chương 111/ 848

Màn đêm đen nhánh, cơn mưa rào bất thình lình ập xuống cũng không hề ngừng, tương phản nó càng lúc càng mưa lớn hơn, trên đường tùy ý đều có thể nhìn thấy những vũng nước bùn lắng đọng, sau khi ô tô chạy như bay qua, liền tung tóe bọt nước bẩn lên. Không riêng gì mưa, mà cuồng phong cũng nhảy vô giúp vui, từng cơn gió lớn không ngừng thổi qua, khiến cho hàng cây đại thụ ven đường lung lay như muốn đổ. Mưa mượn sức gió, không ngừng giã vào cửa kính ô tô, tạo nên một chuỗi thanh âm bùm bùm lách cách.
 
Tốc độ xe vẫn luôn luôn duy trì ở giới hạn nhanh nhất, khiến cho Sở Qua tin tưởng, những chiếc xe phía sau sẽ không thể nào đuổi kịp. Trong ô tô, Sở Qua thường ngày giống như một đứa trẻ ngỗ nghịch, nhưng lúc này chỉ ngồi lẳng lặng ở hàng ghế phía sau, thông qua gương chiếu hậu mà ngắm nhìn chằm chằm vào Trần Phàm.
 
Lúc này, diễn cảm trên khuôn mặt của Trần Phàm toát ra thần sắc cực kỳ bình tĩnh, tĩnh mịch như mặt hồ mùa thu, không hề có chút lăn tăn gợn sóng nào. Mặc dù giảm tốc chuyển hướng, biểu tình của Trần Phàm vẫn không hề phát sinh một chút biến hóa.
 
Không hiểu vì sao, khi chứng kiến thần sắc bình tĩnh toát ra trên người Trần Phàm, Sở Qua theo bản năng cảm nhận được nỗi sợ hãi khủng bố, trước ngực như có một tòa núi lớn đè nặng, khiến cho hắn không sao thở nổi.
 
Thậm chí, so với cái ngày ở bãi đua xe Vân Sơn, nhìn thấy Trần Phàm tức giận, còn muốn sợ hãi hơn nhiều. Bởi vì đây chính là cái loại sợ hãi thấu tận xương tủy người ta...
 
- Phía trước khoảng mười lăm km sẽ có một con đường quốc lộ, là đường chúng ta đến nơi này. Nếu như Triệu Thiên Bá thông mình, thì hắn sẽ gọi điện thông báo, để người của hắn chặn đường chúng ta ở vị trí đó. Cho nên, đến lúc đó cậu không đi được bằng con đường kia, thì hãy lái xé nhắm thẳng về hướng đông mà đi, chạy về phía đông khoảng mười km, liền rẽ sang quốc lộ hướng bắc, sau đó là có thể thuận lợi tiến vào trong thành phố.
 
Đột nhiên, Trần Phàm lên tiếng, ngữ khí không nhanh không chậm, trầm thấp bình ổn:
 
- Vào nội thành, cậu lấy máy điện thoại của Triệu Hoành, gọi số của Dai Fu, số điện thoại tôi vừa lưu vào cái máy đó rồi. Khi biết tin, cận vệ của nàng nhất định là sẽ chạy tới, đến lúc đó nàng sẽ phái người đón cậu cùng San San về.
 
Lúc trước, bị áp giải lên xe, đám người Trần Phàm đều bị tước điện thoại! Lúc này vừa nghe thấy Trần Phàm phân phó, Sở Qua mang biểu tình khiếp sợ trên khuôn mặt, cơ hồ là theo bản năng dò hỏi:
 
- Trần...Trần ca, anh đã tới nơi này rồi sao?
 
- Chưa từng.
 
Trần Phàm lăc đầu:
 
- Bất quá trước khi đến Hàng Châu, tôi đã xem qua bản đồ của Hàng Châu rồi.
 
