi vào, Lưu Oánh Oánh làm sao bây giờ?
 
Nghe được Trần Phàm vừa nói như thế. Lưu Oánh Oánh lại "nha" một tiếng, sau đó lại nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, thân mình gắt gao dán sát trên người Trần Phàm, run run lên.
 
Vào lúc mười hai giờ, nhân viên bệnh viện đem hai phần thức ăn đưa lên tới.
 
- Oánh Oánh. ăn cơm trước đã.
 
Tiếp nhận khay đồ ăn trong tay nhân viên công tác, Trần Phàm mở nhanh một phần nói với Lưu Oánh Oánh.
 
Lưu Oánh Oánh nhẹ lắc đầu, trong vành mắt rưng rưng:
 
- Anh tiểu Phàm, em ăn không vô.
 
- Bà nội không sao đâu, sở dĩ thời gian dài như vậy là bởi vì phải đổi một trái tim mới cho bà, nên phẫu thuật rất rườm rà.
 
Trần Phàm kiệt lực khống chế tâm tình của mình, nói dối:
 
- Oánh Oánh nghe lời, anh ăn với em.
 
Nghe Trần Phàm nói như thế. Lưu Oánh Oánh yên lặng tiếp nhận khay cơm.
 
Vì muốn dụ cho nàng chịu ăn cơm, Trần Phàm dù không muốn ăn chút nào, nhưng cũng phải mở khay đồ ăn dẫn đầu ăn trước.
 
Nhìn thấy Trần Phàm ăn cơm, Lưu Oánh Oánh vừa nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, vừa máy móc múc muỗng cơm đưa lên miệng, động tác rất chậm, vài giây đồng hồ mới đưa lên một lần, hơn nữa không hề ăn thức ăn.
 
Đang ăn, nước mắt không kìm lòng được bừng lên trong vành mắt nàng, nàng buông khay cơm vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm đầu run rẩy thân hình nhẹ nhàng nức nở:
 
- Anh...anh tiểu Phàm, em lo lắng cho bà nội...ô ô...
 
Thấy một màn như vậy, trong lòng Trần Phàm đau xót, vội vàng buông khay cơm ngồi xổm xuống, đôi mắt phiếm hồng kéo Lưu Oánh Oánh vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lên sau lưng nàng:
 
- Oánh Oánh đừng sợ, đừng sợ, ngoan, bà nội sẽ không có việc gì...chắc chắn sẽ không...
 
Dát chi!
 
Ngay lúc Trần Phàm đang dỗ dành Oánh Oánh, nguyên bản trong hành lang đang im lặng bỗng nhiên vang lên thanh âm tiếng mở cửa.
 
Thanh âm vừa cất lên, cửa phòng giải phẫu bỗng nhiên mở ra, Roddy đầu đầy mồ hôi dẫn đầu đi ra trước.
 
- Bá!
 
Thấy một màn như vậy, thân hình Trần Phàm chợt cứng đờ, sau đó một tay ôm lấy Lưu Oánh Oánh, cố nén nội tâm khẩn trương cùng kích động, bước nhanh về hướng Roddy.
 
Một bước, hai bước, ba bước...
 
Khoảng cách ngắn ngủi phảng phất như cách mấy tinh cầu, vô cùng dài lâu.
 
Khi xưa, Trần Phàm bị mười mấy cỗ máy giết người truy theo đuổi giết trong rừng rậm nguyên thủy hắn vẫn biểu hiện thật bình tĩnh.
 
Khi xưa, khi có người cầm súng chĩa vào đầu Trần Phàm thì hai tay hắn vẫn vững vàng cầm súng bắn nổ đầu đối phương, cả quá trình, tần suất hơi thở cũng chưa từng phát sinh biến hóa!
 
Nhưng ở một khắc này, khi đối mặt với kết quả phẫu thuật thì mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra trên trán hắn, đôi chân hắn không ngừng run rẩy lên, hơi thở cũng trở nên cực kỳ dồn dập.
 
