chương 151/ 321

"A Ngân!" - Một thanh âm quen thuộc truyền đến.

Diệp Sảng ngẩng đầu lên nhìn: "Ý, đây không phải là Tam Xảo hay sao? Đúng là xảo ngộ!"

Tam Xảo kích động: "A Ngân, đã lâu không gặp, em rất nhớ anh!"

Diệp Sảng cũng kích động không kém: "Tam Xảo à, anh cũng rất nhớ em, nhớ ánh mắt ưu buồn, khuôn mặt rôm của em, một tháng không tắm nữa... kháo, thật đúng là em một tháng không có tắm a!"

Hai người trùng phùng gặp lại nhau, có chút kích động nên nói năng lộn xộn. Tuy vậy Tam Xảo không hổ là người của Hồng Nữ bang, nói rất thẳng thắn: "A Ngân, em mời anh uống rượu!"

Con mắt Diệp Sảng híp lại, lóe lên sáng rực: "Tam Xảo, em thực là càng ngày càng xinh đẹp, đặc biệt là khi em mời anh uống rượu. Thật là giống như Tây Thi Trương Quý phi vậy. A... thực có lỗi, là Tam Quý phi..."

Một thằng thần kinh mặc áo gió Hứa Văn Cường và một con nhỏ xấu xí cứ thế ban ngày ban mặt ngang nhiên tán tỉnh nhau. Lôi Lôi ở phía xa xa càng nhìn càng híp mắt lại. Không phải là Diệp Sảng thích Phương Nhã Văn sao? Tại sao lại thích nha đầu kia? Nàng vắt óc nghĩ cũng không ra, hóa ra nam nhân cũng có thể vui vẻ bên gái xấu!

Nhớ năm đó, Hồng Nữ bang oai phong một cõi ở khu mỏ khai thác, hiện giờ càng thêm trở nên lớn mạnh, quy mô đã bao trùm toàn tân thủ thôn. Tam Xảo chuyên phụ trách tiếp đãi người mới. Hiện tại bọn lính mới so với Diệp Sảng bây giờ còn khốn khổ hơn, muốn ăn muốn uống mà tiền không có thì biết làm sao? Cho nên Tam Xảo rất là đại gia giơ lên một tấm thẻ điện tử với hàng chữ đỏ chói mắt:

"Ngươi nhẫn tâm nhìn mình nhịn đói mỗi ngày sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn bạn gái ngươi cùng ngươi cả đời phấn đấu trong game cũng không thuê được một chiếc xe đạp sao? Ngươi cam tâm nhìn bạn bè của ngươi nhắm thịt uống rượu còn mình thì ngượng ngùng nhìn túi sao? Mau nhanh chân lại đây báo danh đi! Những thứ trong sách chỉ là đồ bỏ để cho lũ gà dùng thôi, nơi này mới là nơi ngươi thực hiện giấc mộng của ngươi!"

Hồng Nữ bang tuyển thợ mỏ, chuyên thu tân thủ, quáng đào được bán đi chia 5:5. Đãi ngộ thì gồm có một cái cuốc, một chai nước suối, năm cái bánh mì, cung cấp phương tiện giao thông miễn phí, ngoài ra còn cấp thêm bằng ưu tiên hệ chính quy.

"Đào được quặng sắt ngươi không cần lo cơm ăn áo mặc. Đào được quặng đồng cấp tầm bảo giờ chỉ là chuyện nhỏ, đào được tinh quáng thì sở hữu căn hộ xa hoa trong đô thị không còn là giấc mộng xa vời, đào ra bảo thạch thì con đường đến giới thượng lưu đã không còn xa nữa. Còn chờ gì nữa? Đừng do dự!"

Quảng cáo vừa được đưa ra đã làm oanh động toàn bộ quảng trường. Diệp Sảng không thể không bội phục Tam Xảo. Không, nên bội phục Mao Đại Cô mới phải. Bạn học Mao Đại Cô xem ra có thể đem ra so sánh với lão đại, tìm mọi cách để kiếm tiền a!

