chương 42/ 848

Đường Quốc Sơn đã rời đi trước khi Trần Phàm ly khai, mà vợ chồng Hoàng Chí Văn thì luôn luôn bảo hộ bên cạnh Hoàng Hiểu Đông, còn...Lý Thắng không ngoài dự kiến đã bị khai trừ. Hiển nhiên, Đường Quốc Sơn làm như vậy, là vì cấp cho Trần Phàm cùng Trần gia một sự công đạo, hắn không muốn tiếp tục cành mẹ đẻ thêm cành con!
 
Lúc mười giờ, viện trưởng phái một y tá trưởng phụ trách chiếu cố Ngu Huyền, đồng thời để cho Trần Phàm về nhà nghỉ ngơi. Biết rõ Ngu Huyền không gặp nguy hiểm Trần Phàm cũng không kiên trì, sau khi cùng Ngu Huyền cáo từ, liền rời khỏi bệnh viện.
 
Viện trưởng vốn muốn phái xe công của bệnh viện đặc biệt đưa Trần Phàm trở về, nhưng cũng bị Trần Phàm cự tuyệt.
 
Dù đã mười giờ tối, nhưng trên đường phố xe cộ tấp nập, hai bên đường tùy ý có thể nhìn thấy dân thành phố tản bộ. Có lẽ do nguyên nhân thời tiết quá nóng bức, có lẽ vì xã hội tiến bộ, tư tưởng của mọi người càng ngày càng mở ra, nữ nhân mặc váy càng lúc càng ngắn, càng lúc càng lộ liễu, trong đó còn có không ít nữ nhân, mặc quần sooc còn lộ luôn cả mông...
 
Không biết đi đã bao lâu, lúc Trần Phàm định cản một chiếc taxi trở về biệt thự, lại chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.
 
Trước khi huấn luyện quân sự, mỗi giáo quan chuyên nghiệp sẽ lấy đi toàn bộ điện thoại di động, chuẩn bị sau đợt huấn luyện quân sự sẽ trả lại cho sinh viên, trước khi Trần Phàm rời khỏi quân doanh cũng đã lấy lại điện thoại di động của mình.
 
Nghe thấy chuông điện thoại. Trần Phàm tựa hồ liền đoán được chủ nhân của cuộc gọi này, khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ, nhưng vẫn lấy điện thoại ra chuyển máy.
 
- Honey, chuyện xảy ra với anh ở quân doanh tôi đã nghe nói rồi.
 
Điện thoại vừa chuyển, bên trong truyền ra thanh âm quen thuộc của Dai Fu.
 
Trần Phàm biết rõ bối cảnh sau lưng Dai Fu, cũng không vì Dai Fu biết chuyện này mà cảm thấy kỳ quái, ngược lại, theo hắn xem ra, với con đường lấy tin tức của Dai Fu, nếu không biết được chuyện này thì đó mới chính là kỳ quái!
 
Mắt thấy Trần Phàm không nói lời nào, đầu bên kia điện thoại giọng nói Dai Fu bỗng nhiên trở nên hết sức nghiêm túc:
 
- Đồ Tể, căn cứ theo toàn bộ sự tình xảy ra mà xem, anh tựa hồ đã khống chế được cảm xúc cuồng bạo trong nội tâm, không hoàn toàn biến thành một phần khác của anh nữa rồi.
 
Biết rõ bệnh tình nghiêm trọng của Trần Phàm. Dai Fu hiểu rõ ràng, nếu bệnh tình của Trần Phàm hoàn toàn bùng nổ, biến thành một con người khác, thì hôm nay cũng không đơn giản là chi có vài người bị thương. Một khi xuất hiện loại tình huống kia, quân doanh sẽ biến thành địa ngục nhân gian chân chính!
 
- Phải, tôi có thể nhận thấy được lúc ấy bệnh tình phát tác, nhưng tôi đã khống chế được chính mình rồi.
 
