chương 220/ 321

Con Hummer này của tỷ muội Bắc Thần Tuyết là loại xe “chiến thuật chỉ huy gió lốc sa mạc ”. Đây là con chiến xa thủy bộ lưỡng dụng đa chức năng. Tạo hình gọn gàng như xe Jeep, mui xe có thể thu lại, dọc hai bên thân xe là tấm chống đạn bằng kim thuẫn loại 2. Tính năng phòng ngự vô cùng cường đại. Nếu không cần có mui xe để che thì có thể chọn chế độ ráp thành bệ tròn để đặt vũ khí hỏa lực.

Hiện tại xe đang ở chế độ mui trần. Bắc Thần Tuyết lái tới bên vách núi rồi dừng lại. Hạ Luyến Băng đứng trên ghế ngồi phía sau. “Kẻ hủy diệt” đã được đưa vào trạng thái sẵn sàng. Khoảng cách được khống chế vô cùng chuẩn, 200m. Thương thủ ở phe bên kia mà không có súng máy hạng nặng thì căn bản không thể đánh tới bên này.

“Đám đàn ông bên đối diện, mau nhìn sang bên này. Nơi này sắp có màn biểu diễn rất đặc sắc. Không muốn bị bộ dáng của ta dọa…” – Phong cách chiến đấu của cô nàng này có thể so sánh với Diệp Sảng. Không nổ súng, trước cứ hát hí kịch…

Cô nàng thét to như vậy, đám Phủ Đầu Bang ở phía đối diện không muốn phát hiện cũng khó. Do bóng đêm đen kịt, người nào không có thuộc tính cảm giác cao không thể thấy rõ với khoảng cách hơn 200m. Bắc Thần Tuyết ngồi trên ghế lái, ấn vài cái. Đèn xe liền sáng lên, phát ra hai chùm cường quang thẳng tắp. Đèn xe này còn có thể chuyển động vô cùng linh họat. Đèn pha chiếu lên đầu cầu đối diện. Ánh sáng vô cùng chói mắt.

Đây là một bí quyết nhỏ. Bố trí cường quang khiến cho đối phương nhất thời không thích ứng được với ánh sáng mạnh nên sẽ không thấy rõ đầu cầu bên này. Lúc này, ngón tay Hạ Luyến Băng đột nhiên bóp cò.

“Két!”

Nghe như tiếng kim loại cọ vào nhau. Sau đó đầu nòng súng của “kẻ hủy diệt” phun ra thứ như thương hỏa.

“Ba ba ba ba ba ba…”

Xác đạn sắc bén nháy mắt tóe ra từ thương cơ như mưa. Rất nhiều đầu lửa nhọn bắt đầu chợt lóe chợt tắt. Tần suất dần dần tăng lên, cuối cùng tới cực hạn. Cơ bản là một quầng sáng hoàng kim tương đối ổn dịnh. Nhưng xem thương hỏa cũng biết hỏa lực của khẩu súng này mãnh liệt đến cỡ nào.

Hơn 30 người Phủ Đầu Bang phía đối diện chưa có ai đứng dậy nổi, khư khư ôm đầu. đạn bay tới như một tấm lưới. Súng máy hạng nặng chỉ thể hiện một ít tài bắn súng của thương thủ. Bởi lẽ sức giật của nó quá lớn, đường đạn rất tán loạn. Anh không thể đạt được độ chính xác như súng lục, súng trường. Anh chỉ cần nhắm mục tiêu, vạch ra phương hướng đại khái sau đó cứ thế mà bắn phá.

Mặt đất đầu cầu bên đó cát bụi bay tán loạn. Đạn từ “kẻ hủy diệt” bắn lên đất lên đá. Đầu đạn giống như giọt mưa nặng trĩu trong một trận mưa rào tầm tã đập lên mặt đất. Có mấy chiến sĩ dù nằm bò xuống vẫn bị trúng vài phát. Vùng đối diện hoàn toàn bị bắn thành một mảnh khói đen đặc.