Rất nhiều tân thủ đều là lần đầu tiến vào game nên đương nhiên chưa biết uy danh của Tam Xảo ở Nguyệt Lượng thôn, thấy quảng cáo đều còn có chút không tin. Kết quả là Tam Xảo cùng Diệp Sảng nghênh ngang đi tới tửu lâu. Vừa ngồi xuống Tam Xảo liền bắt đầu gọi món.

"Một mâm giò Tương Hương, một phần bơ sườn, một con gà quay. À đúng rồi, cho thêm một phần hoa gạo sống và hai chai bia Lão Kiền Mụ!" - Tam Xảo rất là sảng khoái nói.

Đám lính mới ngoài cửa đang đói đến hoa mắt tụ tập lại, thấy hai người ăn thịt uống rượu, thật sự so với bản quảng cáo kia còn có lực sát thương lớn hơn. Nhất là dạ dày đại vương Diệp Sảng, ăn huống hì hục như lang thôn hổ yết* làm cho Lôi Lôi cũng không nhịn được phải nuốt nước miếng.

[*lang thôn hổ yết: kiểu như ăn như sói, như hổ đói]

"Tam Xảo, em cứ ăn đi. Anh đi trước tìm giám định đại sư!" - Diệp Sảng nói.

"Được, anh cứ đi đi, em đợi!" - Tam Xảo rất có phong phạm của bậc đại tỷ.

Chưa đầy một phút sau Diệp Sảng đã phiêu phiêu quay lại, mặt mày hồng hào, tinh thần phơi phới.

"Anh vội vàng như vậy được cái gì rồi?" - Tam Xảo tò mò.

"Không có gì, không có gì!" - Diệp Sảng xua xua tay tiếp túc gặm chân gà. Cả đám lính mới ngoài cửa thấy vậy nước miếng liền chảy ròng ròng.

Diệp Sảng thật là khắc tinh của đồ ăn. Sau khi cơm no rượu say rồi, đến ngay cả đồ ăn thừa trên bàn cũng bỏ bọc gói ghém mang về, không những thế còn cầm thêm một chai bia: "Không thể lãng phí, không thể lãng phí a!"

Cả đám ngoài cửa thầm mắng "con mẹ nó". Tam Xảo vừa ra khỏi cửa lập tức bị bao vây:

"Tam tỷ tuyển ta đi, mấy ngày rồi ta chưa được ăn cơm!"

"Đại tỷ mướn ta đi, ta 3 cấp nâng hoàn toàn vào lực lượng nè!"

"Tội nghiệp em đi, em đói muốn xỉu rồi. Van chị, muốn ta gọi là dì cũng được!"

Tam Xảo điểm danh rất nhanh: "Ngươi, ngươi,... cả ngươi nữa."

Lôi Lôi hiện giờ đang đói muốn xỉu, cảm giác đói bụng thực sự rất khó chịu, thấy cơ hội này rất tốt, tuy vốn nàng cũng là một người có cá tính không chịu khuất phục, nhưng vì miếng ăn, có đôi khi người ta phải gạt sự tự tôn sang một bên. Nàng liều cái mạng nhỏ chen chân vào giữa đám người. Vận khí của nàng cũng rất tốt. Tam Xảo khi tuyển người đều ưu tiên phái nữ, dù sao nàng cũng là con gái mà! Lôi Lôi là người đầu tiên được chọn.

"Bao nhiêu cấp?" - Tam Xảo không khách khí trực tiếp hỏi.

Lôi Lôi ấp úng: "Ta mới 1 cấp."

Tiếng của nàng nhỏ như tiếng muỗi vậy, lập tức dẫn đến tiếng cười nhạo của người bên cạnh: "Ha ha thì ra con gà cấp 1, cút đi!"

