chương 101/ 321

Phương Chính vênh váo nhìn An Hi hỏi:
- Ngươi là ai?

An Hi thấy Diệp Sảng bị ăn hiếp, theo thói quen đứng lên bảo vệ Diệp Sảng:
- Không cần biết ta là ai, hoa này chính thật là hắn giúp bằng hữu đưa tới, bởi hoa này mua ở shop của ta, ta có thể chứng minh hắn không nói sai, hắn chỉ giúp người ta tặng hoa dùm mà thôi, ngươi dựa vào cái gì mà động tay động chân hả?

An Hi cũng không biết lấy đâu ra dũng khí mà dám đối mặt với một gã lực điền cục súc bặm trợn đang trừng mắt dòm nàng, bên cạnh nàng lúc này lại có một đám nữ sinh đang nhòm ngó. Nhưng nàng không ngại, nàng quyết không để người khác ăn hiếp Diệp Sảng.

Phương Chính thật muốn phát hỏa, bình thường bọn người quấy rầy Phương Nhã Văn rất đông và hung hãn, nhiệm vụ của hắn luôn là một cây nhang trừ ruồi muỗi, xua đuổi mãi đến phát chán, đối với mấy cái dạng như Diệp Sảng hắn biết cách đối phó hữu hiệu nhất.

- Ta nói thêm một câu nữa, các ngươi có đi hay không?
Khí thế của Phương Chính thật sự là bức nhân.

An Hi cũng quật cường phản ứng:
- Chúng ta có thể đi, các người có thể không nhận hoa nhưng Diệp Tử có gì sai cơ chứ, dựa vào cái gì mà động tay động chân với hắn, ngươi xin lỗi hắn cho ta, nơi đây là đại học Giang Thành, ngươi không tạ lỗi ta lập tức báo công an.

Diệp Sảng cũng giật mình, tỷ của ta ơi, không phải cô định báo công an thật đấy chứ.

Phương Chính cũng đốp ngay:
- Tốt, ngươi gọi đi, hôm nay ta chờ thử ở đây coi cảnh sát tới đây rồi làm gì được ta.

Phương Nhã Văn nhíu mày nói:
- Chính ca, thôi quên đi, chúng ta đi.

Phương Chính phun toẹt một bãi nước bọt:
- Một đám ruồi nhặng! ( mà ruồi nhặng thì bâu cái gì nhể )

An Hi nổi nóng:
- Ngươi nói ai đó?

Phương Chính cũng không nhịn được:
- Đứa nào phản ứng nói đứa đó!

“ Bốpppppp… ! ”

Một cái bạt tai vang dội nện thẳng vào bản mặt hung ác của Phương Chính, trên mặt lập tức in năm vết đỏ, mặt Phương Chính rát như bị bỏng. Cái này không riêng gì Phương Nhã Văn sửng sốt mà cả Diệp Sảng cũng bị dọa sợ ngây người. Không ai có thể tưởng tượng được một An Hi luôn dịu dàng khi nóng giận lại đến mức này, cái bạt tai này quả là vô cùng khí chất, quả thực chính một vô địch phong hỏa luân. Diệp Sảng hoàn toàn sửng sốt, không bao giờ hắn nghĩ với An Hi vì mình mà xuất thủ với người khác, hắn ngây người không biết nói gì cho phải.

- Ngươi dám đánh ta?
Phương Chính rốt cuộc cũng là một thằng đàn ông hắn không thể vung tay đánh lại chỉ hất tay đẩy mạnh làm An Hi ngã huỵch xuống đất.

- Ối chao!
An Hi kêu lên một tiếng, chắc là phần thắt lưng bị đau, nàng ngã lăn trên đất trông rất thê thảm, quần áo dính đầy bùn đất.

Yến Song Song tiến lên trước, lạnh lùng nhìn An Hi:
- Đây không phải là nơi để ngươi nổi điên đâu. Trước mặt Phương tỷ mà còn muốn ra vẻ ?

