chương 239/ 321

Ban đầu từ bang phái phát triển thành công ty cần phải có khóa Ngân Nguyệt Chi. Mà công ty muốn trở thành tập đoàn cũng vẫn cần Ngân Nguyệt Chi. Những đồ chơi này Tinh Tinh biết rất rõ. Lúc này trăng đang sáng tỏ trên không, chiếu sáng mọi khoảng không gian, phủ lên bóng tối một lớp lụa mỏng. Mọi nơi tĩnh lặng như tờ. Gió nhẹ phe phẩy. Moto Harley lao trên đường lớn như bay. Bạn Sảng Sảng tiêu sái cưỡi moto, ngậm Hồng Tháp Sơn. Tinh Tinh cô nương ngồi ở phía sau, ôm eo Diệp Sảng, tóc dài bay bay, phong tư mê người. Quả nhiên là đôi thần tiên hiệp lữ tung hoành trên quốc lộ.

“Cảnh tượng nhân sinh mê người thế này còn đòi hỏi gì nữa, vẫn nên nhân thời điểm yên bình này làm đôi câu thơ cho hợp không khí chứ nhỉ?” – Diệp Sảng hăng hái – “Tấn đệ nhất vô nhị hiệp cốt sát thiên không. Hảo nhất chi ngoại ô Moscow đích dạ cảnh.”

Tinh Tinh lại không nhịn được cười. Tiểu tử này chính là tên hâm hấp mà tinh quái. Đoạn đường còn rất dài. Cảm xúc hai người đang hưng phấn chợt im lặng. Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt tuyệt mĩ của Tinh Tinh. Bỗng nhiên cô nàng thở dài. Tiếng thở dài này rất nhẹ, nhưng Diệp Sảng vẫn nghe thấy: “Sao thế?”

Tinh Tinh bỗng nhiên nói: “A NGân, trước kia ta cảm thấy mi là một ngốc tử, một tên đần độn.”

Diệp Sảng tò mò: “Tại sao nói như thế?”

Tinh Tinh thở dài: “Có nhớ lần đầu tiên mi tới Mộng Tiên thành tìm ta không?”

Diệp Sảng: “Nhớ chứ!”

Tinh Tinh lẩm bẩm: “Khi đó ta rất sợ mi bị lừa, sợ mi bị người khác khi dễ bởi vì mi luôn bừa bãi xông lên làm loạn, càn rỡ. Có đôi khi thấy ngươi chịu ủy khuất ta liền rất muốn bảo vệ mi. Không ngờ trong thời gian âm thầm bảo vệ mi, ta chợt phát hiện mi lại luôn là người có thể nhân họa đắc phúc.”

Tinh Tinh rất ít khi mềm mại, dịu dàng như vậy, nhất thời Diệp Sảng cũng không thích ứng nổi, cũng trầm mặc lại.

“Ta phát hiện mi chậm rãi lớn mạnh hơn, trở nên cường đại hơn. Người khác muốn khi dễ mi nhưng cuối cùng lại bị mi khi dễ. Có đôi khi lại là mi bảo vệ ngược lại ta. Tuy rằng bình thường cũng có rất nhiều người bảo vệ ta nhưng không có ai giống như mi. Người khác chỉ cần cho mi một ân huệ nhỏ xíu mi cũng luôn nhớ rõ người đó.”

Tinh Tinh dừng một chút, trầm mặc. Hồi lâu sau cô mới ngẩng đầu lên nhìn đầu Diệp Sảng: “A Ngân, nếu về sau game này bị thay thế hoặc là lại phải thay đổi server hay đại loại thế, lúc đó chúng ta không thể ở cùng một chỗ với nhau, hoặc không nhận ra nhau, mi có còn có thể hớ ta không?”

“Sẽ!” – Ánh mắt Diệp Sảng kiên định nhìn về phía trước, nhưng khẩu khí liền thay đổi – “Ai dám không nhớ rõ Tinh Tinh cô nương? Ai không nhớ Tinh Tinh cô nương, Tinh Tinh cô nương sẽ không tha cho người đó!”

Tinh Tinh thật vất vả mới có thể xúc cảnh sinh tình đã lập tức bị lời này của Diệp Sảng làm rối. Tinh Tinh tức giận nhéo loạn vào eo Diệp Sảng: “Tên ngu ngốc này!”

