chương 278/ 321

Đây là tiếng súng ngắm, nhưng hướng đạn từ đâu tới thì không ai biết. Tiếng súng quá lớn, lại thêm kéo dài vang vọng, phảng phất giống tiếng sấm làm cho người ta có cảm giác như thiên đình đang tức giận, nổ vang bên tai. Không ai có thể nhìn trời nổi giận mà không kinh hoàng khiếp sợ. Nếu nói tiếng súng cũng có khí phách thì tiếng súng này không thể nghi ngờ chính là loại đó. Nhưng đó cũng không phải là điểm chính, điều đáng quan tâm hơn cả là, một bác sĩ như Shirley lại tùy tiện bị một thương bắn ra hồng thương -998. Chú ý, là hồng thương, có nghĩa là, lực công kích thực tế của khẩu súng này vượt qua 1000 điểm. Có thể một thương bắn ra con số thương tổn 4 chữ số, phóng mắt nhìn toàn thế giới có được mấy người?

Khi mọi người vẫn còn sững sờ, tiếng súng chấn động lòng người lại vang lên. Ba người Diệp Sảng đều không khỏi cảm thấy một loại chấn nhiếp, toàn thân có chút lạnh người.

Trong rừng cây lại xuất hiện một đám huyết vụ, bị ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rải đốm nắng trông vô cùng quỷ dị. Người ở cách xa thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Thi thể Bánh Bao ngồi tựa vào gốc cây đại thụ. Trán của hắn trúng đạn, mau tươi từng giọt nhỏ xuống PSG-1. Lúc này Diệp Sảng mới ý thức được viện quân đã tới. Hắn không nói hai lời liền động thủ, bắt đầu xuống tay với ba cỗ thi thể này.

“Ù ù~”

Bumblebee bay một vòng ra biển rồi lại lộn trở về trên không trung. Tinh Tinh cùng Cầm Nữ Vương cùng động thủ, kéo cầu treo lên, sau đó quấn dây thừng vào mũi tên, cuối vùng bắn mũi tên về vách núi đối diện. Mũi tên cắm xuống đất, cầu treo lại được bắc lên. Diệp Sảng giấu chiến lợi phẩm, chạy qua cầu treo. Hiện tại hắn đã thoát khỏi truy binh, nhưng máy bay lại lơ lửng ở phía trên. Cánh quạt xoáy gió to khiến cây cỏ trong rừng bay loạn. Ba người Diệp Sảng không thể mở mắt nổi.

Cửa máy bay thả xuống một sợi dây thừng, một thương thủ toàn thân mặc sáo trang GLGN tụt xuống. Sau đó máy bay lại quay ra biển xa.

Tinh Tinh cùng Cầm Nữ Vương đều nắm chặt cung tên, tùy thời chuẩn bị một vòng chiến mới. Các cô nàng biết rất rõ nơi này không thể nào có viện binh của mình tới. Cho dù có viện quân cũng không thể có máy bay.

Thương thủ này võ trang đầy đủ, băng đạn, súng lục, lựu đạn, đai lưng, chủy thủ, chiến ngoa, mũ giáp, găng tay quân phục… thật sự là không thiếu thứ gì. Hơn nữa, trên vai còn khoác một khẩu súng bắn tỉa vĩ đại. Chỉ nhìn qua cũng thất đây không phải là một nhân vật bình thường. Người mới tới chậm rãi đi đến trước mặt ba người, không hề có biểu hiện động thủ nào. Hắn chỉ chậm rãi tháo kinh râm trên mặt xuống.

Diệp Sảng kinh hãi, thất thanh kêu lên: “Là ngươi!”

Demon không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Sảng. Vẻ mặt của hắn rất cứng nhắc, chỉ có đôi mắt màu bích lam như đang thể hiện điều gì đó, tràn đầy sinh lực vô tận. Đối diện với ánh mắt này, bất cứ người nào cũng cảm thấy rụng rời.

“A Ngân, hai người biết nhau à?” – Tinh Tinh tò mò – “Mi quen biết với người ngoại quốc từ khi nào vậy? Mi có hiểu tiếng Anh đâu?”

Sắc mặt Cầm Nữ Vương trầm xuống. Vừa rồi người nọ ở trên trực thăng đã bắn súng phủ đầu, khó rồi đây… Cô không dám nghĩ tiếp, cũng không hiểu tại sao Thiên Long Bảo lần này lại có nhiều cao thủ tới như vậy.

“Súng mới rồi!” – Demon bỗng nhiên mở miệng.

Đây là lần đầu tiên Diệp Sảng nghe thấy hắn nói chuyện. Thanh âm của hắn rất nhu hòa, tràn đầy bình tính [không phải bình tĩnh nha mấy chế], tuyệt không giống với cái danh thợ săn ác ma giết người không chớp mắt. Mà điểm chết người là, hắn cư nhiên nói được tiếng Trung.