Mặt Lôi Lôi đỏ lên, nàng rất muốn phản bác nhưng lại không biết lấy cái gì để cãi lại. Tam Xảo liếc xéo đám người: "Cười cái gì mà cười? Cấp 1 không thể làm thợ mỏ sao? Theo ta thấy thì vị cô nương này rất thành thực. Hồng Nữ bang chúng ta lấy uy tín làm đầu. Kẻ có ý gian trá, trêu ghẹo mau cút đi chỗ khác hết đi!"

Lôi Lôi thực là có chút không tin vào tai mình, tuy nhiên nàng vẫn lập tức trèo lên xe kéo. Nàng không thể không thay đổi cách nhìn đối với Tam Xảo.

La hét một hồi cuối cùng đã kiếm đủ 20 người, trên xe cơ bản toàn là nữ. Tam Xảo liền cấp cho mỗi người một cái cuốc, còn Diệp Sảng thì rất có phong cách đứng ngay trên mũi xe hút thuốc kèm theo cái áo gió Hứa Văn Cường đang tung bay. Máy kéo hướng thẳng vào phía tây khu thảo nguyên.

Thuộc tính tinh thần của Lôi Lôi bây giờ đã cạn đáy, HP bắt đầu rớt, nàng đột nhiên nói: "A Tam tỷ, không phải tỷ nói là được lãnh lương trước sao?"

Nàng phải dốc hết dũng khí mới nói nên được lời này, nàng không dám nói mình đã đói không nhịn được, bởi vì nàng sợ nói vậy sẽ bị người ta chế giễu. Tam Xảo quay đầu lại nói: "Đúng như vậy! Nhưng ngươi cũng phải làm xong rồi mới nhận chứ, đúng không?"

Nàng nói không sai, không ở đâu có cái đạo lí không làm việc mà có tiền ăn. Nhưng Lôi Lôi sắp chết đói đến nơi rồi, mắt đã bắt đầu mờ đi, nói chuyện đã không nổi nữa rồi. Tam Xảo nói như vậy làm nàng tuyệt vọng. Đến giờ nàng mới biết muốn sống trong đây cũng không phải dễ a. Kiếm sống ở trong này cực khổ hơn nàng tưởng tượng rất nhiều. Một người vừa phải bán đi sự chân thành cùng công sức của mình rất là không dễ a. Đúng lúc này một cái túi thức ăn bỗng xuất hiện trước mặt nàng, Lôi Lôi ngẩng mặt lên chỉ thấy được cái vẻ mặt bất cần đời của Diệp Sảng. Nàng không biết phải nói gì, vì nàng muốn nói cũng không được, cổ họng nàng đã lấp đầy thức ăn. Trước kia nàng giúp Phương Nhã Văn điều tra Diệp Sảng, mà bây giờ Diệp Sảng lại lấy ân báo oán khiến lòng nàng cảm động muốn khóc!

Thấy Lôi Lôi vừa cầm túi chân gà đã ăn như lang thôn hổ yết, Diệp Sảng lâng lâng liền thuận thế chém gió: "Ha ha, chỉ sợ nói ra các ngươi không tin, chứ thật ra hồi xưa ca còn thê thảm hơn các ngươi bây giờ! Lúc đó ca đào được một khối quáng thạch liền tức tốc về Nguyệt Lượng thôn bán lấy tiền mua bánh quy ăn, nếu chỉ chậm một giây thôi thì đã chết rồi! Cái này gọi là lao động các ngươi hiểu không?"

Cả đám lính mới liền bị hắn hù đến sửng sốt, Lôi Lôi cũng bị ảnh hưởng đang không ngừng gật đầu. Một lúc sau nàng mới nói lời cảm ơn với bạn Diệp Sảng, cũng chính là lời thật lòng của nàng. Phương Nhã Văn mặc dù lúc nào cũng mời nàng ăn bò bít tết, uống rượu vang, biết bao hư vinh. Còn Diệp Sảng cho nàng ăn chân gà, nhưng là cho nàng một tia hi vọng, một cơ hội được sống lần nữa.

