chương 229/ 321

Tầng dưới nội điện cao khoảng trên dưới 15m, ở giữa cũng có kẽ đất, phía trên có hai bánh răng bằng gỗ. Khỏi nói cũng biết đây là chốt khởi động cơ quan. Nhưng chốt này phải có hai người cùng nhau đẩy. Như vậy cũng có nghĩa là nhất định phải có hai người sống sót tới nơi này. Nếu chỉ có một người tới cũng vô dụng. Hai người Diệp Sảng đồng thời dùng sức. Một tấm ván gỗ rộng trên nội ban công tầng hai đột nhiên lật lên, sau đó đổ một đầu xuống dưới, vừa vặn đặt tại hai đầu kẽ đất. Chiều dài cùng góc độ đều được lựa rất khéo. Dốc thoai thoải, người chơi có thể đi lên.

Ba người đi lên tầng trên. Trung tâm có dựng một khối bia hoàng kim. Trên tấm bia khắc đầy kí hiệu. Cả ba người căn bản không biết đây là kí hiệu gì, nhưng phỏng chừng là văn tự gì đó. Xa hơn lại là một mặt Faraoh. Mặt này vô cùng lớn, so với bất cứ một mặt nào trước đó đều lớn hơn. Faraoh như đang ngủ say.

“Tôi nghĩ chúng ta tạm thời không nên lộn xộn!” – Yến Vân cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm.

Hiện tại Bắc Thần Tuyết hoàn toàn không có chủ ý. Hành động lần này sở kiến sở văn, hoàn toàn phá vỡ vốn hiểu biết có hạn về game của cô. Đệ Nhị Thế Giới quả thực kì diệu và rộng lớn, tin rằng bất kì một ai đang lọt vào tình thế này như bọn họ đều sẽ nhịn không được mà tìm tòi đến tột cùng. Hai người Diệp Sảng bình tĩnh quan sát đại cục như vậy, không phải một tên gà mờ có thể có. Phỏng chừng hai người họ đã trải qua tôi luyện rất nhiều, rất gian khó, thời kì close beta cũng chết vô số lần. Bắc Thần Tuyết nghĩ như vậy.

Diệp Sảng cũng xác thực có chút mệt mỏi. Hệ thống hỗ trợ game thủ thông báo thời gian là 22h52m, vẫn có thể chơi một lát nữa. Yến Vân cùng Bắc Thần Tuyết tuần tra tứ phía. Diệp Sảng không thèm quản cơ quan nọ, quái vật chai gì nữa, ca đây mệt mỏi lắm rồi. Bây giờ tiểu ca phải làm điếu thuốc cái đã. Con mẹ nó, nhiệm vụ lần này cũng coi như đáng giá. Cừu gia cũng đã diệt được, cũng mò được vài kiện trang bị tốt. Đã đi tới bước này rồi còn tham cái mẹ gì nữa?

Sảng Sảng nhà ta chọn ngồi ngay bên cạnh bia đá, lại còn vắt chân ngả người hút thuốc. Trong bất cứ một hoàn cảnh nào hắn cũng không quên buông lỏng một chút, hưởng thụ một ít.

Yến Vân ở xa xa nói: “Diệp tử, đừng ngồi chơi nữa. Hỗ trợ tìm đi!”

“Tìm gì?”

Yến Vân: “Cơ quan linh tinh.”

Diệp Sảng nhổ điếu thuốc đi: “Chẳng có gì đẹp mắt cả. Ông thử đi gõ gõ vào mắt bố già kia xem. Cam đoan có cơ quan!”

“Vạn nhất lại xuất hiện xác ướp gì gì đó thì sao?” – Yến Vân còn chưa nói xong lời này, mới được một nửa hắn bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt âm trầm chuyển hướng nhìn đến thông đạo.

“Sao thế?” – Bắc Thần Tuyết ngơ ngẩn, quay đầu nhìn thông đạo vừa đi. Trong thông đạo là một mảnh đen nhánh, không có động tĩnh gì. Bắc Thần Tuyết lại nhìn Diệp Sảng. Diệp Sảng chậm rãi đứng lên, dùng chân phải dập tắt tàn thuốc, đồng thời thân thủ bắt đầu động. Biểu tình Diệp Sảng cũng rất ngưng trọng, con mắt cũng nhìn chằm chằm vào thông đạo. Rất rõ ràng, trong thông đạo có chuyện.

