chương 83/ 321

- Trời xanh một tiếng sấm, lão tử xóa bỏ hồng danh!
Lúc thân ảnh hợp thành, Diệp Sảng hét to một tiếng, thanh âm truyền đi rất xa trên bờ cát.

Hôm nay thực là trời cao bao la, nắng vàng rực rỡ. (Có thêm bướm bay tung tăng nữa thì ).Thời tiết như vậy một mình dạo bước trên bờ cát thật là tự tại biết bao a. Đưa mắt nhìn ra, biển rộng xanh thẳm làm cho người ta bỗng nhiên cảm thấy thật là hùng tâm tráng chí.

Diệp Sảng chạy dọc theo bờ biển, vùng này đã thuộc địa phận khu Hoàng Kim. Hệ thống trung tâm có quy định, ở khu vực khác nhau, thông tấn khí sẽ bị hạn chế rất nhiều công năng, tỷ như công năng tin nhắn của bạn bè sẽ có thể do tín hiệu không tốt mà không thể nắm được tình hình…Điều này là do công ty phát hành trò chơi tạo ra một cái công năng trứng thối như vậy thôi, chứ trò chơi tiên tiến như vậy mà tín hiệu lại có thể không tốt? Theo như lời An tỷ nói thì ngươi đi mà gạt quỷ ấy. Nói thẳng ra là, chính là muốn ngươi bỏ tiền ra thăng cấp thông tấn khí, nếu công ty phát hành trò chơi mà không nghĩ ra biện pháp moi tiền từ trên người ngươi thì ăn không khí mà sống sao? Tư vị đó cũng là không tồi

Trơ mắt nhìn biểu tượng Tinh Tinh, lão Đại sáng nhưng lại không có cách nào liên hệ, chả sao, nhân đây tiểu ca tranh thủ thưởng thức cảnh đẹp bờ biển, Diệp Sảng tự an ủi mình như vậy, kỳ thật là trên người sắp hết sạch đạn, không dám đi vào đất liền, chẳng may gặp phải quái vật thì sao? Đi vài tiếng đồng hồ, mặt trời đã lên cao, nhiệt độ cũng tăng lên nhiều, Diệp Sảng liền cởi toàn bộ trang bị, chỉ mặc một cái quần đùi nhỏ nhảy xuống biển bơi một vòng, sau đó mới lên bờ nằm phơi nắng trên một tảng đá.

- A, thanh âm gì vậy?
Diệp Sảng đột nhiên nghe được một thanh âm đứt quãng, dường như là từ rừng trúc phía sau truyền tới.

Rón rén đi qua, tuy rừng trúc thật âm u, không nhìn rõ lắm, nhưng Diệp Sảng vẫn nhận ra thanh âm này.

“Chóp..chép..chụt..choạp..”

Đây tuyệt đối không phải thanh âm của quái vật, mà là thanh âm của người chơi, dường như có kẻ đang ở trong rừng đang ăn mì? Diệp Sảng cực kỳ tò mò, kẻ nào lại lập dị như vậy? Lại đi ăn mì ở dã ngoại, kỳ nhân đương thời này nhất định phải nhìn xem một phen mới được. Diệp Sảng như một con chó săn bò tới sườn núi, sau đó hắn lại chậm rãi di chuyển, di chuyển mà mắt mở thật lớn.

Rất kích thích, rất tò mò!

Chỉ thấy ở dưới sườn núi, một đôi nam nữ nằm trên chiếc đệm màu hồng nhạt đang ôm nhau vận động kịch liệt, nơi đó hoàn toàn là một chỗ đất trống, tuy rằng cây trúc bốn phía không đến mức vây kín nơi này không khe hở, nhưng ánh nắng chiếu xuống cũng không nhiều, mà Diệp Sảng đang nằm trên mỏm đất nhỏ nơi sườn núi lại che khuất biển rộng một cách xảo diệu. Ẩn nấp ở chỗ này cũng có chút độc đáo. Nam nhân thì mặc một cái quần lót, cơ thể cũng cao lớn, nhưng cả người tỏa ra hồng quang, mẹ nó, người này cũng là một tên hồng danh. Nữ nhân là một nguyên tố sư, một thân cung trang không che giấu được dáng người lả lướt, diện mạo thì dù chưa tới mức đẹp kinh người nhưng cũng có chút khiến nam nhân phải động lòng. Miệng hai người đều phát ra tiếng ‘chép…chép…chụt’, đây chính là tiếng ăn mì sao? Có vẻ như nên gọi là tiếng hút mì sợi mới đúng. Điểm chết người chính là nam nhân đang nằm trên người nữ nhân, một tay thì đang xoa nắn trước ngực của nàng ta, tay kia thì thò vào trong cung trang, dường như đang lôi kéo cái gì đó, mũi của nữ nhân đó hít hà phát ra tiếng rên rỉ rất mê người… (Láng: Oh GOD )

Diệp Sảng khóc nhọc nuốt xuống một ngụm nước miếng, lần trước ở Tiên Nữ Sơn là “Đôi bờ cỏ dại suối một khe, quanh năm suốt tháng nước tràn trề..”, mà hôm nay lại là: “Bờ biển ánh dương quang, trên đất có hai người, hai người cẩu nam nữ, ngươi thì đang rình coi…”

Ai da má ơi, dạo này tố chất người chơi sao lại cao thế chứ?