Đối với điểm khống chế được cảm xúc, Trần Phàm cũng âm thầm cảm thấy may mắn.
 
Nghe được Trần Phàm trả lời, bên kia điện thoại Dai Fu chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, trầm ngâm chốc lát, cười nói:
 
- Chúc mừng anh. Đồ Tể, bệnh tình của anh đã có chuyển biến tốt đẹp. Đã trải qua chuyện lần này, ngày sau cho dù phần kia của anh có xuất hiện, nhưng anh vẫn sẽ giữ được sự bình tĩnh. Kể từ đó, lấy ý chí cùng nghị lực khống chế của anh, sẽ không còn xuất hiện hiện tượng hoàn toàn mất đi khống chế như trước nữa
 
- Mượn lời chúc phúc của cô, chỉ mong lão đầu Thương Đế sẽ không tiếp tục nhảy ra đá cho tôi một cước.
 
Trong đầu hiện lên hình ảnh không thể khống chế được lúc trước, Trần Phàm cũng cảm thấy may mắn cho chính mình, hắn so với người khác càng hiểu được phần kia của mình có bao nhiêu đáng sợ, hắn thậm chí tin tưởng, nếu không vì mình sinh ra ở Trần gia, lấy trạng huống của hắn, sớm đã bị bí mật xử lý hơn trăm lần rồi. Ngày trước đối với xã hội mà nói, hắn chính là một quả bom hẹn giờ, tùy thời đều có thể phát nổ!
 
- Đồ Tể, anh cẩn thận suy nghĩ một chút, anh có thể lấy được hiệu quả hiện giờ, nguyên nhân lớn nhất là vì cái sì? Là bời vì vị hôn thê của anh sao?
 
Dai Fu thoáng do dự hòi.
 
Trải qua lời nhắc nhở của Dai Fu, trong đầu Trần Phàm không khỏi hiện lên thân ảnh thanh xuân hoạt bát, tràn ngập sự phấn chấn tinh thần của Tô San, trong lòng cũng hiểu được là do nguyên nhân này, vì thế gật gật đầu:
 
- Phải.
 
- Tốt lắm, vấn đề tôi đã hỏi xong, tôi nghĩ. đối với hạng mục nghiên cứu này, tôi lại có đột phá mới rồi.
 
Bên kia điện thoại, sắc mặt Dai Fu hơi thay đối, theo sau ngữ khí trở nên thoải mái hơn, nói xong lời cuối cùng, trong ngữ khí lại mang theo một tia khiêu khích:
 
- Honey, tôi nghĩ chúng ta nên khui chai rượu vang để chúc mừng, anh cảm thấy thế nào?
 
Trong đầu Trần Phàm không khỏi lóe lên thân thể mềm mại mê người của Dai Fu, trong cơ thể bản năng nổi lên phản ứng, nhưng hắn vẫn cười khổ cự tuyệt nói:
 
- Dai Fu, cô không cần hấp dẫn tôi, tôi không chịu được sự hấp dẫn của cô. Ân, tuy rằng tôi rất muốn hung hăng thu thập dâm phụ như cô một trận, nhưng cô cũng biết, tôi có một người bạn bị đánh trọng thương, bây giờ còn đang ở bệnh viện, tôi thật sự không có hứng trí đi chúc mừng cái gì, hôm nào khác đi.
 
- Hỗn đản, tôi chỉ là muốn mời anh uống ly rượu vang mà thôi. Tiếp tục cảnh cáo anh một lần nữa. đừng đem tôi nghĩ thành dâm nữ lúc nào cũng không được thỏa mãn dục vọng như thế, nếu không tôi sẽ không để yên cho anh đâu!
 
Bên kia điện thoại. Dai Fu giả vờ tức giận mắng một câu, sau đó trên gương mặt mê người hiện lên vẻ thất vọng, nàng dùng một loại ngữ khí cổ quái nói:
 
- Đồ Tể, anh thật sự thay đổi rồi.
 