“Ngươi… ngươi là ai?” – Tinh Tinh tò mò. Từ khi nào mà Diệp Sảng lại quen biết một cao thủ ngoại quốc như thế? Cô nàng vẫn chưa biết đây là một trong những đối thủ đáng gờm nhất của Diệp Sảng.

“Một thương thủ mà thôi!” – Demon nhàn nhạt đáp trả.

Diệp Sảng sờ sờ SVD trên lưng, không khỏi cười: “Vẫn kém ngươi một chút!”

Khẩu súng trên vai Demon là súng bắn tỉa TRG-42, chế tạo bởi công ty Sako của Phần Lan. Đường kính nòng súng của TRG-42 là 7.62x51mm, thân súng khá gọn nhẹ, lực công phá rất tốt, tính năng xuất sắc cùng trọng lượng nhẹ nhàng khiến nó trội hơn với đồng loại súng bắn tỉa. Trong giới súng ống nó tựa như một ngôi sao cao ngạo của Phần Lan, mang nhiệm vụ sinh tử. Trong thế giới hiện thực, tầm bắn xa nhất của dòng súng này có thể đạt tới hơn 2000 mét, trong một trận chiến kéo dài tuyệt đối là đế vương. Giống như Demon, hoa lệ, tôn quý, cao ngạo, TRG-42 mang danh hiệu ngôi sao Phần Lan.

Trong đoạn thời gian này, Demon chẳng những luyện level lên cao vô cùng mà còn đoạt ngôi sao Phần Lan vào tay. Diệp Sảng bỗng nhiên thở hắt ra: “Nếu vừa rồi ngươi muốn giết ta, hiện tại ta đã về thành rồi!”

Tinh Tinh cùng Cầm Nữ Vương hai mặt nhìn nhau. Demon vẫn mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Xem ra gần đây ngươi không ổn lắm!”

Hắn không có hỏi tại sao Diệp Sảng lại đến đây, hắn cũng không cần phải hỏi.

Diệp Sảng nói: “Hửm?”

Demon: “Tùy tiện vài người trong hạm đội hoàng gia cũng có thể đuổi giết ngươi. Không biết đến khi nào chúng ta mới có thể ở trạng thái lý tưởng nhất để lại đánh giá nhau?”

Tinh Tinh cùng Cầm Nữ Vương thiết chút thì nghi ngờ tài mình lãng rồi. Mấy người vừa rồi cũng chỉ đáng để gọi là “tùy tiện vài người”? Trong mắt hắn ba người bọn Bánh Bao chỉ là mấy người tùy tiện? Người này chẳng những khẩu khí cuồng vọng mà còn chẳng coi ai ra gì.

Diệp Sảng cười: “Nếu ta có khẩu súng này của ngươi, ta cũng chỉ cần tùy tiện đứng lên!”

Khóe mắt Demon cũng hơi lộ ra nét mỉm cười: “Súng này gọi là TRG-42, level 35 thần thánh. Động năng nòng súng 800 điểm, nói theo Trung Quốc các người thì gọi là “Ngôi sao Phần Lan”.”

Hắn vừa nói vừa tháo TRG xuống, sau đó cầm trên tay: “Nếu ngươi nói muốn, vậy thì ta tặng nó cho ngươi!”

Tinh Tinh cùng Cầm Nữ Vương lại giật mình. Xem biểu tình của người này, tuyệt đối không phải đang nói đùa. Nói giỡn mấy câu mà hắn đã thực sự đem súng cho Diệp Sảng. Đem súng bắn tỉa cấp thần thánh đi tặng người ta, người này óc bã đậu phỏng?

Ai ngờ Diệp Sảng lại nói: “Quên đi. Ngươi cầm đi. Nếu ngươi có, sớm muộn gì ta cũng sẽ có.”

Con ngươi Demon xẹt qua một tia lửa nóng rực, hơn nữa còn là khen ngợi. Hắn vẫn đảm bảo rằng chỉ cần Diệp Sảng nói muốn, hắn chắc chắn sẽ tặng thanh vũ khí vô giá này cho Diệp Sảng. Chỉ là, nếu Diệp Sảng nhận, hắn sẽ xem nhẹ Diệp Sảng. Trong Đệ Nhị Thế Giới này, hắn đã cảm thấy nhàm chán lâu lắm rồi. Niềm vui của game thủ là được PK với game thủ khác. Trong tiềm thức của hắn, một thanh vũ khí tốt không bằng một đối thủ tốt. Hắn không thiếu tiền, cũng không thiếu trang bị, hắn chỉ thiếu một đối thủ. Một đối thủ chân chính. Kết quả là, Diệp Sảng không nhận. Hắn bỗng cảm thấy vô cùng tôn trọng Diệp Sảng, thậm chí có chút kính sợ, vì thế hắn trịnh trọng nói: “Vốn nơi này không liên quan gì tới người Trung Quốc. Nhưng kết quả là ngươi đã tới rồi, chỉ sợ các ngươi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt các hạm đội quốc gia.”