Phong thái bắn súng của Hạ Luyến Băng tiêu sái cực kì. Bên vách núi này vừa có xe tốt lại thêm danh thương, mĩ nữ gợi cảm bưng súng máy điên cuồng bắn phá. Súng máy khai hỏa tạo ra chấn động mạnh mẽ khiến toàn thân Hạ Luyến Băng cũng rung lên từng nhịp. Bộ ngực cao ngất lại càng rung có tiết tấu, phối hợp với đôt tất chân ẩn ẩn hiện hiện làm cho đám đàn ông đau cả mắt. Loại trùng kích thị giác này khiến cho yết hầu Chơi Xong Chưa di động lên xuống, không ngừng nuốt nước bọt.

“Ta quét trái quét phải, quét trên quét dưới… Hóa ra từng tên đàn ông đều không hề đơn giản… Ta lại quét lại quét… Ta lại đoán lại đoán, lá gan đám đàn ông các ngươi thật đúng là nhỏ…” – Cô nàng vừa bắn vừa đóng vai cô đào hát í a í à khiến cho Yến Vân ở bên cạnh vừa bực vừa buồn cười. Cô nha, không phải là chỉ có một chiếc súng máy hạng nặng “kẻ hủy diệt” thôi sao? Ngông cái gì?

Hạ Luyến Băng mang nguyên một dây băng đạn quét loạn xạ, khoảng ròng rã hơn 1 phút sau thương hỏa mới tắt. Một khoảng vách núi biến thành ao chứa vỏ đạn. Bắc Thần Tuyết một mực ngồi yên trên ghế lái, thần tình lạnh lùng, thỉnh thoảng lại đưa tay rít một hơi thuốc lá, trông giống như là đang xem phim, thập phần giống bản sắc của một lãnh diễm mĩ nữ.

Lúc này súng máy cần phải thay dây đạn. Mấy nguyên tố sư phía đối diện bắt đầu phản kích. Đủ loại kĩ năng phát ra màu sắc các kiểu của điện nguyên tố sư và quang nguyên tố sư phóng thẳng tới đây. Bắc Thần Tuyết nhấn ga, thành thạo quay tay lái. Hummer đảo nửa vòng. Thân xe xoay ngang hướng về phía đối diện. Kĩ năng hệ điện, hệ quang bay 200m đánh vào thân xe bằng kim thuẫn loại 2. Nói thật, mấy công kích này chẳng khác gì chuồn chuồn chạm nhẹ mặt nước. Ngay cả một ấn kí nhỏ cũng không được để lại trên thân Hummer.

Sau khi 20 giây qua đi, Hạ Luyến Băng đã thay xong đạn. Bắc Thần Tuyết lại quay xe lại như cũ. “Kẻ hủy diệt” lại bắt đầu điên cuồng phun lửa. Đám người đối diện lập tức bốc hỏa. Không phải không thể phản kích mà là không ai dám phản kích. Ánh sáng từ đầu đạn dưới bóng đêm có thể thấy rõ ràng. Bay giữa hẻm núi như sao chổi bay múa, hoa lệ cực kì.

Đương nhiên tiêu sái nhất không phải là hai tỷ muội nhà Hạ Luyến Băng mà là Diệp Sảng.

Diệp Sảng tắt đèn xe, nhấn mạnh chân ga. Đồng hồ đo tốc độ thông báo vận tốc đã vượt qua 250km/h. Tiếng nổ vang “brừm brừm brừm” kinh thiên động đía. Đám người Phủ Đầu Bang ngỡ ngàng. Biết nhất định là có kẻ muốn dựa vào sự yểm hộ của hai ả kĩ nữ này để phóng qua cầu. Nhưng bọn chúng lại không nghĩ ra đối phương qua cầu bằng cách nào.

Diệp Sảng thả tay một cái. Moto bão tố lao lên cầu. Bọn Phạm tiên sinh, Ma Lạt Trư Đầu nín thở. Diệp Sảng quả nhiên là cao thủ đoàn xiếc sao? Bão tố xa phi nhảy đại kiều chăng?

