chương 260/ 321

Tiếng súng rình rang nháy mắt vang lên, vô số đạn bay múa giữa hai con tàu, nhìn qua vô cùng đẹp mắt. Tàu U Linh đột nhiên khai hỏa, đám ngoại quốc trên boong tàu đối diện phản ứng rất nhanh, đồng loạt cúi rạp xuống. Đạn bắn vào tấm thép đầu tàu đinh đinh, tóe ra hỏa tinh.

Thực ra hiệu quả của loại công kích này quá ít. Khai hỏa trên đất liền cùng khai hỏa trên tàu có sự khác biệt rất lớn. Trên tàu lúc nào cũng bất ổn định, rung lắc lảo đảo liên tục, nếu bắn phát một thì rất khó trúng. Vì thế, ưu thế liên xạ của súng trường SMG ở trường hợp này liền được vận dụng. Tuy nhiên khoảng cách quá lớn, chỉ có thể lấy hỏa lực trông qua rất khí thế để làm màu, còn lực sát thương chân chính thì gần như bằng 0.

Ưu thế của cung thủ cùng thương thủ lúc này cũng thể hiện sự khác nhau rõ ràng. Vô số hỏa tiễn, băng tiễn mang theo các dải quang hoa vẽ ra một đường parabol bay về phía tàu địch đối diện. Trên U Linh thật đúng là không thiếu hảo cung thủ, bắn đại một cái liền bay xa mấy trăm mét. Có một MM cung thủ có trường cung rất hoành tráng, toàn bắn ra Dẫn Đường Tiễn. Mũi tên mang màu lam bay rợp trời, cái đuôi như đuôi sao chổi bay vèo vèo về phía boong tàu đối thủ. Có mấy tên trúng tên, quằn quại đau đớn. Lại có một đám nguyên tố sư mở thuẫn quỳ rạp trên mặt đất rút lui.

“Phải thế chứ. Cho ta tranh thủ chút thời gian!” – Súng Cơ rống lên dù rất lớn, nhưng biểu tình vẫn rất trấn tĩnh, trong mắt cũng lóe ra thần tình cơ trí.

“Lui. Bọn họ lui rồi!” – Cờ Lê vui vẻ nói: “Vừa rồi cách ta 230m, hiện tại 300m!”

Hắn cao hứng quá sớm. Đối phương há lại dễ đối phó như vậy?

Xung quang boong tàu Thần Tiễn đột nhiễn dâng lên bốn tấm thép. Nhìn thì tưởng tấm thép vậy thôi, nhưng Diệp Sảng nhìn qua liền nhận ra ngay. Thực ra đây không phải là tấm thép bình thường mà là một bản chắn của vũ khí hỏa lực mạnh. Quả nhiên, trên boong tàu của đối phương có dựng hai cỗ súng máy hạng nặng. Bốn thương thủ liều chết bò tới bên súng máy. Sau đó, từ boong tàu, hai đoàn lửa như hai chiếc răng nanh mãnh thú phun ra. Vô số đạn phô thiên cái địa bắn về phía U Linh. Thanh âm nổ súng dày đặc, vượt xa tất cả loạt công kích của thương thủ bên U Linh vừa rồi. Tiếng súng vang lên bá đạo mà vang dội.

Tinh Tinh chỉ chờ có vậy, lập tức gục xuống. Hỏa lực đối phương hung mãnh dị thường. Chỉ thấy lan can boong tàu bị đánh cho vụn vỡ, mảnh vụn bay vèo vèo trên đỉnh đầu. Rất nhiều người có thể cảm giác được từng viên đạn bay xẹt qua đầu minh như thế nào. Nhìn lại, cửa thủy tinh của buồng lái ở trung tâm thân tàu đã vỡ vụn hoàn toàn, ngay cả cây cột gỗ thô to cũng bị bắn gãy thành hai đoạn.

“A Ngân!” – Tinh Tinh hô to.

“Ở đây!” – Diệp Sảng cũng quỳ rạp trên sàn tàu không ngóc đầu lên được. Đây chính là súng máy hạng nặng đó, chỉ cần vừa nhú cái đầu lên liền rất có thể sẽ bị bắn thành cái sàng trong nháy mắt đó nha.