Thay đổi sao?
 
Trần Phàm tự hỏi mình, trong lòng lập tức có đáp án.
 
- Dai Fu, cô cũng biết tôi là một nam nhân cường thế, tôi có chủ nghĩa đại nam tử, cho nên...Tôi không chỉ muốn chinh phục cô ở thể xác, mà còn có tâm hồn, tôi không thích cảm giác bị động...
 
Trong lòng tuy rằng hiểu được đáp án, nhưng Trần Phàm vẫn nhận thấy được bầu không khí có chút dị thường, nên không trịnh trọng trả lời, mà là trêu chọc theo thói quen nói.
 
- Honey, tôi thật đáng tiếc nói cho anh biết, nguyện vọng của anh sẽ không thực hiện được rồi.
 
Dai Fu phản kích nói:
 
- Trong lòng tôi anh chỉ là một người bệnh, không hơn. Tôi và anh phát sinh quan hệ, chính là vì thỏa mãn sự ham muốn của song phương, không phải sao?
 
- Thượng Đế nói cho tôi biết, đây là lời nói dối lớn nhất thế kỷ này.
 
Trần Phàm khôna chút xấu hổ nói.
 
Dai Fu vừa nghe Trần Phàm nói như thế, không khỏi bị trêu tới nở nụ cười, sau đó thở dài nói:
 
- Tốt lắm. đồ tể, tôi muốn đi tắm. ân, nếu anh muốn dùng tay tự giải quyết, tôi sẽ chuyển cho anh một tấm ảnh tôi mặc quần chữ T.
 
Nói xong. Dai Fu trực tiếp cúp điện thoại.
 
Nghe bên trong điện thoại truyền tiếng vang "đô đô", Trần Phàm cười khổ không thôi.
 
Mà đổi lại bên kia. Dai Fu lại cầm ly rượu vang trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
 
Uống cạn ly rượu, khuôn mặt trắng noãn của Dai Fu hiện lên một tia đỏ ửng, nhưng con ngươi của nàng lại thanh tinh đến đáng sợ, trong bóng đêm, ngữ khí của nàng hết sức phức tạp:
 
- Ta là vì nghiên cứu đầu đề mà đến, hay là bởi vì đã hoàn toàn nghiện hắn?
 
Không có đáp án. Dai Fu lại rót đầy thêm một ly rượu vang, uống một hơi cạn sạch!
 
Kết thúc cuộc điện thoại nói chuyện với Dai Fu. Trần Phàm cũng không tản bộ trên đường, mà là ngồi xe trở về nhà trọ.
 
Lúc trở lại tiểu khu. Trần Phàm phát hiện ra đèn trong nhà đã hoàn toàn sáng lên.
 
Mở cửa nhà. Trần Phàm phát hiện bên trong đại sảnh lầu một cũng không thấy thân ảnh dì Điền, cẩn thận lắng nghe, phát hiện thấy trên lầu hai có tiếng bước chân, thoáng suy tư, liền nhận định là dì Điền đang dọn dẹp trên phòng.
 
Trong ký ức của hắn. ở dĩ vãng, dì Điền đều dọn dẹp phòng vào thời gian này, sau đó mới nghỉ ngơi.
 
Thay dép lê, Trần Phàm cũng không lập tức trở về phòng, mà là đi tới phòng tắm lầu một, muốn tắm rửa một chút.
 
Nguyên bản trong phòng riêng của hắn cũng có thể tắm rửa, nhưng chỉ là tắm vòi hoa sen, mà phòng tắm lầu một có bồn tắm lớn, còn có phòng tắm hơi. Nói chung Trần Phàm cùng Tô San đều tắm rửa trong gian phòng này, đây cũng là địa phương mà hai người tiếp xúc thân mật nhất...
 
Ân. đó là nói về việc hai người dùng chung đồ vật.
 
