chương 327/ 848

- Ha ha, không nhớ nổi cũng phải. Ai, năm đó lúc cháu vừa đầy tháng, chú còn đi uống rượu mừng, còn nắm qua khuôn mặt của tiểu tử ngươi.
 
Trương bộ trưởng thổn thức nói:
 
- Không nghĩ tới chỉ đảo mắt, hai mươi năm qua đi, tiểu tử ngươi từ một đứa bé còn chưa biết đi đã trưởng thành đến như vậy.
 
- Quả thật nhớ không ra.
 
Trần Phàm xấu hổ cười, hắn đối với trí nhớ trước bốn tuổi hoàn toàn trống rỗng, trí nhớ trong đầu phần lớn đều chỉ nhớ tới tình hình chiến đấu vào sinh ra tử cùng với nhóm người Lưu Mãnh, đương nhiên còn có từng ly từng tý hoàn cảnh một mình hắn tiêu diệt Huyết Sắc Luyện Ngục, so ra mà nói, lúc cùng chiến đấu với chiến hữu làm trong lòng hắn cảm thấy ấm áp cùng hạnh phúc, lúc tiêu diệt Huyết Sắc Luyện Ngục lại làm lệ khí trong lòng hắn trong lơ đãng như bị kích thích.
 
- Tốt lắm, tiểu Phàm, việc ôn chuyện sau này chúng ta hãy nói, hiện tới tới đây nghiên cứu một chút hành động ngày mai.
 
Trương bộ trưởng cười sờ sờ đầu Trần Phàm, sau đó ý bảo Trần Phàm ngồi xuống sô pha.
 
Trần Phàm gật gật đầu, lập tức đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống. Chu Tiểu Tước ngồi ngay bên cạnh Trần Phàm.
 
- Tiểu Phàm, hành động lần này bên phía đám cảnh sát cùng quan trường bại hoại không có vấn đề gì lớn, chứng cứ vô cùng xác thực, vấn đề không lớn.
 
Sau khi ngồi xuống. Trương bộ trưởng cầm lấy điếu thuốc lá chưa tắt hết, rít một hơi nói:
 
- Phương diện hắc đạo, vì không cho tin tức bị lộ, lần này đặc công tham dự hành động đều được điều từ Quý Châu, hơn nữa còn bí mật tiến vào Vân Nam, hẳn cũng không thành vấn đề.
 
Nói tới đây, Trương bộ trưởng liếc mắt nhìn Trần Phàm can mày nói:
 
- Duy nhất chỗ khó là phía Hồng Liệt. Cháu cũng xem qua tư liệu, biết Hồng Liệt là một lão hồ ly cực kỳ giảo hoạt, những năm gần đây liên tục làm ra những chuyện thương thiên hại lý, lại không hề để lại chỗ bẩn, làm chúng ta hận tới nghiến răng, lần này nếu muốn làm hắn, phải làm tận gốc, tuyệt đối không cho hắn cơ hội bỏ trốn.
 
- Xin Trương thúc yên tâm, bên phía Hồng Liệt giao cho cháu, sẽ không xuất hiện vấn đề.
 
Vẻ mặt Trần Phàm bình tĩnh.
 
- Nguyên bản chú không lo lắng, nhưng nghe tiểu Chu nói, Hồng Liệt từ bên Tam Giác Vàng tìm được tám người, xuất thân từ bộ đội đặc chủng Thái Lan, đều là người mạnh mẽ.
 
Nghe được Trương bộ trưởng vừa nói như thế. Trần Phàm vừa muốn nói chuyện, lại chợt nghe di động rung lên.
 
- Thật có lỗi.
 
Trần Phàm xin lỗi một câu, sau đó cầm lấy điện thoại, nhìn thấy là Lý Dĩnh gọi tới trong lòng chợt lộp bộp, cũng chẳng quan tâm bên cạnh có người liền trực tiếp nghe điện thoại.
 