“Đây là súng gì vậy? Tại sao hỏa lực cường đại vậy? Thương hỏa chưa tắt lúc nào!” – Tinh Tinh hỏi.

Diệp Sảng ghé vào bên lan can thuyền, nhìn xuyên qua khe hở. Nhưng dưới tình hình này làm sao có thể thấy rõ cái gì, căn bản là vô ích, giữa mảnh hắc ám cũng chỉ nhìn thấy một đoàn thương hỏa liên tục phun ra không ngừng, lại thêm mưa to gió lớn, cộng thêm hai bản chắn to lớn nên chỉ có thể thấy lờ mờ hai nòng súng vươn ra từ trong khe hở. Xác đạn rơi lả tả xuống nước biển.

Tiếng Súng Cơ truyền đến: “Nằm bò ra ăn *** à? Đánh trả cho lão tử. Nhanh lên, tranh thủ 5 phút. Nếu không mọi người sẽ xong đời.”

Cờ Lê nói: “Ta soi đèn, mọi người nghe khẩu lệnh của ta!”

Mọi người lập tức hiểu. Súng máy của đối phương dù mạnh, nhưng thương thủ bên đó chỉ cần bị quấy nhiễu thị giác một chút lập tức sẽ là lúc mọi người phản kích.

“5… 4… 3… 2… 1…”

Cờ Lê vừa đếm ngược xong, ba chiếc đèn pha trên cột buồn lập tức sáng lên, chiếu về boong tàu đối diện. Ba đoàn cường quang bắn thẳng về phía súng máy của đối phương. Súng máy hạng nặng lập tức tắt lửa.

Nguyên lý này rất đơn giản. Dùng cường quang đột nhiên xuất hiện khiến cho thương thủ đối phương không kịp thích ứng rồi thừa cơ hội này, đám người U Linh đang nấp sau lan can lập tức đứng lên, cung thủ bắn tên, thương thủ bắn súng. Nhưng tiếc là, cũng vô dụng! Tầm bắn của cung thủ dù dài nhưng lại bị bản chắn chặn lại, còn AK47 căn bản là không đủ trình độ đạt được tầm bắn này.

Cờ Lê mắng: “Con mẹ nó, tên Anh quốc này cố ý kéo dài khoảng cách. Tầm bắn súng trường chúng ta không đủ!”

Súng Cơ gầm thét: “Vậy để người có súng ngắm lên cho ta!”

Việc này hiển nhiên là không thực tế. Đối phương rất nhanh phản ứng kịp. hai cỗ súng máy lại bắt đầu điên cuồng áp chế.

Diệp Sảng chú ý thấy đạn của đối phương rất có quy luật, cho thấy thương thủ của đối phương rất có kinh nghiệm. Tầm bắn của súng máy khoảng trên dưới 300m, đạn rơi trên sàn tàu, sàn tàu đã bị đánh vỡ nát. Súng máy của đối phương hướng về phía cột buồm khai hỏa.

“Đinh đinh. Đinh đinh.”

Tiếng va chạm giòn vang vang lên. Đèn pha phụt tắt, thấu kính hoàn toàn bị bắn nát. U Linh lại lâm vào hắc ám. Súng máy của đối phương hoàn toàn được phát triển về mảng uy lực cùng tầm bắn. Thực ra hai cỗ súng máy này cũng không phải là không có cách ứng phó, chỉ là trong hoàn cảnh như này, súng máy quả thực chính là hai chiếc răng nanh cắn mồi của Thần Tiễn, chỉ có nó giết người chứ không có người đánh trả nó.

Diệp Sảng linh cơ vừa động, vọt tới trước boong tàu nói: “Ta có cách!”

Súng Cơ tức giận nói: “Vậy thì làm mau đi!”

Diệp Sảng: “Nhưng hiện tại tôi cần coca loại lon, thanh sắt, còn có bông cầm máu. Không biết trên tàu chúng ta có hay không?”

Đại não Súng Cơ cùng Hải Dương Cầm Sư nhất thời bị Diệp Sảng làm cho chập mạch, thậm chí quên luôn cả điều khiển tàu. Hắn nhìn Diệp Sảng chằm chằm ít nhất 10 giây, sau đó mới cúi đầu cầm micro quát: “Tiểu Tam!”