Sở Quan nghe vậy thì há hốc miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra thành lời. Theo sau, hắn mới nhớ tới lời Trần Phàm phân phó, là muốn cho chính mình lái xe, lập tức hồ nghi dò hỏi:
 
- Vậy Trần ca muốn đi đâu?
 
- Tôi ư?
 
Trần Phàm khẽ mỉm cười, hai mắt khẽ nheo lại:
 
- Tôi sẽ đi lấy cái mạng của bọn chúng.
 
- Két...két...
 
Khi đang nói chuyện, đột nhiên Trần Phàm giẫm thẳng má phanh xuống, nhất thời khiến cho lốp xe ma sát với mặt đường, sinh ra những thanh âm nặng nề. Bởi vì trời mưa đường trơn, cho nên ô tô đã nương theo quán tính mà trôi về phía trước hơn mười mét, mới dừng lại được.
 
Mắt thấy ô tô dừng xong, bỗng nhiên Trần Phàm lại nhớ ra chuyện gì đó, liền dặn dò:
 
- Nếu San San tỉnh dậy mà hỏi cậu, hoặc những người khác hỏi rằng tôi đã đi đâu. Thì cậu hãy nói rằng, cận vệ riêng của cậu đúng lúc chạy tới cứu thoát, còn tôi thì theo đường khác đào tẩu. Ngoài ra, lần này bọn chúng dùng cậu để uy hiếp mẹ nuôi của cậu. Tình huống bên phía mẹ nuôi cậu cũng chẳng lạc quan mấy đâu, cậu mau chóng đánh điện thoại báo tin cho nàng đi.
 
Tuy rằng không hiểu Trần Phàm như thế nào không muốn để mình nói rõ ràng chuyện này ra. Nhưng Sở Qua vẫn thẳng thắn gật đầu, theo sau có chút lo lắng hỏi:
 
- Trần...Trần ca, một mình anh đi liệu có ổn không?
 
Trần Phàm không trả lời, mà nhanh chóng mở cửa xe, vươn tay túm lấy cổ áo Triệu Hoành, như đang xách một con chó nhà tang, kéo đi ra ngoài. Rất nhanh, ở dưới ánh mắt theo dõi chăm chú của Sở Qua, Trần Phàm nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm tăm tối giá lạnh...
 
Hít sâu một hơi, Sở Qua không dám chậm trễ, mà dựa theo lời Trần Phàm phân phó, ngồi lên ghế lái, khởi động ô tô. Tuy rằng mặt đưòng mười phần trơn ướt, nhưng kĩ năng lái xe của Sở Qua cũng không có kém bao nhiêu, dùng một tay lái xe là đủ để hình dung.
 
Nhớ tới lời căn dặn trước khi Trần Phàm rời đi, Sở Qua liền cầm lấy máy điện thoại của Triệu Hoành, cực nhanh bấm số của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
 
Đầu bên kia điện thoại, vốn dĩ Hoàng Phủ Hồng Trúc muốn nghe thanh âm của Sở Qua, nhưng Tiết Cường lại nói rằng, Sở Qua đang bị áp giải tới một cứ điểm bí mật, cần khoảng nửa tiếng sau mới có thể nói chuyện điện thoại cùng với Hoàng Phủ Hồng Trúc. Tuy cảm thấy lời nói của Tiết Cường có chút khả nghi...Nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng biết, hiện giờ máy di động của Sở Qua và Độc Nhất Đao đều đánh không thông. Mà Tiết Cường hao hết tâm tư diễn giải truyền lời, hẳn là sẽ không lừa gạt chính mình.
 
Trong gian phòng hội nghị, đám người Hoàng Phủ Hồng Trúc đều trầm mặc không nói, tựu ngay cả chính Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không thể đoán trước được, ngày hôm nay kết quả cuối cùng sẽ diễn ra như thế nào. Đúng lúc này...tiếng chuông di động lại reo vang, khiến cho tất cả mọi người đều giật mình, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhanh chóng cầm máy lên, sau khi nhìn thấy một dãy số xa lạ, đôi con ngươi đột nhiên phóng đại.
 