Lần này An Hi chưa kịp tức giận, Diệp Sảng đã bước lên đứng chắn trước nàng, chậm rãi ngẩng đầu lên. Phương Chính giật mình, hắn bị một đứa con gái giáng cho một bạt tai vốn đang sôi giận, nhưng hiện tại bất chợt cơn giận lặn hết không thấy tăm hơi. Bởi vì hắn nhìn thấy mặt của Diệp Sảng, khuôn mặt hơi vặn vẹo, cơ thịt trên mặt có chút giật giật ánh mắt như muốn giết người, một, ánh mắt lạnh như ánh đao đang nhìn chằm chằm vào hắn. Bình thường Diệp Sảng không bao giờ lộ mặt, được An Hi bảo hộ giống như một hài tử nhưng giờ khắc này hắn đột nhiên thay đổi, hắn bây giờ giống như một thanh trường kiếm sắp ra khỏi vỏ. Phương Chính từng gặp qua vô số người, dù gặp ai hắn cũng vô cùng tự tin, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm giác toàn thân rét run, Phương Nhã Văn bên cạnh cũng rùng mình, Yến Song Song còn tệ hơn, không tự chủ nổi, phải lùi lại mấy bước. Ánh mắt Diệp Sảng quá mức dọa người, ánh mắt hắn lạnh buốt, trống rỗng, nhìn qua tựa như không có mắt, trên mặt hắn phảng phất như chỉ có hai cái hố đen, không phải mắt người, mà như mắt của ma quỷ. Diệp Sảng chậm rãi giơ tay phải lên, chỉ ngay mặt Phương Chính, đây chính là một hành động cảnh cáo. Phương Chính đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, rất nhanh mở di động nhìn nhìn, sắc mặt hắn ngay lập tức thay đổi, những người khác lúc này vẫn còn không rỏ xãy ra chuyện gì.

Phương Chính run rẩy nói:
- Ngươi, … ngươi … thì ra ngươi là …

Diệp Sảng lạnh lùng ngắt ngang hắn:
- Ta đếm ba tiếng, lập tức biến mất khỏi mắt ta, ba, hai…

Thời điểm đếm tới “ Một ” Diệp Sảng đột nhiên quăng bó hoa xuống đất, dùng chân chậm rãi dẫm lên nó cùng với bức thư tình của Bốn Mắt trên đó. Phương Chính hoảng sợ, bức thư kia bị chân Diệp Sảng dẫm lên, không ngờ cũng giống như đóa hoa đều trở nên dập nát. Phương Nhã Văn cùng Phương Chính liếc nhìn nhau, hai người với sự che chắn của một đám nữ sinh lui dần về phía sau, chiếc Mercedes-Benz khởi động rất nhanh và vút đi.

Diệp Sảng thở một hơi dài nhẹ nhõm, xoay người đỡ An Hi còn đang rên rỉ dậy. An Hi nhìn về hướng chiếc Mercedes-Benz đang bỏ chạy nhổ một bãi nước bọt:
- Ta còn tưởng Phương đại mỹ nữ là người biết phải quấy, ai ngờ tên nam nhân kia lại dám động tay chân với con gái, hắn là sủng nam mà nàng ta nuôi sao ? Nhìn cũng không giống !

Diệp Sảng thầm buồn cười nhưng làm bộ nghiêm mặt nói:
- An tỷ, cô cũng lợi hại nha, nói muốn báo công an, hắn lập tức bị hù chạy mất dép, hắc hắc!

An Hi đứng lên, bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
- Diệp Sảng, cậu đó, tôi cũng không biết nói sao với cậu nữa, không bao giờ nghe lời tôi nói!

Diệp Sảng ngạc nhiên hỏi:
- Là sao?

An Hi thở dài nói:
- Cậu nhìn lại mình đi, luôn thật thà chất phác. Giúp Chim Bìm Bịp đưa thư tình, chắc chắn cậu cũng biết rõ Phương Nhã Văn có vệ sĩ bên người, hắn sợ hãi nên mới để cậu đưa, cho cậu chịu thay tiếng xấu. Cậu thật là yếu đuối, dùng cách nói của dân Tứ Xuyên ta thì cậu không cương với ai một lần thì người ta cho cậu là dễ ăn hiếp, từ bây giờ bình thường trong quán có chuyện gì thì cậu nên chạy trước … Tôi biết cậu không ngốc, nhưng cậu cũng không thể không để ý một chút chứ, hôm nay nếu tôi không ở đây thì chẳng phải cậu đã bị tên kia dần cho một trận rồi sao?