Ta Là Tiểu Tam rất nhanh trả lời: “Có!”

Súng Cơ quát: “Không muốn chết thì cút đến buồng lái cho lão tử!”

Ta Là Tiểu Tam mau chóng chạy vào. Diệp Sảng nhận lấy lon coca trông rất ngon miệng, uống liền một hơi sau đó rửa qua. Ta Là Tiểu Tam đau lòng muốn chết. Phải biết rằng trên tàu này, loại đồ uống này rất đắt, bình thường phải có tiệc lớn mới mở. Cứ như vậy bị Diệp Sảng chơi luôn 1 lon, trong mắt cô nàng, đây chính là việc quá xa xỉ, quá lãng phí, không thể tha thứ. Nhưng tàu trưởng đại nhân đã hạ lệnh, cô nàng không thể không làm theo.

Diệp Sảng đem bông nhét vào lon coca, dùng chủy thủ khoét lỗ dưới đáy, đem gắn bên trên nòng súng 98K, sau đó dùng thanh sắt cố định lại. Vậy là một cái ống giảm thanh thô sơ xấu xí hoàn thành. Chuyện này cũng chẳng qua là vì bất đắc dĩ. Trong giới súng ống, muốn cải tiến súng bắn tỉa tốt hơn một chút phần lớn là dựa vào linh kiện.

“Vút ~”

Từ lực trảo được tung ra, giác hút gắn vào cột buồm, kéo ngược co lại một cái. Diệp Sảng “phi thăng” dưới ánh nhìn soi mói, trống mắt líu lưỡi của Ta Là Tiểu Tam.

“Hắn có làm được không?” – Súng Cơ ngược lại lại có chút khẩn trương.

Hải Dương Cầm Sư nói: “Hắn được đích thân Hàn đại tỷ đề cử, cũng là loại người khôn ngoan.”

Diệp Sảng đi một nước này vô cùng cao minh. Cả người hắn bay lên rồi lui về phía sau, thân ảnh lẫn vào giữa vài cột buồn. Vì đang trên không chung, hai chân hắn móc vào cột buồm, thân người lại rướn về phía trước, hai tay vững chắc nâng 98K lên ngắm bắn. Lần này không bắn trên đất bằng, kiểu “thiên ngoại phi thương” này còn khó hơn bắn súng trên trực thăng rất nhiều. Do tàu lúc nào cũng lay động nên chỉ số lay động giảm xuống như sên bò, nhưng bắn kiểu này nhất định phải đợi đến lúc về 0 mới có thể bắn trúng mục tiêu.

Diệp Sảng tính qua một chút, phỏng chừng cần nửa phút cho một phát súng, nhưng nhất định hai chân phải kẹp thật chặt. Khó khăn đến mức này thì không còn có thể dùng lời nào để hình dung được. Chỉ có thể kiên trì, kiên trì, tiếp tục kiên trì!

Sau khi treo mình trên không thì tình hình bên đối thủ hoàn toàn phô ra trước ống kính của Diệp Sảng. Hiện tại hắn đã thấy rõ ràng hai cỗ súng máy hạng năng MG42, bên cạnh còn có hai dây băng đạn rất dài được nhét sẵn, khó trách hỏa lực có thể liên tục không ngừng. Trên thực tế MG42 chính là bản giản lược của MG3 mà hai chị em Bắc Thần Tuyết dùng, là súng máy chủ lực của quân Đức trong thế chiến thứ 2, uy lực mạnh mẽ vô cùng, có danh hiệu là Tê Bố Cơ, Cưa Điện Hitler.

Diệp Sảng liếc nhìn. Bản chắn của súng máy hạng nặng chẳng những vững chãi mà ngoài hai thương thủ còn có hai người nữa không ngừng tiếp tế dây đạn, biến hóa góc độ bắn. Lấy thương pháp hiện tại của Diệp Sảng để chọi, chỉ có ba chữ: bất khả thi! Nếu cần phải có một yếu tố phụ ở đây thì, trừ phi là phát sinh kỳ tích, dù vậy thì vẫn không có khả năng!