Là Tiểu Qua sao? Hoàng Phủ Hồng Trúc thầm hỏi chính mình, bất quá vẫn nhanh chóng bấm nút chuyển máy.
 
Cùng lúc đó, bởi vì lo lắng tới an nguy của Triệu Hoành, mà Triệu Thiên Bá nóng lòng như kiến đảo bò trong chảo dầu. Lúc trước, bởi vì hắn quá mức lo lắng, nên đã truyền lệnh cho đàn em tăng tốc chạy xe, kết quả trực tiếp đâm thẳng vào đuôi xe phía trước, tựu ngay cả chính ô tô của hắn cũng không có ngoại lệ. Một màn này khiến cho Triệu Thiên Bá tức giận thiếu chút nữa đã hộc máu mồm...Thậm chí, thiếu chút nữa còn muốn đương trường đạp chết tay tài xế đàn em của mình.
 
Theo sau, Triệu Thiên Bá làm ra quyết định, để cho Ba Lập Minh, gã từng là quyền vương của thế giới ngầm vùng Chiết Giang, lên ngồi ở xe phía trước, chỉ đạo hai chiếc xe phía trước, còn chính hắn và mười mấy gã đàn em thì đuổi theo phía sau.
 
Bỗng nhiên, tiếng chuông di động réo vang, Triệu Thiên Bá cả người chấn động, nhìn thoáng qua dãy số điện báo, mới cắn răng chuyển máy nghe. Trong ống nghe lập tức truyền ra thanh âm trầm thấp của Tiết Cường:
 
- Đã bắt được người chưa?
 
- Báo cáo Tiết thiếu gia, còn...còn chưa bắt được.
 
Hiểu rõ phong thái làm người của Tiết Cường, nên Triệu Thiên Bá không khỏi run rẩy nói:
 
- Cậu không biết, kĩ thuật lái xe của tên tiểu động loại kia rất tốt. Tôi thậm chí còn đang hoài nghi hắn là tay đua chuyên nghiệp, nếu không ở dưới cơn mưa lớn như thế này. Hắn làm sao có khả năng chạy thoát khỏi nhãn tuyến của chúng ta, ở trong vòng hai phút thời gian đây?
 
Đầu bên kia, Tiết Cường sắc mặt âm trầm tới cực điểm, nói:
 
- Triệu Thiên Bá, nếu hôm nay bởi vì thằng em của anh mà phá hỏng đại sự của tôi, vậy đừng trách tôi là tâm ngoan thủ lạt.
 
Nói dứt lời, Tiết Cường liền trực tiệp cúp máy.
 
Trong ống nghe đã không còn truyền ra hơi thở của Tiết Cường, có chăng chính là
 
chuỗi thanh âm "đô đô", thanh âm như ma âm vọng lên từ dưới địa ngục bình thường, nện thẳng vào tâm thần của Triệu Thiên Bá. Thoáng hít sâu một hơi, hung hăng cắn môi, Triệu Thiên Bá thần tình dữ tợn bấm một dãy số, chờ sau khi chuyển máy xong, hắn mới trầm giọng nói:
 
- Ba Lập Minh, đã nhìn thấy xe của tên tiểu động loại kia chưa?
 
- Còn chưa thấy.
 
Đầu bên kia điện thoại, lúc trước đã từng lưu lại cho Ngu Huyền nhiều ấn tưởng khủng bố, Ba Lập Minh thản nhiên nói:
 
- Bất quá Triệu gia không cần phải lo lắng, bây giờ tôi sẽ đích thân lái xe, căn cứ theo tính toán, hẳn là tôi cùng các huynh đệ sẽ đuổi tới kịp con đường quốc lộ kia, để ngăn chặn bọn chúng.
 