Ý tứ lời này rất rõ, Diệp Sảng cũng thấy cơ thể đang dần nóng lên. Tại đây, võ đài thế giới, có thể đấu trí đấu dũng cùng một đám cao thủ thế giới là một chuyện kích động cỡ nào? Có thể có được một đối thủ chân chính, đó cũng là một loại khiêu chiến. Từ một góc độ nào đó mà nói, hắn là một người bạn đối với Diệp Sảng, là loại bằng hữu luôn thành thật với nhau. Loại cảm giác này, đàn bà con gái sẽ không hiểu nổi. Đây là một loại tình cảm vi diệu của cánh đàn ông, đủ để bọn họ thưởng thức cả đời.

“Ngươi đi đi!” – Demon bỗng nhiên nói.

Diệp Sảng gật gật đầu, nhấc chân chuẩn bị đi: “Lần này ta nợ ngươi!”

“Cho tới giờ ngươi chưa từng nợ ta cái gì cả. Nhưng lần sau ngươi vẫn phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng chết trên tay kẻ khác!”

Tinh Tinh cô nương luôn luôn nói nhiều, thấy hai người bọn hắn ở một chỗ bí hiểm thì thầm to nhỏ, cô nàng thật sự không nhịn được: “Vì sao?”

Demon đã xoay người: “Bởi vì, ngươi phải chỉ được chết trên tay ta. Có lẽ là lần tới!”

Tinh Tinh cùng Cầm Nữ Vương không khỏi cảm thấy có một cỗ hàn khí trào vọt lên từ trong áo lót. Đổi lại nếu lời này thoát ra từ miệng một người khác, hai người sẽ cảm thấy người nọ thật ngây thơ, nhưng với loại ngữ khí bình thản của sniper ngoại quốc này lại làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.

Đây không phải là đùa chơi, tuyệt đối không phải!

Diệp Sảng đi vài bước không xa, Demon bỗng nhiên lại nói: “Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết. Nếu ta là ngươi, bây giờ ta sẽ không tới thần miếu Phượng Hoàng.”

Cầm Nữ Vương kinh ngạc nói: “Tại sao?”

Demon: “Chờ tới lúc các ngươi tới được nơi đó, không cẩn thận lại lọt vào tay kẻ khác. Đến lúc đó không ai có thể cứu các người nữa. Chính các ngươi cũng không thể!”

Trên mặt Cầm Nữ Vương nhanh chóng phủ một tầng hàn khí. Diệp Sảng không nói nhiều thêm nữa, quay đầu đi vào trong rừng sâu.

Tinh Tinh không nhịn được, nói: “A Ngân, người Anh quốc kia là ai? Tại sao lại có khẩu khí lớn như vậy? Hắn không sợ ba người chúng ta sẽ giết hắn sao?”

Diệp Sảng cười khổ nói: “Hắn không phải người Anh mà là người Đức. Khẩu khí của hắn cũng không lớn bởi hắn thực sự có khả năng. Còn nữa, ba người chúng ta liên thủ chưa chắc đã là đối thủ của hắn!”

Cầm Nữ Vương nói: “Nhưng hắn biết không ít chuyện. Đến tột cùng thì hắn là ai?”

“Demon!”

“Demon?” – Tinh Tinh thất thanh – “Đệ cửu bảng xếp hạng thế giới, Demon? Còn lợi hại hơn cả tàu trưởng?”

Diệp Sảng gật gật đầu: “Chính hắn. Lần trước ở Đệ Nhị Chiến Khu khu Tiêu Dao, hắn đã bị ta cùng đồ đệ bắn chết!”

Tinh Tinh không nói nên lời. Việc này đã hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của cô.

Cầm Nữ Vương cau mày nói: “Ta cũng nghe Cơ ca nói, ở châu Âu có một công hội gọi là Chiến Cảnh X, tồn tại từ bản closebeta.”

“Chiến Cảnh X?” – Tinh Tinh âm thầm buồn cười – “Chắc xem nhiều phim hành động Hollywood!”

“Demon chính là thành viên công hội này?” – Diệp Sảng cũng tò mò.

Cầm Nữ Vương nhìn con đường trong rừng sâu, sắc mặt nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, nhưng thực ra cũng không thể coi là một công hội, đúng ra là một tổ chức bí mật.”

Diệp Sảng cũng thấy buồn cười: “Tổ chức bí mật? Hài thế, chẳng lẽ ở trong game cũng muốn thần bí xã hội đen? Khác gì công hội đâu?”

Tinh Tinh phản bác: “Đương nhiên là có khác nhau. Không có danh hiệu công hội, hệ thống cũng không có thông tin về công hội, rất có thể là một tổ chức xã hội đen phi pháp, bề ngoài giống như là nơi kiếm tiền thôi!”

Diệp Sảng cười nói: “Cầm tỷ bật mí đi!”

Bình luận





Chi tiết truyện