Có rất nhiều cao thủ sở dĩ lợi hại chính là vì họ nắm rất rõ thực lực của mình. Tuy rằng chức nghiệp khác nhau, nhưng trong lòng lại xác định tiêu chuẩn vô cùng rõ ràng. Tựa như chiến sĩ nếu biết mình không thể, chắc chắn mấu chốt là ở chỗ tốc độ cùng lực lượng không đồng nhất đạt được yêu cầu; thương thủ nếu biết mình còn kém, tất sẽ hiểu mình chỉ có xác suất 1/10000 bắn trúng đối phương trong tình trạng lắc lư bất ổn, mà tỷ lệ đó cũng chẳng khác 0% chút nào.

Thấy bên mình bị đánh đến không ngóc đầu lên được, Diệp Sảng cũng âm thầm nóng vội. Tuy rằng U Linh rất khổng lồ, nhưng để cùng một lúc ăn mấy trăm phát đạn súng máy 7.99x51mm, chắc chắn không phải là ý hay, chắc chắn sẽ bị đối phương phá hư.

“Được…” – Chuẩn tâm T nhắm chuẩn vào một người đứng bên cạnh súng máy giữ nhiệm vụ tiếp tế dây đạn. Đó là một cô gái tóc vàng, không hề được che chắn, thêm nữa cô nàng căn bản không biết mình đã lọt vào mắt xanh của Diệp Sảng, vẫn hết sức chuyên chú lấy tay nâng dây đạn.

Lúc này cột năng lượng đã biến mất, nhưng chuẩn tâm vẫn cứ sáng ngời. Lần này súng lay động cũng không phải do bản thân mà chủ yếu là do thân tàu đung đưa giũa biển. Căn cứ theo nguyên lý cơ học, hiện tại Diệp Sảng nhất định phải chắc chắn rằng thân thể của mình giống như cây đinh nhọn ghim chặt vào cột buồm, đợi đến lúc chuẩn tâm hoàn toàn nhắm chuẩn vào đối phương sẽ nổ súng. Diệp Sảng đích thật là chưa từng kinh qua khó khăn lớn này.

Phía dưới Súng Cơ đã phẫn nộ: “Đang làm gì đấy? Đánh cho ta mau!”

“Oanh~ ba!!!”

Rốt cuộc tiếng 98K cũng vang lên. Bởi vì đã có ống giảm thanh nên căn bản là không có hỏa thương, tiếng súng cũng tiêu giảm rất nhiều. Dưới đêm tối, mưa to cùng tiếng súng đinh tai nhức óc của đối phương, tiếng súng này hoàn toàn không đáng kể.

“Phốc.”

Lục thương trị số: “-1232!”

Diệp Sảng vui mừng, cư nhiên một thương này lại như kỳ tích bắn trúng xương đòn, cô gái người Anh nghiêng đầu một cái, nằm trên mặt đất bất động.”

“Damn!” – Thấy đồng bạn của mình đột nhiên bị miểu sát, lại không biết phát súng này từ đâu bay tới, người kia lập tức giữ lấy dây súng. Hắn nhất định phải một tay nổ súng, một tay đế dây đạn. Nhưng như vậy nhiều nhất cũng chỉ duy trì hỏa lực liên tục trong 20 giây nữa.

Diệp Sảng nhất thương sát nhân, lòng tự tin nhất thời tăng lên nhiều, nhanh chóng kéo chốt, lẳng lặng chờ đợi cột năng lượng biến mất. Quá trình này hắn nhất định phải kẹp chặt cột buồm, duy trì thân mình bất động.

30 giây sau, súng máy bên trái quả nhiên tắt lửa. Ta Là Tiểu Tam lộ vẻ vui mừng: “Tiểu tử này thật sự có tài a!”

Hải Dương Cầm Sư sắc mặt ngưng trọng: “Vốn đã bó tay lại có thể đảo ngược tình thế!”

“A?” – Ta Là Tiểu Tam vừa cao hứng chưa được một giây đã bị dội cho một gáo nước lạnh. Lúc này 98K một lần nữa rống giận trên không, đạn ở trên biển phá gió mà đi. Diệp Sảng đã bắn phát thứ 2…

Bình luận





Chi tiết truyện