- Tốt! Ba Lập Minh, hãy nhớ kĩ, anh cần phải lưu lại nhân chứng sống cho tôi, tôi muốn lột da gã tiểu tử kia.
 
Ba Lập Minh đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên sắc mặt cuồng biến...Hắn rõ ràng nhìn thấy ở phía trước đường đi, đang bị hai gốc cây cổ thụ ngăn cản, không cho ô tô thông qua. Nếu lấy tốc độ đang chạy hiện giờ mà đụng phải, thì tất cả đoàn xe có thể sẽ xuống Diêm Vương Điện báo danh. Không chút chần chừ, Ba Lập Minh đạp mạnh chân phanh xuống.
 
- Két...két...
 
Thanh âm ma sát trầm đục vang lên, ô tô trượt dài tới phía trước thêm một đoạn đường, cách gốc cây cổ thụ kia khoảng chừng một mét, thì mới chịu dừng bánh.
 
Trải qua một màn mạo hiềm, khiến cho ba gã đàn em khác ngồi trong xe, diễn cảm trở nên cực kỳ khó coi, cơ hồ là theo bản năng, bọn hắn bật chốt bảo hiểm súng lên, ngó ra ngoài cửa sổ quan sát động tĩnh bốn phía xung quanh. Ngoài cửa sổ, không gian tối đen như mực, những hạt mưa rơi lả tả xuống cành cây, tạo nên chuỗi thanh âm sàn sạt ghê người.
 
- Mày xuống kiểm tra tình huống một chút, xem như thế nào đi.
 
Ba Lập Minh thần sắc hung dữ nói. Bất quá lúc này hắn còn chưa bạt súng ra, trên thực tế, thân từng là quyền vương khiến cho giới hắc quyền vùng Chiết Giang rung trời chuyển đất, cho tới hôm nay hắn đều không có thói quen dùng súng. Trải qua một năm vừa rồi, người chết oan ở dưới đôi thiết quyền của hắn đã có không ít.
 
- Xuống xe đi!
 
Ba Lập Minh nhe răng quát.
 
Mắt thấy Ba Lập Minh sắp nổi cơn thịnh nộ, gã đàn em kia trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, cố gắng áp chế nội tâm đang sợ hãi, đẩy cửa xe ra, nhấc một chân bước xuống dưới đường.
 
Chân phải thuận lợi hạ xuống dưới đường, tâm tình khẩn trương của hắn cũng dịu xuống rất nhiều. Trong lòng nhịn không được thầm nghĩ, chúng ta có bốn người, ba người mang theo súng, hơn nữa Ba Lập Minh còn có quyền thuật bá đạo, ta sợ cái lông chim gì chứ?
 
Trong lòng có suy nghĩ này, tốc độ chuyển thân bước xuống của hắn nhanh hơn rất nhiều. Theo sau, cả người đã hoàn toàn bước ra khỏi xe. Bên ngoài, cuồng phong vi vu quét khắp bốn phía đất trời, đại tác phẩm của thiên nhiên, khiến cho toàn thân hắn cảm nhận được một chút hàn khí. Bên trong xe, đám người Ba Lập Minh cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm vào tên vừa mới bước ra khỏi xe.
 
Thoáng nhìn trái phải xung quanh, khắp nơi đều là một mảnh hắc ám, trong lòng gã đàn em kia khẽ nhẹ nhàng thở phào một hơi, đang muốn quay đầu nhìn đám người Ba Lập Minh báo cáo tình hình, thì đúng lúc này...từ trên trời bỗng nhiên giáng xuống một đạo thân ảnh. Trong màn đêm tăm tối, chợt xuất hiện một luồng bạch quang. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
- Sưu...sưu...
 
Bạch quang xuất hiện, máu văng tung tóe, đầu người rơi xuống.
 
- Oanh...
 
Theo sau, chiếc đầu lâu dính đầy máu tươi kia, liền bị bóng hắc ảnh ném thẳng vào trong ô tô...
 