“Ôi trời ơi!!!” – Chơi Xong Chưa vẫn cảm thấy Diệp Sảng là một mãnh nhân, nhưng hiện tại hắn mới biết mình sai rồi! Diệp Sảng không phải là mãnh nhân, mà là phi nhân loại. Tiểu tử này lúc nào cũng sẵn sàng liều mạng. Lần trước ở hoàng lăng khu Tịch Tinh cũng đơn thương độc mã, tới tới lui lui dưới mưa bom bão đạn, cuối cùng bất ngờ thành công phá vây. Còn lần này là điều khiển moto bay vọt đại kiều. Đây không phải là điều mà người có thuộc tính cao, thực lực mạnh có thể làm được, mà phải là có kĩ thuật lái xe thật thật cao mới có thể. Theo lí mà nói thì chắc chắn sẽ không thể bay qua. Mấu chốt ở chỗ, theo nguyên lí cơ học của cây cầu này, sau khi bay tung lên cao, khả năng có thể vững chãi rơi vào mặt cầu nửa cầu đối diện gần như là không. Khả năng lớn là bị rơi nát thành cái bánh quai chèo.

Nhưng Diệp Sảng lại không chùn bước lái xe bay thẳng lên trời. Ngay cả Bắc Thần Tuyết vẫn luôn lạnh lùng cũng phải quay đầu, chăm chú nhìn Diệp Sảng.

Quả nhiên, moto lao ra cầu. Diệp Sảng dùng sức rất mạnh. Harley bay lên, xoay tròn giữa không trung, sau đó rơi xuống mặt cầu bên kia. Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng “crắc” trầm đục. Có lẽ Diệp Sảng đã mang cả xe lẫn người ngã lăn ra chết rồi.

Phạm tiên sinh thương tâm: “Không thành công sao?”

Ma Lạt Trư Đầu thở dài, biểu tình liền ảm đạm đi. Chỉ cần nghe tiếng moto va chạm với mặt cầu cũng biết Diệp Sảng đã thất bại. Nhưng bảng đoàn đội lại không hề thông báo Diệp Sảng đã chết. Do tiếng súng ở phần cầu đối diện vang lên dữ dội, hào quang của kĩ năng loang loáng chói mắt nên có lẽ đối phương cũng không phát hiện vị trí của Diệp Sảng, chỉ biết liều chết ngăn chặn hắn.

Diệp Sảng bị bại lộ do moto chạy trên cầu trượt tới hướng cửa thành. Đám người Phủ Đầu Bang cũng không thấy rõ lắm. Nhưng quản gì chứ? Đánh trước đã.

Trên thực tế, toàn cảnh một màn mạo hiểm này chỉ có Yến Vân và Bắc Thần Tuyết thấy rõ ràng. Trong nháy mắt moto bay lên, Diệp Sảng lập tức phi thân thoát li moto, bám vào dây kéo thô to bên một góc cầu gỗ. Đây mới là khó khăn lớn nhất. Nếu làm không tốt sẽ rơi thẳng xuống vực sâu. Trang bị rơi mất cũng không thể lấy lại.

Nhưng Diệp Sảng đã làm được. Nếu hắn không có kĩ thuật lái xe thăng thần thì thuộc tính lực lượng và nhanh nhẹn chẳng để làm gì trong lúc này. Sao có thể qua cầu? Kĩ thuật lái xe cùng thuộc tính kết hợp một cách xảo diệu tạo nên một cao thủ a!

Một màn như vậy đều đánh lừa thị giác của mọi người. Rất đơn giản, bóng đêm quá đen, súng máy rất hung mạnh, thanh âm quá lớn, mà màn nhào tới này của hắn lại rất vô thanh vô tức, một tay bám trụ dây kéo, tay kia lập tức phóng từ lực trảo trảo bám tiếp dây, thả người lắc lư trên không trung, sau đó thu ngắn dây trảo lại. Diệp Sảng giống như con khỉ liên tục đu lên đỉnh cao đoạn dây kéo bánh răng. Nói khó nghe thì giống hầu tử, nói dễ nghe một chút thì hoàn toàn giống như một hiệp khách dạ hành có võ nghệ cao cường.

Diệp Sảng leo lên trên đỉnh cao dây kéo, động tác trầm ổn, ánh mắt kiên nghị, kết hợp với ánh sáng lạnh từ găng tay chiến thuật khiến cho hắn bỗng dưng có mị lực lạ thường.