- Lý Dĩnh, làm sao vậy? Có phải bệnh tình bà nội Lý chuyển biến xấu không?
 
Điện thoại vừa chuyển, không đợi Lý Dĩnh mở miệng Trần Phàm liền hỏi trước.
 
Bên kia điện thoại Lý Dĩnh đang đứng ở cuối hành lang bệnh viện, thần tình lo lắng nói:
 
- Trần Phàm, em vừa nhận được một lá thư.
 
- Thư?
 
Trần Phàm sửng sốt, sau đó từ phòng khách đi vào phòng ngủ bên trái.
 
- Ân.
 
Trong giọng nói của Lý Dĩnh toát ra vẻ lo lắng thật sâu:
 
- Là một người lạ giao cho em. Trong thư chỉ có một câu: cho ngươi mười giờ một mình đi tới vùng ngoại thành phía nam ngay một nhà xưởng bỏ hoang, nếu ngươi dẫn người đi, hoặc là báo cảnh sát, thì đợi đến nhặt xác cho Bạch Anh đi.
 
Nhặt xác cho Bạch Anh?
 
Nghe được mấy chữ này, trái tim kiên cường của Trần Phàm cũng phải chấn động, nguyên sắc mặt đang bình tĩnh cũng chợt đại biến.
 
- Trần Phàm, đây rõ ràng là cạm bẫy, chúng ta báo cảnh sát đi? Hoặc là em đi nói chuyện với Vương gia gia, để Vương gia gia cho bộ đội đi tiêu diệt bọn hắn.
 
Đối với thân phận Bạch Anh. Lý Dĩnh cũng biết, nàng thực sự lo lắng Trần Phàm sẽ đi phó ước, như vậy chẳng khác nào rơi vào cạm bẫy.
 
Không một tiếng trả lời, Trần Phàm kiệt lực làm cho mình bình tĩnh.
 
Ước chừng mười giây sau. Trần Phàm mở miệng, giọng nói bình tĩnh như nước:
 
- Lý Dĩnh, chuyện này em không cần lo lắng. Mặt khác, đừng cho bà nội Lý và Oánh Oánh biết.
 
- Trần Phàm, anh...
 
- Yên tâm đi, anh không có việc gì.
 
Dứt lời. Trần Phàm trực tiếp cúp điện thoại.
 
Một phút sau, Moscow (Matxcova), trong một tòa biệt thự cực kỳ xa hoa.
 
Một sã trung niên có mái tóc màu vàng, chòm râu vàng, chảy nước mũi đang nằm ngửa trên một chiếc giường lớn giá trị tới sáu con số tiền USD, hai chân giang rộng ra.
 
Một nữ nhân tóc vàng đang ngồi trên người của hắn, dùng sức đung đưa bờ mông trắng như tuyết, đồng thời dùng cái lưỡi thơm tho liếm lấy lông ngực màu vàng của hắn.
 
- Nha...nha...em quả thực quá tuyệt vời, con mẹ nó, nha...
 
Hưởng thụ nữ nhân phục vụ, tên trung niên vừa run run thân hình vừa rên lên, đồng thời bóp lấy đôi bạch thỏ lớn cỡ 36 E của nữ nhân tóc vàng.
 
Theo sau, ngay khi tên trung niên sắp đạt đỉnh cao, điện thoại đặt ngay trên gối chợt vang lên. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Thanh âm thình lình xảy ra làm tên trung niên cùng nữ nhân tóc vàng đều ngẩn ra, sau đó dừng lại.
 
- Mẹ nó đừng có ngừng, lão tử sắp ra rồi, mau tiếp tục.
 
Tên trung niên khàn khàn rống lên một câu, sau đó cầm di động cũng không nhìn dãy số biểu hiện trên màn hình, trực tiếp chuyển máy mắng:
 
- Tao thề với Thượng Đế, mặc kệ động loại ngươi là ai, mày tốt nhất phải cho lão tử một công đạo thật hoàn mỹ, mày biết chưa? Mày quấy rầy lão tử đang yêu...
 