Nàng còn chưa nhìn ra rằng Diệp Sảng đã bức lui Phương Chính, nàng vẫn nghĩ chính mình dọa cho đối phương bỏ đi, Diệp Sảng nhìn nàng biểu lộ cảm xúc, trách cứ hắn, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy biểu cảm kia, “khí nóng” trào dâng, yết hầu của hắn dường như nghẹn lại một câu cũng không thốt nên lời, không có ngôn ngữ thì có thể hình dung cảm giác của hắn hiện giờ,tuy rằng bây giờ An Hi toàn thân bùn đất, trên mặt cũng nhiều chỗ dính bùn, nhưng Diệp Sảng lần đầu tiên phát hiện nàng rất đẹp, cái đẹp này không phải là thứ mà Phương Nhã Văn có thể so sánh được.

Phát hiện Diệp Sảng nhìn mình chằm chằm đến thất thần, An Hi cũng chột dạ, da mặt bắt đầu nóng rần lên.

- Eo lưng có bị thương gì không?
Diệp Sảng lập tức thay đổi đề tài, thân thiết hỏi han.

– Cậu thực sự nghĩ An tỷ ta là người yếu ớt như vậy à?
An Hi quật cường đứng lên, kết quả mới vừa bước đi được vài bước thì “ Ôi chao ” một tiếng.

Diệp Sảng hoảng sợ cuống quýt xông tới đỡ lấy nàng, bạn Sảng Sảng lần này suy nghĩ trong đầu thực vô cùng trong sáng:
- Để tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra xem!

An Hi mặc kệ:
- Ngốc à, bệnh viện mắc lắm đó, tôi cũng không phải bị nặng gì mà!

Diệp Sảng hô ngay:
- Tôi trả tiền!

An Hi thật sự chỉ tiếc rèn sắt không rèn thành thép, trừng mắt liếc hắn một cái:
- Tiền của cậu không phải là tiền à? Chúng ta đều vất vả kiếm đồng tiền, cần kiệm được thì cứ cần kiệm, ta có mua thuốc giảm đau trị chấn thương để trong quầy rồi, xoa bóp một chút là khỏi thôi!

Diệp Sảng nghe vậy, hắn thầm thở dài, lại vừa âm thầm cảm động, đều là người nghèo cả, trên đời này người nghèo đi bệnh viện cũng bị khinh, thói đời thối tha nó thế, còn An tỷ thì vẫn cứ là An tỷ, không bao giờ muốn người khác phải lo nghĩ về mình.

Diệp Sảng ôm eo thon của An Hi đi về phía sau trường học, dọc theo đường đi không ít bạn học qua lại, bất luận là nhìn từ góc độ nào, ai cũng cho đây là một đôi tình nhân, chỉ có điều bạn Sảng nhà ta có điểm lo lắng, bởi vì đến thời điểm này lại nảy sinh một vấn đề lớn.

An Hi tỷ hôm nay đang mặc chính là áo váy sơ mi, loại này là áo váy liền thân, người ta lại bị thương trên lưng ngươi làm thế nào mà thoa thuốc lên đây? Diệp Sảng thật lúng túng , không lẽ cầm bình thuốc rồi luồn từ dưới váy với lên đến lưng rồi phun thuốc à? Động tác kia hình như không được lịch sự. Còn như việc cởi quần áo ra xức thuốc cũng là một biện pháp không tệ, nhưng nếu Sảng Sảng ta mà có gan kêu người ta một tiếng cởi áo thì không chừng hôm nay thực sự là tới đồn công an uống trà.

An Hi ngồi trên ghế uốn éo cả nữa ngày trời, tay giơ lên thì không thành vấn đề nhưng thắt lưng uốn éo thì đau đến kêu trời.

- Tôi phun bừa lên nhá?
Diệp Sảng hỏi.

- Vậy cậu cứ phun bừa đại đi!
An Hi bất đắc dĩ.

Diệp Sảng cầm bình thuốc cách quần áo trên lưng một khoảng phun bừa lên…Ướt, quả nhiên ướt cả một mảng, đồng chí Diệp Sảng quả nhiên lợi hại.

- Trả lại cho cô nè!
Diệp Sảng phun sạch xong hết một bình thuốc, An Hi thật tức muốn chết
- Ngốc, cần gì phải dùng nhiều đến vậy chứ? Bình Vân Nam bạch dược hơn mười đồng một chai. Ai da, tôi thật hết chỗ nói với cậu rồi, Ôi á… nhẹ tay một chút! [ bạch dược giống như dầu nóng à?]