Diệp Sảng cực kỳ khẩn trương, còn khẩn trương hơn cả khi đánh với cao thủ như Diễm Vô Song, lặng lẽ tiến lên, bắn súng là không cần rồi, chính là ngàn vạn lần không thể phát ra âm thanh làm kinh động bọn họ a, phải biết rằng xem phim xxx trực tiếp như vậy, mình còn chưa có mua vé đâu. Nam nhân kia dường như còn kích động hơn cả Diệp Sảng, hắn kích động cởi ra, cởi nửa ngày rồi lấy tay mạnh mẽ kéo xuống…Diệp Sảng hộc máu, tên này lôi tuột một cái quần lót Lace màu đen, quần lót còn vướng trên cặp đùi trắng như tuyết của nữ nhân kia.

Bĩnh tĩnh! Ta phải bình tĩnh!

Diệp Sảng cảm thấy tim đập mãnh liệt hơn vài lần, mà nữ nhân kia phát ra một tiếng “A” khiến cho Diệp Sảng hoảng sợ, ta bị phát hiện ra rồi sao?

Trên thực tế thì không phải vậy, bởi vì hắn nghe được lời đối thoại kinh điển có lực sát thương rất lớn trong năm nay.

Nam nhân:
- Đau không?

Nữ nhân:
- Ừm!

Nam nhân:
- Vậy thôi nhé!

Nữ nhân:
- Đừng!



“Bùm” một tiếng, bạn Diệp Sảng liền hôn mê.

Trên khu đất trống rất nhanh liền vang lên một trận rên rỉ, Diệp Sảng lặng lẽ xoay người qua chỗ khác, sờ sờ trong túi Càn Khôn. Lấy cái gì? Đương nhiên là lấy Hồng Tháp Sơn, vừa hút vừa xem phim hay mới thật đã nghiền a. Thật không may là tật xấu của cánh tay run rẩy lại phát tác, Diệp Sảng thú huyết sôi trào, không ngờ làm bật lửa lại rơi xuống sườn núi.

‘Ba’ một tiếng, thính lực của nam nhân kia vô cùng tốt, lập tức ngẩng đầu quát:
- Ai?

Diệp Sảng thầm kêu một tiếng ‘Đại ca ta sai rồi, là ta không đúng’, sau đó hắn nhanh chóng đứng dậy trên sườn núi:
- Là ai lớn mật như vậy? Dám làm việc đó ở trên bờ biển này?

Nam nhân kia vừa thấy Diệp Sảng dáng điệu ngông nghênh lập tức liền ngẩn người, nữ nhân kia thì phản ứng rất bình thường, trong chốc lát mặc xong quần áo, thần tình đỏ bừng.

Diệp Sảng nhìn hai người họ:
- Không có gì, không có gì, các ngươi cứ tiếp tục, ta đi qua đây thôi!

“Hư hư”
Nam nhân vẫy tay, ý bảo Diệp sảng đi tới.

- Cầm lấy đi, đây là bí tịch độc nhất vô nhị không xuất bản nữa đâu!
Nam nhân đưa cho Diệp Sảng một quyển sách:
- Người anh em thả cho chúng ta một lối thoát a!

Diệp Sảng cầm lấy quyển sách vừa thấy, trên bìa mặt viết ba chữ: “Kim Bình Mai”, tròng mắt khẽ đảo:
- Chỉ bằng cuốn sách bại hoại này mà cũng muốn thoát sao?

Nam nhân nổi giận:
- Này, tên ta Ngưu Ngưu Nhi ngươi chưa từng nghe qua sao?

Diệp Sảng hừ lạnh nói:
- Đương nhiên chưa từng nghe qua, cũng chả phải kẻ nổi tiếng gì!

Nữ nhân cả giận nói:
- Tiểu lão đệ, xin hãy nể mặt, dù sao ta cũng là Tịch…

Tịch Nguyệt Nhi nói còn chưa xong đã bị Diệp Sảng cắt ngang:
- Chính là vì ngươi là kẻ không ra gì, cho nên ta sẽ không nể mặt ngươi!

Ngưu Ngưu Nhi cả giận nói:
- Ngươi dám mắng bà xã ta sao?