- Kroff
 
Ngay sau đó bên trong điện thoại truyền ra một thanh âm thản nhiên.
 
Nghe thanh âm quen thuộc kia, Kroff chợt ngẩn ra, sau đó cả người mãnh liệt chấn động.
 
- A...
 
Kroff vừa động, nữ nhân trên người hắn nhất thời phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ thoải mái.
 
- Lăn xuống đi, lập tức.
 
Kroff dùng một tay đẩy ngã nữ nhân, sau đó giọng nói chuyển biến đến ba trăm sáu mươi độ, trên mặt lộ vẻ tươi cười:
 
- Nga, ca ngợi Thượng Đế, Đồ Tể thân ái, vĩ đại, không gì làm không được lại gọi điện thoại cho ta đây quả thực quá thần kỳ...
 
- Đem số điện thoại của Khôn Sa nói cho tôi biết.
 
Trần Phàm lạnh lùng cắt đứt lời của Kroff.
 
- Anh cần điện thoại Khôn Sa làm gì? Nga. Thượng Đế a, chẳng lẽ anh muốn đưa tiễn tên động loại kia cho Thuợng Đế lão đầu bạo cây hoa cúc sao?
 
Nước bọt Kroff tung bay tứ tung.
 
Dù Trần Phàm đã sớm có thói quen với tính tình của tay trùm buôn vũ khí người Nga này, nhưng hiện tại hắn biết việc Bạch Anh bị bắt cóc, trong lòng thập phần sốt ruột, không muốn tiếp tục nghe Kroff ồn ào, nhất thời mất đi kiên nhẫn:
 
- Kroff, nếu anh muốn ngày này sang năm trở thành ngày giỗ của anh, anh tiếp tục đi.
 
- Nga, no, bạn thân ái, anh không cần làm như vậy, hiện tại tôi lập tức nói cho anh số điện thoại của tên động loại Khôn Sa kia, lập tức, ân, lập tức nói cho anh biết, điện thoại của hắn là...
 
Kroff kêu gào như quỷ khóc lang hào, sau đó cực nhanh đem số điện thoại của Khôn Sa nói cho Trần Phàm.
 
Sau khi biết được số điện thoại của Khôn Sa. Trần Phàm trực tiếp cúp máy.
 
Mà Kroff lại đang vuốt vuốt tiểu jj đang nghểnh lên của mình, vẻ mặt tươi cười thì thào lẩm bẩm:
 
- Chẳng lẽ Đồ Tể lại muốn xuất thủ sao? Thật sự là rất mong đợi, con mẹ nó, hắn đã rời khỏi thế giới ngầm quá lâu rồi.
 
Nói xong. Kroff nhìn nữ nhân tóc vàng đang há hốc mồm, cười hắc hắc nói:
 
- Cưng ơi, em có thể đi rồi, đại gia hiện tại không còn hứng thú tiến hành xâm nhập trao đổi...
 
Đối với những lời nói linh tinh của Kroff. Trần Phàm tự nhiên không nghe thấy.
 
Hắn cũng không cần ghi chép lại số điện thoại của Khôn Sa, mà trực tiếp ghi tạc trong đầu.
 
Sau khi cúp điện thoại với Kroff. Trần Phàm cũng không dừng lại, trực tiếp bấm số điện thoại Khôn Sa.
 
Lần thứ nhất, điện thoại không ai đón.
 
Lần thứ hai, vẫn là như thế.
 
Lần thứ ba, khi thời gian trôi qua mười giây đồng hồ, điện thoại mới chuyển được, bên trong truyền ra một thanh âm khàn khàn:
 
- Ta rất hiếu kỳ, ngươi từ nơi nào có số điện thoại này?
 