Tỷ muội Bắc Thần Tuyết có thể khiến cho hormone của đa số đàn ông dâng trào. Nhưng Diệp Sảng có thể khiến cho hormone của hai cô nàng còn sục sôi mạnh hơn nữa. Thậm chí Bắc Thần Tuyết còn nhìn Diệp Sảng bằng còn mắt nhìn thần. Cô nàng chưa thấy qua cao thủ linh hoạt như thế này bao giờ.

“Nhìn ánh mắt này của cô, hình như yêu người anh em của tôi rồi?” – Yến Vân mang theo 98K mà Diệp Sảng để lại đi đến bên cạnh xe.

Bắc Thần Tuyết cả kinh, lập tức cười lạnh nói: “Đàn ông các người luôn thích tự cho mình là đúng!”

“Vẫn nói phụ nữ yêu đàn ông chỉ qua một ánh mắt là đủ!” – Yến Vân không cãi cũng không nhìn cô, chỉ thờ ơ giơ 98K liếc về phía đối diện, thản nhiên nói: “Đương nhiên, đàn ông giết người, chỉ cần một viên đạn là đủ rồi.”

Lời vừa nói xong, tiếng “oanh ba” đinh tai nhức óc vang lên. Sau đó là một tiếng thét như lợn bị chọ tiết ở phía đối diện. Ma Lạt Trư Đầu cầm lấy ống nhòm nhìn, lập tức vỗ đùi cái đét: “Mẹ ơi! Mẹ ới ơi!”

Yến Vân bắn một phát trúng con mắt một chiến sĩ. Chiến sĩ đó có lẽ đau đến không chịu nổi, ôm mắt lảo đảo ngã xuống vực sâu.

Bắc Thần Tuyết ngẩn ngơ. Mấy người hôm nay gặp phải đến tột cùng là ai? Sao ai cũng lợi hại như thế? Hạ Luyến Băng quét một loạt mấy trăm viên đạn cũng không bằng một viên đạn hiệu quả nhanh đến bất ngờ của Yến Vân.

“Crắc!”

Thủ pháp sử dụng 98K của Yến Vân rõ ràng mạnh hơn Diệp Sảng. Hắn vừa nhắm một bên mắt vừa mỉm cười: “Súng, không phải dùng như vậy, con gái tốt nhân nên cách xa súng một chút. Chức nghiệp thương thủ không thích hợp với con gái.”

Bắc Thần Tuyết rất muốn phản bác. Nếu đổi lại là người khác, cô sẽ lập tực lựa chọn cách không thèm đếm xỉa gì tới. Nhưng thực lực của ngưu nam nhân này luôn bắn mị lực tứ phía. Huống chi Yến Vân thật sự anh tuấn.

Lúc này Yến Vân đã bắn phát thứ hai. Lần này, đừng nói Ma Lạt Trư Đầu phát ngu, ngay cả Hạ Luyến Băng cũng trợn tròn mắt. Một thương này của Thần Kinh Thương lại tiếp tục bắn trúng con mắt. Phát nào cũng trúng! Một thương thủ phía đối diện đang quỳ rạp xuống vẫn bị bắn trúng.

Lực chấn nhiếp của súng ngắn chính là như vậy. Không phải là súng ngắm có bao nhiêu mạnh mẽ mà là người bị bắn sẽ sinh ra một loại tâm lí hoảng sợ. Giống như bây giờ, chẳng phải nhìn rất tà môn bí hiểm sao? Đối phương bắn phát nào trúng phát nấy. Quỷ?

Phát tiếp theo có thể lại trúng hay không?

Mới vừa nghĩ như vậy, 98K lại “oanh ba” một tiếng. Một cung thủ nằm rạp trên mặt đất nghiêng đầu một cái, bay lên một lục thương trị số, sau đó không nhúc nhích nữa. Xem tình hình này cũng biết là đã chết.

Lúc Yến Vân bắn ra viên đạn thứ 5 đã không còn ai hoài nghi phát thứ 6 sẽ không trúng. Đám người Phủ Đầu Bang đều nằm bò xuống mặt đất, trườn vào phía cửa thành.

Lúc này Diệp Sảng đã vạn phần hung hiểm đu tới đầu dây kéo, cách bánh răng trên mặt đất 10m.

Có thể tiến vào thành hay không, tất cả mọi người đều trông cậy vào Diệp Sảng. 

Bình luận





Chi tiết truyện