Diệp Sảng trừng mắt nhìn hắn:
- Đó là mắng sao? Nàng vốn là người không ra gì!

Ngưu Ngưu Nhi đương trường nghẹn lời, chẳng qua hắn nghĩ lại, chỗ này rất khó tìm được, người này lại mò ra, hiển nhiên là đã có dự mưu, Ngưu Ngưu Nhi vội vàng cười làm lành nói:
- Huynh đệ, bao nhiêu tiền, ra giá đi!

Lần này đến lượt Diệp Sảng ngẩn người, ta ngất, đây là ý gì? Hắn nhanh chóng hiểu ra, hai người này ở trong này trộm tình, phỏng chừng là sợ người ta biết, cho nên muốn trả giá bịt miệng mình? Nguyên nhân trong đó chắc cũng không cần phải suy nghĩ.

- Có thuốc lá chứ?
Diệp Sảng hờ hững buông một câu.

- Có có có!
Ngưu Ngưu Nhi liền lấy ra một bao Trung Hoa, tự mình châm cho Diệp Sảng.

- Có nước không?
Diệp Sảng biết hiện tại thuốc lá không quan trọng, nước mới là quan trọng nhất.

- Ta có, ta có!
Tịch Nguyệt Nhi lập tức lấy ra một bình nước khoáng.

Diệp Sảng ngồi xuống mặt đất, vừa hút thuốc vừa uống nước:
- Sảng khoái!

Ngưu Ngưu Nhi cùng Tịch Nguyệt Nhi trao đổi một cái ánh mắt, Ngưu Ngưu Nhi cười làm lành nói:
- Huynh đệ xưng hô thế nào a, nàng ta cho ngươi bao nhiêu tiền ta sẽ cho ngươi gấp đôi, chỉ cần ngươi không tiết lộ ra ngoài là được, xin mở giao dịch đi, giá cả cứ nói!

Diệp Sảng là nhân vật tinh ranh ra sao chứ, hắn sửng sốt vài giây xong liền lập tức nói lời sâu xa:
- Ngưu ca à, ta nói cho ngươi a, đầu năm nay làm nam nhân thật sự là không dễ dàng gì, ngươi ngẫm mà xem, một người nam nhân rất ngưu thì bao nhiêu tình yêu sẽ tùy thời mà tới, từng có một tình yêu chân thành tha thiết đã đến tìm ta, đáng tiếc là ta không nắm được nó, nếu ông trời còn cho ta một cơ hội, ta…vẫn là không nắm được nó…

Diệp Sảng nói bậy bạ kỳ thật là đang rất mạo hiểm, ai ngờ Ngưu Ngưu Nhi thần tình tươi cười:
- Huynh đệ nói đúng a, aizz, ta cũng không có biện pháp…

Tịch Nguyệt Nhi cũng gật đầu phụ họa:
- Đúng vậy, đúng vậy, ta cùng Ngưu ca là thật tâm đó, không liên quan tới việc khác.

Diệp Sảng không đổi sắc mặt nói:
- Xem như nể mặt mọi người đều là hồng danh, chuyện tình hôm nay ta cũng không muốn làm khó Ngưu ca!

Ngưu Ngưu Nhi còn có chút không tin:
- Như vậy sao được, huynh đệ, ta chỗ này còn có 3 điểm tín dụng, này, ngươi cầm uống nước!

Diệp Sảng lại bắt đầu hư tình giả ý, vẻ mặt thành khẩn:
- Không không, nam nhân kiếm tiền cũng là rất vất vả, hơn nữa trong Thế Giới Thứ Hai kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, hồng danh cầm chút tiền phòng thân mới là tốt!

- Không không! Huynh đệ ngươi cầm đi!
Ngưu Ngưu Nhi nóng nảy, không thể không đưa tiền cho Diệp Sảng.

May là chỗ này không có người ngoài nhìn thấy, nếu Tinh Tinh cô nương ở đây chứng kiến được chắc là sẽ bị tức chết, đây là đạo lý chó má gì vậy, ta không cần tiền ngươi muốn mạnh mẽ bức ta nhận sao?

Chối từ nửa ngày, Diệp Sảng lộ ra ý đồ thật:
- Chỗ này phong cảnh tuyệt đẹp, người ít lui tới, không thể ngờ được Ngưu ca cũng có thể tìm thấy, Ngưu ca tới đây như thế nào vậy?

Ngưu Ngưu Nhi nói:
- Xe của ta đỗ ở bên kia.

Diệp Sảng nhìn vào sâu trong rừng trúc vừa thấy liền vui vẻ, Ngưu Ngưu Nhi lái cư nhiên là một chiếc xe dã ngoại Land Rover, cmn a, lão tử nhân phẩm quả nhiên là nghịch thiên, thiếu cái gì liền có cái đó a.

Bình luận





Chi tiết truyện