- Chỉ cần ta nguyện ý, đừng nói số điện thoại của ngươi, dù là đầu của ngươi ta cũng ninh xuống được.
 
Khác với lúc nói chuyện với Kroff, lúc này khi Trần Phàm nói chuyện, sát ý khủng bố trên người trong nháy mắt phóng thích ra, sát khí trong con ngươi khiến kẻ khác không rét mà run.
 
Ngạc nhiên nghe được lời Trần Phàm, đầu bên kia điện thoại, được xưng hoàng đế vùng Tam Giác Vàng Khôn Sa tựa hồ có thể nhận thấy được sát ý trong giọng nói của Trần Phàm, giọng nói nhất thời biến đối:
 
- Ngươi là ai?
 
- Đồ Tể.
 
Trần Phàm nhẹ nhàng nói hai chữ.
 
Loảng xoảng loảng xoảng...
 
Đầu bên kia điện thoại, tay trái Khôn Sa vốn đưng bưng ly rượu vang, tay phải cầm điện thoại, nghe được hai chữ Đồ Tể cả người hắn chấn động, tay trái bưng ly rượu run lên, ly rượu trực tiếp rơi trên sàn gỗ, dập nát.
 
Thân là hoàng đế vùng Tam Giác Vàng, hắn chăng những nghe nói qua danh đầu của Đồ Tể, hơn nữa hắn có thể thượng vị như hôm nay, chính là vì có Đồ Tể.
 
Bởi vì năm đó Trần Phàm đón một nhiệm vụ chính là ám sát một đầu lĩnh vùng Tam Giác Vàng.
 
Sau khi đầu lĩnh kia bị giết chết. Khôn Sa mới nhân cơ hội tranh giành thượng vị.
 
- Đồ Tể? Hắc hắc, con mẹ nó lão tử là Thượng Đế đây.
 
Tuy rằng trong lòng sợ hãi tới cực điểm, nhưng Khôn Sa tự nhiên cũng không dễ dàng tin tưởng.
 
- Kroff nói cho ta biết số điện thoại của ngươi, hắn còn nói cho ta biết năm đó nhiệm vụ kia là do ngươi ra tiền cho người phát ra.
 
Trần Phàm gằn từng chữ.
 
Kroff?
 
Nghe được cái tên này, sắc mặt Khôn Sa lại biến đổi, trong lòng không còn chút hoài nghi.
 
Bởi vì...Kroff là đồng bạn hợp tác duy nhất của Trần Phàm - trong hai năm Trần Phàm huyết tẩy Huyết Sắc Luyện Ngục, toàn bộ tình báo cùng vũ khí đều do Kroff cung cấp, điểm này là sau khi Huyết Sắc Luyện Ngục bị tiêu diệt. Kroff chủ động công bố.
 
Mà khi Kroff chủ động công bố tin tức này xong, những người từng ôm ấp ý định ám sát hắn đều lập tức chặt đứt ý niệm kia.
 
Bởi vì, bọn hắn sợ hãi Đồ Tể trả thù.
 
Đồ Tể trả thù, bọn hắn chịu không nổi.
 
- Ngươi phái tám thủ hạ đưa cho Hồng Liệt, đúng không?
 
Nhận thấy được hơi thở dồn dập của Khôn Sa bên kia điện thoại. Trần Phàm mở miệng lần nữa, giọng nói lạnh lùng.
 
Cô đông!
 
Khôn Sa nuốt mạnh nước bọt, sau đó có chút líu lưỡi:
 
- Phải.
 
- Ta cấp cho ngươi một lần cơ hội, nếu ngươi dựa theo lời ta nói đi làm, như vậy sau này đầu của ngươi sẽ bình yên vô sự nằm trên cổ của ngươi.
 
Trần Phàm nheo mắt lại, nhẹ giọng nói:
 
- Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần.
 

Bình luận





Chi tiết truyện