“Thuộc tính lực lượng của mi thật lớn, đừng đánh ta! Cẩn thật lật xe!” – Diệp Sảng sợ thật sự.

“Ta đánh chết mi! Đánh chết mi!” – Tinh Tinh không phải tức giận bình thường, lại đánh loạn lên lưng Diệp Sảng. Nhưng sau khi đập một lúc, trán của cô lại dán vào lưng Diệp Sảng. Diệp Sảng cho xe chạy tới 180km/h!

[=)) chiêu trò cũ rích nhưng vẫn rất có hiệu quả]

Ánh trăng chiếu sáng bọn họ. Hai người trên đường lớn vùng ngoại ô hưởng thụ tốc độ của moto cùng cảm xúc dâng trào mạnh mẽ.

Trong lúc hai người Diệp Sảng đang chạy tới thì tại Tuyết Sơn ở Tiên Tung Lâm, ngũ đại liên minh đã tụ tập.

Cấm địa Tiên Tung Lâm thật ra là ở giữa sườn núi, nhưng thánh địa chân chính là ở trên đỉnh Tuyết Sơn. Bởi vì độ cao so với mực nước biển rất lớn, quái vật quá lợi hại nên chưa có người nào có thể lên đây được. Lần trước đại chiến dưới chân núi, Diệp Sảng và Tinh Tinh đã hoàn toàn quen với địa hình này.

Lần này ngũ đại liên minh tập hơn với hơn 500 người, hành động không khác với Phủ Đầu Bang ở di chỉ Stuart là bao. Đại lộ dưới chân núi đã bị đội chủ lực phong tỏa, chủ yếu là sợ người chơi ban đêm tới nơi này đào bảo thạch. Vì để tránh cho thêm chuyện, ngũ đại liên minh đã thanh tràng nơi này. Ngũ đại công hội muốn nơi nào ở Tịch Tĩnh liền không kiêng nể thanh tràng làm người khác giận mà dám nói gì.

Xuyên qua phiến sâm lâm lúc trước gặp Kiếm Thập Tam, hai người Diệp Sảng tới bìa rừng, thấy trên con đường lớn lên núi đứng đầy người, còn đỗ loạn thất bát tao các loại ô tô, Hummer, Land Rover, xe tải Đông Phong, thậm chí còn có mấy cỗ ô tô chuyên dụng cho chạy việt dã.

Diệp Sảng nằm bò trên mặt đất buồn bực: “Bọn họ lái xe vào đây kiểu gì?”

Tinh Tinh nhỏ giọng: “Đần độn, hiện tại nơi này cũng đã có quốc lộ. Mi nghĩ mà xem, mỗi ngày nơi này có bao nhiêu người lên đào bảo thạch?”

Diệp Sảng thấy thẻ bài của người của ngũ đại liên minh nối liền thành một mảnh, trên từng thẻ bài đều hiện một dãy hồng tự rất to: “Ngũ đại liên minh Thắng Lợi, Phong Bão, Ác Ma, Thiết Huyết, Lạc Hoa đêm này làm nhiệm vụ, phiền các vị đường xa mà đến thì vui lòng rời đi. Sáng sớm ngày mai ngũ đại liên minh sẽ bồi thường mỗi người hai hộp thuốc chữa thương cùng ma lực tề.”

Khẩu hiệu này mặc dù không kiêu ngạo như Phủ Đầu Bang nhưng thực sự đã xuất hiện tình huống thanh tràng. Thật là có không ít người chơi khác lục tục đến đây, rất nhiều người vừa thấy mấy trăm người đang canh gác lối vào đều ngao ngán lắc đầu. Phỏng chừng là lửa giận đang bùng cháy trong lòng nhưng chỉ có thể nhịn xuống, trực tiếp logout.

Có đôi khi Tinh Tinh không thể không bội phục Diệp Sảng có đầu óc rất tốt, rất linh động. Diệp Sảng trầm ngâm: “Bọn họ khóa kín lối vào đại lộ, nếu bọn họ muốn chắc chắn tuyệt đối thì mấy cửa cấm khẳng định cũng có người đóng giữ. Đội tinh nhuệ của ngũ đại liên minh có thể yêm tâm lên đỉnh núi.”