Ngoài xe, thi thể không đầu của tên đàn em kia, bất thình lình phun ra một cột máu tươi, theo sau mới hung hăng ngã nện xuống mặt đường!
 
Bất ngờ xảy ra tình huống này, khiến cho hai gã đàn em ở trong xe ô tô, ngoại trừ Ba Lập Minh ra, đều hét dài một tiếng. Theo sau vội vàng mở cửa kính xe, hướng ra bên ngoài bóp cò loạn xạ.
 
- Phanh phanh...phanh phanh...
 
Có thể là do quá mức kích động, nên bọn chúng đã bắn một hơi hết sạch đầu đạn. Mà bên ngoài cửa sổ bóng đêm vẫn bao trùm như cũ, ngay cả một bóng quỷ ảnh cũng đều không hề trông thấy. Tuy không bắn trúng bóng hắc ảnh kia, nhưng đối với bọn hắn mà nói, thì hành động này ít nhất cũng đã xua tan đi nỗi sợ hãi ở trong lòng bọn hắn.
 
Ngay trong lúc bọn hắn đang thở dốc từng ngụm, chuẩn bị nạp thêm đạn, thì bên ngoài cửa xe, bỗng nhiên lại xuất hiện cái bóng thân ảnh kia. Nương theo ánh đèn pha, bọn hắn rõ ràng thấy được cái người thanh niên lúc trước đã bị Triệu Hoành vả vào miệng. Người thanh niên khẽ nhếch môi, hướng bọn hắn bày ra vẻ cười mỉm âm trầm.
 
- Quỷ...a...
 
Tên đang ngồi gần cửa kính, vừa nhìn thấy Trần Phàm, thì hai mắt tròn xoe, há miệng hét ra thanh âm phi thường bén nhọn.
 
- Choang!
 
Cửa kính xe bị đập nát ra, tên nam nhân ngồi gần cửa sổ phía trước, liền phải nghênh đón thanh chủy thủ sắc bén của Trần Phàm. Giống như cắt đậu hũ bình thường, đao phong cắt ngang qua yết hầu của tên nam nhân, tiếp tục kéo về phía trước, trực tiếp đem đầu của tên nam nhân ngồi gần cửa sổ kia cắt xuống.
 
- Sưa...sưu...
 
Máu tươi bắn văng lên khuôn mặt của Trần Phàm. Cùng lúc này, gã nam nhân ngồi phía dưới đã hoàn toàn sợ tới mức choáng váng tinh thần, vốn hắn định thay băng đạn, nhưng hai tay không ngừng run rẩy, băng đạn đều bị rớt xuống ghế hai lần.
 
- Vô dụng!
 
Trần Phàm khẽ nói một tiếng, trực tiếp đem đầu lâu ném tới.
 
- A...
 
Tên nam nhân kia sợ đến nỗi ma truy quỷ khóc, ngoài miệng nhanh chóng sùi bọt mép ra, hai mắt chậm rãi nhắm vào, hiển nhiên là đã bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.
 
- Phanh...
 
Đầu người đập vào cửa kính xe, bắn ngược về phía sau, máu tươi văng tung tóe nhuốm lên trên vô lăng, đồng thời cũng bắn lên trên khuôn mặt của Ba Lập Minh.
 
- Ta là một con sói đến từ phương Bắc...
 
Tiếng nhạc chuông điện thoại của Ba Lập Minh vang lên, nhưng lúc này hắn không có rảnh tay chuyển máy, mà diễn cảm trắng bệch, thân hình run rẩy nhìn cái bóng người khủng bố đứng ở ngoài xe kia. Giờ khắc này, nỗi sợ hãi khắc sâu vào tận xương tủy đã làm cho nội tâm của Ba Lập Minh rối loạn.
 