Sau khi máy kéo chạy đến phía tây khu thảo nguyên thì dừng lại. Tất cả đều thấy một khu mỏ khai thác vô cùng rộng lớn làm cho Diệp Sảng cảm khái vạn phần. Nhớ lại sự hùng vĩ năm xưa, tùy tiện tiểu tiện một phát cũng văng được ba thước, nhưng giờ thì khu này đã được mở rộng đến như vậy rồi, nếu không có máy kéo thì một người mới chơi sẽ rất khó đến được đây. Bất quá Diệp Sảng cũng không biết Hồng Nữ bang nhận người tới đây đào quáng cũng là có dụng ý. Hệ thống định ra đây là khu bảo thạch ngẫu nhiên, nhiều người thì xác suất cũng tăng lên cao hơn. Chỉ cần có người đào ra bảo thạch thì Tam Xảo sẽ mua với giá cao, xác suất này cao hơn nhiều so với thời tứ đại mĩ nhân đi đào bảo rất nhiều.

"Như thế này là em áp bức lao động a!" - Diệp Sảng đứng ngay ở cửa cười hì hì nói.

Tam Xảo bất mãn: "A Ngân, không phải lúc trước anh cũng từng ở đây lừa bọn em đó sao. Uổng công người ta mời anh ăn cơm, anh lại đi vạch áo cho người xem lưng!"

[a ta cũng muốn xem]

"Em cũng hẹp hòi quá ha!" - Diệp Sảng ngạc nhiên - "Vậy mà cũng còn nhớ!"

Tam Xảo nói: "Anh giàu rồi không được quên bọn em á nha!"

Diệp Sảng cười khan: "Sao lại quên được, đợi lát nữa bàn được cái đại sinh ý này, anh chắc chắn sẽ không quên các em!"

"Được vậy thì tốt rồi, không uổng công em suy nghĩ cho anh." - Tam Xảo cũng cười nói.

Hai người ở đây ve vãn nhau làm cho cả đám nổi da gà. Đúng là long xứng long, phượng xứng phượng, Xuân Ca xứng Phù Dung. Chỉ có riêng Lôi Lôi là không ngừng kêu khổ trong lòng. Những tân thủ khi mới vào chơi đều được hệ thống tặng cho kĩ năng sinh hoạt, riêng nàng lại không có. Là một khinh giáp chiến sĩ chỉ nhờ vào lực lượng mà không có kĩ năng đào quáng phụ trợ nên mới đào được một lúc mà tay nàng đã vô cùng đau đớn. Nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, nàng khác những cô gái kia, tuy chịu nhiều khổ cực như vậy nhưng nàng vẫn cố gắng tiếp tục đào. Không trải qua mưa gió làm sao thấy được cầu vồng! Vấn đề là bây giờ mưa không có gió cũng chẳng thấy đâu, không thấy cầu vồng gì chỉ thấy ba chiếc xe tải xuất hiện phía xa xa. Khoảng bốn - năm chục người nhảy xuống từ trên xe, tên nào cũng cầm cuốc, cầm xẻng, thậm chí cầm cả máy khoan mini.

Tam Xảo thầm kêu không ổn: "Có người tới cướp sinh ý!"

Diệp Sảng nói: "Anh thấy tám phần là đến tranh địa bàn."

Quả nhiên một tên trọng giáp chiến sĩ dẫn đám trai gái kia hướng qua đây.

"Chào! Các vị bằng hữu đây cũng đến đào quáng à?" - Tam Xảo đối với người ngoài vẫn luôn khách khí như vậy - "Xin hỏi..."

"Hỏi con mẹ mày!" - Trọng giáp chiến sĩ vừa mở miệng đã chửi ầm ầm, thái độ rất là kiêu ngạo.

Tam Xảo ngây người, Diệp Sảng trầm mặt xuống: "Bằng hữu ngươi..."

Trọng giáp chiến sĩ không đợi Diệp Sảng nói hết đã ngắt lời: "Mọi người nghe rõ đây, lập tức biến khỏi chỗ này. Tam đếm đến mười. 10... 9... 8... 7..."

Bình luận





Chi tiết truyện