- Cô cố gắng chịu một chút, sẽ rất nhanh khỏi thôi!
Diệp Sảng nôn nóng, mình bị thương có phải tốt không, thể chất của mình cũng dai nhách cỡ Tiểu Cường, nhưng sao lại là An tỷ bị thương, An tỷ vì mình mà bị thương, mịa nó mình còn là đàn ông sao?

Lại nữa, còn có một vấn đề lớn hơn nữa, chổ thắt lưng của An Hi cơ hồ nằm trên mông một chút, váy lại mỏng, Sảng Sảng ta lại làm ở một tiệm bán hoa, đôi tay đó thì linh hoạt đến cở nào cơ chứ, hắn quýnh lên, hai tay gần như ôm trọn eo nhỏ của An Hi, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn.

Nhân sinh thực sự kỳ diệu như thế, lúc ngươi có chủ đích thì thường là bị chửi mắng hay làm cho thối mặt, nhưng tại lúc ngươi không nghĩ ngợi sâu xa thì ngược lại thu hoạch không ngờ.

Đôi tay Diệp Sảng cũng triệt để nắm bắt cơ hội “thu hoạch”, thêm vào đó, bộ váy của An Hi mặc khiến cho Diệp Sảng muốn ngất, lần này là hôn mê thật luôn chứ không phải giả , hắn chăm chú chiêm ngưởng hai cái dây nhỏ xíu trên lưng An Hi, còn mông nàng thì căn bản không có chút cảm giác gì là có tồn tại một mảnh vải dệt nào, chẳng lẽ nàng sử dụng…. trong truyền thuyết lưu truyền ? quần lót kích thích dạng lọt khe hai dây đây sao? (thong )

Ôi da má ơi, tỷ tỷ của ta ơi, không thể tưởng tượng được người đàng hoàng như ngươi lại mặc cái này, hay nàng cố ý mặc cho ta nhìn ? Kích động mình hả trời?

Nghĩ vậy bạn Sảng Sảng đột nhiên biến thành một con người đầy khí chất, một con người vô cùng cao thượng, chẳng qua với người khác hắn rất đáng khinh nhưng với An tỷ vẫn là rất thành thực, xoa nhẹ một hồi cảm thấy An Hi đã đỡ hắn liền nhanh chóng buông tay hỏi:
- Khá hơn rồi phải không?

Ai ngờ câu trả lời của An Hi thiếu chút nữa làm Diệp Sảng phun máu mũi:
- Diệp Sảng cậu đúng là biết dùng sức a, nhẹ nhàng làm lại nữa đi, y như hồi nãy đó!

Bạn Sảng Sảng thật sự rất thành thực:
- An tỷ ta không làm được nữa !

An Hi nổi giận nói:
- Sao hả? Ngại mệt chứ gì?

- Không phải, ta…

An Hi lập tức cắt ngang hắn:
- Một khi đã không phải vậy thì nhẹ nhàng giúp ta đi, tới đây nhanh đi! Nhanh!
[ Ôi giống đọc râm thư quá, đô thị khoa học kiểu này con chết sớm !]

Diệp Sảng cuối cùng phải kiên trì tiếp tục , hắn ngồi xổm phía sau mông người ta mà xoa thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, nhưng lực sát thương của quần lót hai dây quả thực rất mạnh mẽ a [ pháp bảo cấp truyền thuyết biến dị tối cao mà lị ], tay Diệp Sảng phát run , hắn sợ vạn nhất làm cho sát khí dồn về đệ nhất hung binh kia thì làm sao bây giờ?

Hắn nơm nớp lo sợ, còn An Hi thì thật sự đang hưởng thụ, may mắn trong shop Hoa Như Ngọc không có người khác, nếu truyền ra phỏng chừng người bên ngoài muốn bất tỉnh luôn đó.

- Ân, rất thoải mái nha, bên trái, bên trái một chút, đúng đúng rồi, chính là chổ này. Ôi, nhẹ nhàng một chút, đau a, bên phải có thể mạnh lên, dùng sức a … ”[ Chài ơi hồi chiều con mới chơi 2 trứng vịt lộn đó đại thẩm]

Chỉ có điều mới 5 phút trôi qua mà bạn Sảng Sảng đã đầu đầy mồ hôi? Toàn thân ướt đẫm… [ Công lực chưa đủ … mới 5 phút đã …]

Bình luận





Chi tiết truyện