- Nếu tôi nhớ không lầm, thì trên người ông không mang theo súng, mà tay lái của ông rất trầm ổn, hai cánh tay chắc chắn, hẳn là cũng thường xuyên luyện quyền đi!
 
Ngay trong lúc Ba Lập Minh đang khẩn trương, thì Trần Phàm lên tiếng nói, ngữ khí bình thản giống như đang khẳng định một chuyện tình không hề lạ lẫm.
 
Nhưng, biểu hiện này của hắn cũng làm cho trái tim của Ba Lập Minh hung hăng run rẩy lên. Khi đang nói chuyện, đồng thời Trần Phàm ném chủy thủ trong tay ra, thanh chủy thủ chính xác cắm thẳng vào giữa mi tâm của tên nam nhân đang hồn mê bất tỉnh, ngồi ở phía sau xe kia, lực đạo cường hãn, thế nhưng lưỡi đao đã xuyên thủng đầu của tên nam nhân, thậm chí...còn xé rách toa hành khách, trực tiếp ghim vào thân cây ven đường.
 
Không phải Triệu Hoành nói, hắn chỉ là sinh viên thôi sao? Như thế nào sẽ có lực lượng cường hãn đến mức này. Hắn...không có khả năng...nhất định chính là ảo giác, hắn tuyệt đối...chỉ là ảo giác mà thôi. Chứng kiến một màn này, Ba Lập Minh đã trực tiếp quên luôn hô hấp. Thân từng là quyền vương của vùng Chiết Giang, hắn tự nhiên là biết Trần Phàm chỉ tùy tiện vung tay, mà đã ẩn chứa một cỗ lực lượng vô cùng cường hãn.
 
Cơ hồ theo bản năng, hắn ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài xe. Bên ngoài, Trần Phàm lẳng lặng đứng dưới mưa, giống như một cỗ xác sống biết đi bình thường, trên mặt không hề có chút cảm xúc dao động, có chăng chính là đôi con ngươi đen nhánh bắn ra sát khí khiến cho người ta ngạt thở. Một nỗi sợ hãi không tên bắt đầu lan tỏa khắp trái tim của hắn, chậm rãi tràn đi khắp châu thân, để cho hắn nhịn không được mà phải run rẩy lên.
 
Sợ!
 
Hắn sợ! Hắn đã từng giết người qua, hơn nữa không chỉ một hai người. Nhưng...giờ khắc này, hắn đang phi thường sợ hãi. Bởi vì hắn cảm thấy được, cái người thanh niên đứng bên ngoài xe thần tình đầy máu kia, hoàn toàn chính là một cỗ máy giết người.
 
Trần Phàm động, ở dưới sự chăm chú của Ba Lập Minh, Trần Phàm thản nhiên bước tới, một bước, hai bước, ba bước...
 
Ba Lập Minh ngừng thở, theo bản năng muốn cử động thân mình, nhưng nguyên bản cơ thể vốn linh hoạt của hắn, lúc này lại như nặng ngàn cân, không thể di chuyển dù chỉ là một chút mảy may. Theo sau, hắn còn chưa kịp di chuyển thân thể cứng nhắc, thì Trần Phàm đã bước tới gần bên cạnh cửa kính, trực tiếp mở cửa xe ra.
 
- Đi tìm chết đi!
 
Cửa xe vừa mở ra, Ba Lập Minh cắn mạnh vào khóe môi, dùng đau đớn xua tan nỗi sợ hãi, cả người bật tung lên, thiết quyền nện thẳng xuống đầu Trần Phàm.
 
- Vù...vù...
 
Trần Phàm nắm chặt hữu quyềm, giống như đạn pháo chém ra, tốc độ và lực đạo khủng khiếp, phát ra một chuỗi thanh âm xé gió.
 
- Phanh!
 
Hai quyền đầu hung hăng đụng vào nhau trên không trung.
 
- Răng rắc!
 