Đi vào phòng tắm góc tây bắc lầu một. Trần Phàm phát hiện ra đèn trong phòng tắm lóe lên. điều này làm cho hắn không khỏi cả kinh, theo bản năng cho rằng dì Điền đang ở bên trong, nhưng cẩn thận vừa nghe, bên trong phòng cũng không có động tĩnh gì.
 
Dì Điền rất ít khi mở sáng đèn như vậy a?
 
Trần Phàm thập phần nghi hoặc, trong ký ức của hắn, dì Điền là một nữ nhân phi thường mộc mạc, thập phần hiểu được làm sao tiết kiệm, căn bản sẽ không xuất hiện tình huống lãng phí điện năng.
 
Trong lòng mặc dù có chút kỳ quái, nhưng Trần Phàm cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa phòng tắm đi vào.
 
Trong phòng tắm che kín hơi nước, một mảnh mông lung, làm cho người ta có cảm giác đang đặt mình ở trong tầng mây.
 
Hơi nước xen lẫn vào không khí. Trần Phàm nhịn không được nhăn mày, theo hắn xem ra, bình thường dì Điền hay đi phòng tắm khác để tắm rửa, hiện giờ, trong phòng tắm nơi nơi đều là hơi nước, điều này làm cho bản năng của hắn cảm thấy được chuyện tình không thích hợp, hơn nữa hắn phát hiện ra sương mù trong phòng tắm vô cùng nồng đậm.
 
Lấy tính chất thân thể của hẳn, nếu ở lâu trong gian phòng tấm hơi như thế này, thì cũng phải khó chịu!
 
Bỗng nhiên...
 
Trần Phàm mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang nằm bên trong bồn tắm, người nọ để lộ đầu bên trên, nằm im không nhúc nhích, căn bản là không biết Trần Phàm vừa bước vào.
 
Phát hiện này làm cho Trần Phàm cả kinh, lập tức ý thức được điều gì, không hề do dự, trực tiếp lao về phía bồn tắm lớn. Đúng như Trần Phàm suy nghĩ, trong bồn tắm quả thật đang nằm một người, hơn nữa còn là một cô sái.
 
Lúc này cô gái trần như nhộng nằm trong bồn tắm, dáng người duyên dáng yêu kiều không hề che lấp bại lộ ngay trước mặt Trần Phàm. Dù là sương mù có chút dày, nhưng Trần Phàm vẫn có thể thấy rõ ràng thân thể mềm mại yêu kiều duyên dáng của cô gái kia, nhất là nụ hoa sắp nở, dị thường mạnh mẽ, thậm chí còn có thế nhìn thấy rừng rậm màu đen ở giữa hai chân...
 
Mọi thứ trước mắt khiến đồng tử của Trần Phàm đột nhiên phóng lớn, theo sau trong lòng hắn nhớ ra điều gì đó, đem ánh mắt từ trên thân thể mềm mại của cô gái dời đi, một tay ôm cô gái nhấc ra khỏi bồn tắm, bước nhanh ra cửa.
 
Một loạt động tác này của Trần Phàm vô cùng nhanh chóng, trong nháy mắt đã đi tới cửa phòng.
 
Không chút do dự. Trần Phàm một tay ôm cô gái đồng thời giật mờ cửa phòng tắm ra. Cùng lúc đó, dì Điền thần tình tươi cười vui vẻ vừa dọn dẹp xong phòng trên lầu. đang đi xuống dưới cầu thang tầng một. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
- Phanh!
 
Có lẽ lực đạo kéo cửa của Trần Phàm quá lớn, cửa đụng mạnh lên vách tường, cho nên đã phát ra tiếng vang trầm muộn. Tiếng trầm đục này làm cho dì Điền không khỏi dừng bước, nét mặt tràn đầy kinh ngạc.
 
- Trần thiếu?
 
Ngay sau đó, dì Điền giống như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, đôi mắt trợn trừng, miệng há hốc ra đủ có thế nhét vào một trái hồng xiêm.
 

Bình luận





Chi tiết truyện