Tinh Tinh: “Vì sao?”

Diệp Sảng: “Tuyết Sơn lớn như vậy, muốn thanh tràng hoàn toàn là không thể. Nếu người khác muốn cố gắng trèo theo vách đá dựng đứng để đi bằng đường nhỏ thì lại tiêu hao quá nhiều điểm tinh thần. Đa số mọi người đều đi theo hướng vào trong cấm địa bảo thạch, mà tại cấm địa lại có một đám nhân mã, chờ đến khi đánh nhau xong, với số điểm thuộc tính còn lại, muốn leo lên tiếp cũng khó. Phải biết rằng nơi này so với mực nước biển cao đến mấy ngàn mét. Người bình thường không có đủ tinh thần sẽ thiếu khí, xuất hiện phản ứng cao nguyên.”

Tinh Tinh cảm thấy cách Diệp Sảng phân tích thật sự rất nhìn xa trông rộng: “Đúng, muốn nhảy dù từ trực thăng thì động tĩnh lại quá lớn. Yên tâm, mấy trang bị phụ trợ gì gì đó ta đều đã mua đủ.”

Trong lòng Diệp Sảng ấm áp. Tinh Tinh lần nào cũng hùng hùng hổ hổ nhưng thực ra vào những lúc thế này cô nàng đều không hề keo kiệt bỏ tiền đầu tư.

“Lần này mất bao nhiêu?” – Diệp Sảng hỏi.

“Hơn 30!”

Diệp Sảng trầm giọng: “Hôm nay mà không kiếm đủ 100 thì chúng ta thiệt thòi lớn rồi!”

Tinh Tinh cười hắc hắc: “Đám đàn bà Lạc Hoa Lưu Thủy chết tiệt, ta xem hôm nay các ngươi bị thu phục thế nào!”

Diệp Sảng lặng lẽ châm điếu thuốc: “Chúng ta đợi một chút hẵng đi!”

“Chờ gì?”

Diệp Sảng: “Chẳng lẽ hai người chúng ta cứ thế xông lên hay sao?”

Tinh Tinh không phục kêu lên: “Ế? Vậy được rồi!”

Hai người liền nằm trên đụn tuyết kiên nhẫn chờ đợi. Đúng như Diệp Sảng dự liệu. Rất nhiều người bắt đầu lục tục kéo lên đây, nhưng tất cả đều bị ngũ đại liên minh không khách khí “mời” về. Đợi khoảng 1 tiếng sau, rốt cuộc cũng có một nhóm người khá đông đi tới, hơn nữa lại là đội ngũ có tổ chức chặt chẽ. Phía trước phía sau đều có xe tải. Một đám loạn thất bát tao cộng lại cũng hơn 100 người. Những người trên xe đều là trọng giáp chiến sĩ, vác theo cái cuốc và máy đào bới. Trên đầu mỗi người đều có bốn chữ được đặt ở cỡ chữ to nhất “Vô Hạ Vương Triều”!

Diệp Sảng nhíu mày: “Đây là công hội nào?”

Tinh Tinh: “Một công hội lớn của thành Mộng Tiên. Có thể sánh với cái bang luôn.”

Diệp Sảng thầm buồn cười. Đám người này cũng thực nổ nha, cử nhiều người đến đào quáng như vậy làm cái gì? Số lượng bảo thạch mỗi ngày ở nơi cấm địa này đều cố định, không phải cứ nhiều người là đào được nhiều hơn. 

Cửa chiếc xe thứ nhất mở ra, một trọng giáp chiến sĩ nhảy xuống. Trên đầu hắn chợt lóe lên dòng chữ: “Vô Hạ Vương Triều – Tam Đao Kiến Huyết”. Sở dĩ dòng chữ nhấp nháy là do Tam Đao Kiến Huyết cứ tắt tắt mở mở mấy lần. Trong Đệ Nhị Thế Giới, biểu hiện đó mang chất hảo ý. Ý nghĩa của nó là chào hỏi, có chuyện gì thì thương lượng với nhau. Lí do là nếu thực sự tâm hoài quỷ thai, ví dụ như Diệp Sảng với Tinh Tinh này, ai thèm chào hỏi làm gì, ai thèm mang ID của mình ra khoe, giấu thân phận còn chưa xong nữa là.