Tiếng xương gãy thanh thúy bỗng nhiên vang lên, cánh tay của Ba Lập Minh liền buông thõng xuống, đầu xương trồi ra, phơi bày ở giữa không khí, nhiễm đỏ máu tươi, thoạt nhìn vô cùng kinh dị.
 
- Oanh!
 
Lực lượng quá mức cường hãn, cho nên đã trực tiếp đem Ba Lập Minh chấn ngược trở vào bên trong ô tô. Sau đó...té nhoài ra phía cánh cửa đối diện.
 
Đau! Một cỗ đau đớn toàn tâm theo bắp tay truyền dọc xuống, Ba Lập Minh biết, cánh tay phải này của mình coi như đã tàn phế mất rồi. Nhưng...không chờ hắn kịp phục hồi tinh thần từ trong cơn đau đớn, Trần Phàm lại chậm rãi bước tới.
 
Ba Lập Minh cắn răng đứng dậy, dưới chân phát lực, bước dài nhảy lên, quyền trái nắm chặt, hung hăng nhắm thẳng vào bộ vị yết hầu của Trần Phàm mà đấm ra.
 
Lúc này, Trần Phàm không hề dừng bước, mắt thấy quyền đầu của Ba Lập Minh kích tới, khóe miệng Trần Phàm hơi nhếch lên, thoải mái né tránh. Sau đó tay phải hóa thành trảo, nhanh như thiểm điện phóng ra, một phát bắt trúng cổ tay trái của Ba Lập Minh, dùng sức mà vặn!
 
- Răng rắc!
 
- Hống!
 
Ba Lập Minh đau đớn quỳ rạp xuống mặt đường, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
 
Hắn đã hoàn toàn chiến bại! Đối mặt với Trần Phàm, thân là quyền vương của vùng Hàng Châu, Ba Lập Minh chỉ qua hai chiêu đã mất đi năng lực chiến đấu, cặp thiết quyền bấy lâu nay vẫn luôn tự hào cũng bị phế đi. Hơn nữa...hắn còn sâu sắc cảm nhận được, nếu Trần Phàm muốn giết hắn, hiện giờ hắn đã biến trở thành một cỗ tử thi.
 
- Ngươi...là...ai?
 
Đau đớn kịch liệt làm cho khuôn mặt của Ba Lập Minh đã hoàn toàn vặn vẹo, trong ngữ khí cũng kèm theo nỗi sợ hãi khủng bố.
 
Trần Phàm mỉm cười ngồi xổm xuống, người ta hỏi một đằng, nhưng hắn lại trả lời một nẻo:
 
- Tấm gỗ ván đánh người rất thích, đúng không?
 
Ba Lập Minh ngẩn ra, theo bản năng đang nhớ tới cảnh tượng, mình đem tấm gỗ ván đưa cho Triệu Hoành, hơn nữa còn dạy Triệu Hoành phải đánh như thế nào.
 
- Ưm, tấm gỗ ván kia đánh người quả nhiên là rất thích, bất quá...So ra mà nói thì dùng dây lưng đánh người càng thích hơn.
 
Mắt thấy Ba Lập Minh không trả lời, Trần Phàm liền cười híp mắt nói. Theo sau nhanh chóng cởi bỏ dây lưng quần của cái xác không đầu nằm trên mặt đất.
 
- Đừng...đừng...
 
Ba Lập Minh dường như ý thức được chuyện gì, giống như chó nhà tang lết về phía sau.
 
- Răng rắc!
 
Bỗng nhiên Trần Phàm nhấc chân lên, nặng nề giẫm xuống mắt cá chân của Ba Lập Minh, tiếng xương cốt nát vụn thanh thúy vang lên.
 
- A...
 
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp bầu trời đêm, Ba Lập Minh toàn thân run rẩy, ngừng di chuyển vị trí.
 
- Bá!
 