- Phẫu thuật thuận lợi không?
 
Không đợi đi tới bên người Roddy, Trần Phàm ngừng thở hỏi.
 
Khi hắn đang hỏi, Lưu Oánh Oánh ở trong lòng hắn thân hình cũng hoàn toàn cứng ngắc lại. ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Roddy không nhúc nhích, thần tình khẩn trương cùng chờ mong.
 
Nghe được câu hỏi của Trần Phàm. Roddy cũng không kịp lấy xuống khẩu trang, cũng không lau mồ hôi trên mặt mà...gật gật đầu.
 
Chứng kiến Roddy gật đầu, trái tim treo cao tận cổ họng của Trần Phàm nhất thời rơi xuống, mỉm cười nhu nhu đầu Oánh Oánh:
 
- Oánh Oánh, anh nói không sai phải không? Bà nội không có việc gì rồi, không có việc gì.
 
- Ân!
 
Lưu Oánh Oánh kích động đến mức cả người run rẩy không thôi!
 
- Trần tiên sinh, trong quá trình phẫu thuật gặp chút phiền toái nhỏ, nhưng đã được chúng tôi xử lý. Tổng thể cuộc phẫu thuật mà nói rất thành công.
 
Roddy cởi khẩu trang cùng bao tay, lau mồ hôi trên trán mỉm cười nói:
 
- Nhưng hiện tại người bệnh đang bị hôn mê, đại khái tới tối mới tỉnh, cho nên tạm thời ngài vẫn chưa thể đi vào thăm.
 
- Cảm ơn.
 
Trần Phàm hít sâu một hơi, chậm rãi nói, giọng nói thật chân thành.
 
Roddy lắc lắc đầu, tô vẻ không cần phải khách khí, theo sau hắn như nhớ ra điều gì đó, nói:
 
- Mặt khác, Trần tiên sinh, bởi vì trái tim ghép cho người bệnh là của một cô gái trẻ, cho nên sau khi người bệnh khỏi hẳn, tính cách sẽ phát sinh chút ít biến hóa. Điều này không cách nào tránh khỏi, hi vọng ngài có thể chuẩn bị tâm lý.
 
- Tôi hiểu được.
 
Trần Phàm gật đầu, điểm này trước khi phẫu thuật hắn đã biết.
 
- Tôi vào kiểm tra lại một lần cho người bệnh, gặp sau nhé.
 
Thấy Trần Phàm gật đầu, Roddy không nói thêm lời nào xoay người đi vào phòng giải phẫu.
 
Cửa phòng giải phẫu lại khép lại.
 
Nhưng lúc này so sánh với lúc trước, tâm tình Trần Phàm cùng Lưu Oánh Oánh đều xảy ra biến hóa thật lớn.
 
- Oánh Oánh, bà nội không có việc gì, vậy em ăn cơm được rồi chứ?
 
Nhìn thấy Roddy đi vào phòng giải phẫu. Trần Phàm cười hỏi.
 
- Ân.
 
Lưu Oánh Oánh gật mạnh đầu, thần tình thật vui mừng.
 
- Anh cần đi xuống thông báo với bọn họ một tiếng, sẽ không bồi em ăn cơm.
 
Trần Phàm đặt Lưu Oánh Oánh ngồi xuống, nói.
 
Nàng lại gật đầu:
 
- Anh tiểu Phàm, anh cứ đi không cần lo cho em.
 
Trần Phàm cười nắm nhẹ mũi nàng, sau đó nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt trên mặt.
 
Làm xong tất cả chuyện này, hắn mới hướng cửa thang lầu đi đến.
 
Giờ khắc này bước chân của hắn không còn run rẩy như trước, mà vẫn thật trầm ổn.
 
Nhưng bên trong quần áo của hắn hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi.
 
Bởi vì hắn quá mức khẩn trương!
 

Bình luận





Chi tiết truyện