Thấy đối phương không có ác ý, ngũ đại liên minh cũng cho ra một đấu sĩ, ID cũng không ngừng lóe sáng, đoán chừng là thủ lĩnh: “Tập đoàn Phong Bão: Nồi Đất To Bằng Cái Nắm Tay”. Thấy mấy chữ này, Diệp Sảng và Tinh Tinh liền cười ngất. Đầu năm nay, xuất hiện mà không gây tí vang dội là rất tụt hậu a.

Đối với một công hội lớn, Nồi Đất vẫn tỏ thái độ rất hữu hảo: “Hóa ra là Tam ca của Vương Triều, hạnh ngộ, hạnh ngộ!”

Tam Đao Kiến Huyết cũng không khách khí, thấy dòng chữ trên các thẻ bài cũng rất không thoải mái: “Người anh em, chúng ta có hơn 100 người từ xa xôi tới đây để đào bảo thạch cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu ngươi thật sự muốn phát thuốc bổ thôi thì thật…”

Lời này thật sự rất có ý tứ. Ngươi đừng nghĩ có thể đuổi chúng ta đi như những người khác, chúng ta cũng không phải là người dễ bị tống cổ đi như thế.

Nồi Đất: “Tam ca, chúng ta cũng chỉ là người bề dưới, quyết định là do các lão đại, mong Tam ca có thể thông cảm!”

Tam Đao Kiến Huyết: “Ha, ta thông cảm cho ngươi thì ai thông cảm cho ta? Xin hỏi đại liên minh các người làm nhiệm vụ gì ở trên kia? Nếu là đang đào bảo thạch thì chúng ta lập tức cầm thuốc rồi đi. Nếu không phải, vậy phiền ngươi báo với lão đại của mình là chúng ta chỉ đào bảo thạch, không liên quan tới chuyện khác.”

Nồi Đất do dự. đối phương có nhiều chiến sĩ như vậy, nếu họ mà chọi cứng đánh nhau với mình sẽ là chuyện không thể mang ra đùa, không thể không có thương vong.

“Ngươi chờ một chút!” – Nồi Đất cầm walkie-talkie lên.

(mọi người, bây giờ các loại vật dụng truyền tin truyền thanh linh tinh mị để tiếng anh nhé? Nếu mọi người thấy khó đọc thì báo mị, mị để tiếng Việt. Walkie-talkie là bộ đàm, cái vụ thông tấn khí vẫn chưa nghĩ ra là đổi bằng gì, chắc dùng phone thôi quá)

Diệp Sảng cau mày: “Ngân sách bọn chúng cũng dày đấy, còn sắm cả walkie-talkie.”

Tinh Tinh: “Lắm tiền chưa chắc đã tốt!”

Từ trong walkie-talkie truyền ra tiếng nói. Tam Đao Kiến Huyết nghe rõ ràng từng chữ: “Cái công hội rác rưởi nào? Gọi lão đại bọn họ đến bàn chuyện với ta!”

Nghe nói thế, Tam Đao Kiến Huyết tái cả mặt. Nồi Đất nhún vai: “Ngại quá, người anh em!”

Tam Đao Kiến Huyết xoay người, nhìn đám đàn em của mình trên xe, hít sâu một hơi: “Đi! Chúng ta quay về!”

Dĩ nhiên hắn không biết ở trên một đụn tuyết phía xa xa có người sẽ giúp hắn. Diệp Sảng lấy Thunder ra. Cái thứ đại gia hỏa ánh lên màu kim loại đó hòa vào bóng đêm, trông vô cùng nguy hiểm.

“Khửa khửa, thử súng mới cái nào!” – Sảng Sảng thật sự rất đắc ý – “Dùng loại đạn nào trước nhỉ?”

“Dùng bạo đạn tức thời đi? Nói không chừng còn có thể nổ tung một đám đấy!” – Tinh Tinh đề nghị.

Diệp Sảng lập tức phản bác: “Không được, như vậy quá đắt. 3 tín dụng một phát. Vẫn là dùng đạn xuyên giáp 50 nguyên một phát đi, thế rẻ hơn!”

Tinh Tinh trề môi: “Hừ, đồ keo kiệt!”

Bình luận





Chi tiết truyện