Ngay sau đó, không chờ Ba Lập Minh hồi phục tinh thần, Trần Phàm vung chiếc dây lưng trong tay phải lên, dây lưng hóa thành một bóng ảo ảnh, hung hăng đập thẳng lên khuôn mặt của Ba Lập Minh, nhất thời khắc ra một cái vết thương khủng bố, máu tưới nháy mắt trào ra.
 
- Bá!
 
Cánh tay lại hạ xuống, lúc này là nhắm vào khóe miệng của Ba Lập Minh, khóe miệng nháy mắt bị tàn phá không nói, mấy chiếc răng nanh còn xen lẫn máu tươi văng ra ngoài mặt đường.
 
- Thích không?
 
Đánh xong hai cái, Trần Phàm bình thản ngồi xuống, vẫn mang theo biểu tình híp mắt dò hỏi.
 
Theo bản năng, Ba Lập Minh lắc lắc đầu.
 
- Nga, vẫn còn khó chịu sao? Xem ra là cần phải gia tăng lực lượng mất rồi.
 
Trần Phàm nói xong, tay phải liền vung lên.
 
- Bá!
 
Lần này, Trần Phàm đã dùng mười thành lực lượng. Ba Lập Minh trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, thân thể cuộn tròn thành một đoàn, không ngừng run rẩy.
 
- Đừng...Xin đừng đánh nữa!
 
Ba Lập Minh suy yếu cầu xin tha thứ.
 
Trần Phàm dừng tay, hỏi tiếp:
 
- Thích không?
 
- Thích.
 
Phía trước đã có giáo huấn qua, nên lúc này Ba Lập Minh cũng không dám lắc đầu, mà thống khổ rên rỉ nói.
 
Trần Phàm liếm môi:
 
- Thích? Vậy chúng ta chơi tiếp nhé!
 
- Đừng...đừng đánh nữa, tôi van xin anh, van xin anh hãy buông tha cho tôi đi?
 
Ba Lập Minh lúc này đã hoàn toàn suy sụp, hiện giờ ở trong mắt hắn, Trần Phàm chính là ác ma, một tên ác ma giết người không chớp mắt.
 
'Trả lời tao một vấn để, tao sẽ bỏ qua cho mày.
 
Trần Phàm khẽ nhúc nhích cổ, nắm sợi dưng lây trong tay đi, bình thản nói:
 
- Có thích mùi vị dùng quyền đấm nát đầu người khác hay không?
 
Giờ khắc này, thần trí của Ba Lập Minh đã hoàn toàn mơ hồ, cho nên chỉ biết gật đầu theo bản năng. Nhưng rất nhanh, tựa hồ như hắn vừa ý thức được chuyện gì, diễn cảm đột nhiên cuồng biến, cố gắng muốn lắc đầu phủ nhận. Bất quá...hắn còn chưa kịp lắc đầu xong, thì trong mắt đã nhìn thấy hữu quyền của Trần Phàm đang xiết chặt vào nhau.
 
- Vù vù.
 
Theo sau...Ba Lập Minh liền cảm ứng được một luồng gió mát đánh úp tới...
 
Không phải gió, mà chính là quyền đầu.
 
- Không...
 
Quyền phong thổi đến, khiến cho da mặt của Ba Lập Minh đau rát, đồng thời cũng giãy giụa kêu thảm, thanh âm thê lương vang vọng khắp màn đêm lạnh lẽo.
 
- Phanh!
 
Một quyền xuất ra, đầu người nát bét.
 
Máu tươi nóng bỏng phun ra như suối tuôn bình thường, theo bộ phận tách rời giữa đầu cùng thân thể văng ra tung tóe, trên không trung cũng xuất hiện một bóng huyết hoa diễm lệ.
 
Cuồng phong băng giá thổi qua, dưới đại tác phẩm của thiên nhiên, huyết hoa tung bay lả tả ở dưới sao trời...
 
Một khắc này, thời gian như muốn ngừng trôi...
 

Bình luận





Chi tiết truyện