Trên diễn đàn từng có một người chơi rất tâm đắc đưa ra ý kiến rằng thực ra rất nhiều thương thủ có giác quan thứ sáu. Trong Đệ Nhị Thế Giới, thường thường thương thủ đều bắn vài phát súng xong liền nhịn không được phải quay đầu lại nhìn phía sau, hoặc là bắn vài phát liền đổi một băng đạn mới mà chẳng cần phải đếm số lượng đạn. Dù sao tất cả công kích của thương thủ đều là dựa trên súng, kĩ năng cận thân, đạo cụ gì đó. Bằng không chỉ sợ có đôi khi một bác sĩ sẽ tạo thành một kích trí mệnh với hắn. Đây không phải là thói quen bình thường. Nhưng sau khi chơi game một thời gian, bầy gà con đều biến thành gà pro. Trong đám gà pro sẽ có một số nhỏ trở thành cao thủ. Rất nhiều cao thủ sau một khoảng thời gian dài tôi luyện, trên căn bản không cần quay đầu xem xét nữa. Bởi vì nếu có người, có quái, thậm chí có sát khí lạ xuất hiện, bọn họ đều có thể đại khái đoán được phương hướng. Đây là bản năng cao thủ. Ví dụ ngay lúc vừa rồi nói chuyện phiếm với nhau, Yến Vân cùng Diệp Sảng đồng thời đều cảm giác được trong thông đạo có chuyện dị thường. Mà Bắc Thần Tuyết theo chân bọn họ còn có chênh lệch thực lực, giờ phút này không hiểu gì, không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra.

“Rống…”

Giáp kẽ đất ở cửa thông đạo đột nhiên vụt qua một tia hoàng quang. Bắc Thần Tuyết lại nháy mắt. Một con thần ưng to lớn đột nhiên xuất hiện ở khoảng không phía trên cửa thông đạo. Phía trên thần ưng cư nhiên còn có một người đang đứng. Người này mặc một thân trường bào màu đen viền vàng, khoanh tay đứng trên lưng thần ưng, thần thái trầm ổn mà tự tin. Hắn cũng không phải là một gã anh tuấn tiêu sái bởi hai chân của hắn có chút biến hình. Chân vòng kiềng! Dáng người hắn thấp bé nhưng rắn chắc, cổ đặc biệt nhỏ, ngay cả đầu cũng chôn ở trong cổ áo choàng. Xa xa nhìn lại, hắn tựa như một viên đạn vót nhọn đầu, trên mặt mang một sắc thái lạnh lùng làm người ta sợ hãi. Đúng vậy, hắn tuyệt không tiêu sái. Bất kì một người phụ nữ nào nhìn thấy một người đàn ông như vậy có lẽ đều cảm thấy hắn rất xấu, đều không khơi nổi hứng thú muốn kết giao, thậm chí còn thầm nói ác ý về hắn.

Nhưng bây giờ, ở nơi này không có bất kì người nào dám khinh thị hắn bởi hắn là người đi sau nhưng lại truy được đến tận đây. Hắn thông qua nhiều cơ quan như vậy bằng cách nào? Đây là một câu hỏi khó lí giải.

Người đàn ông vóc dáng thấp bé nhảy xuống khỏi thần ưng, khinh miêu đạm tả phất phất tay. Thần ưng biến thành một tia kim quang chui vào tay áo của hắn.

Bây giờ Bắc Thần Tuyết mới chính thức kinh ngạc. Triệu hoán thuật đã tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, có thể điều khiển thú chở người. Người này ít nhất cũng là một đại nhân vật tam giai. Nếu người này là địch nhân, ba người họ chưa hẳn đã đấu lại một mình hắn. Triệu hoán sư tam giai a, không biết đi theo nhánh nào? Xem tình hình nảy, chỉ sợ là còn hơn cả triệu hồi đại tiên thành triệu hồi đại thánh!

Người nọ chậm rãi bước về trước vài bước, thái độ không hung ác đối địch cũng không thân thiện. Hắn chỉ thản nhiên nói: “Hai vị, đã lâu không gặp. Không nghĩ tới có thể gặp các người ở trong này. Thật sự là có duyên!”

Bắc Thần Tuyết phát hiện hai người Diệp Sảng vốn đã giơ súng bỗng nhiên lại chậm rãi buông xuống. Cô còn tưởng rằng là bằng hữu của hai huynh đệ nhà họ. Nhưng là bạn thì tại sao còn nói “hai vị” mà không nói “ba vị”? Đối phương rõ ràng là không đem Bắc Thần Tuyết đặt vào mắt.

“Ngươi là ai?” – Bắc Thần Tuyết lạnh lùng hỏi, khấu khí rất là không khách khí.

Người nọ nhìn nàng: “Tiểu thư, xin chào!”

Lời hắn đáp thật sự là kì lạ. Nhất thời Bắc Thần Tuyết không biết nên nói như thế nào.

Đại khái là một mĩ nữ rất khêu gợi, người nọ cũng nhìn cô nhiều hơn một chút: “Kì thật tôi nên cám ơn các người!”

Diệp Sảng: “Ồ?”

Người nọ nói: “Vốn hai vị đã bặt vô âm tín nửa năm nay, tối nay đột nhiên xuất hiện. Tôi liền nghĩ, người có thể phá các cơ quan ở di chỉ Stuart này cũng e là chỉ có hai người. Cho nên tôi nên cám ơn hai người!”

Mặt Diệp Sảng như không có chuyện gì: “Không cần khách khí!”

Người nọ lại nói: “Nơi này là lăng mộ Faraoh. Tòa hoàng cung chúng ta đang đứng này thật ra là một mộ thất. Căn cứ theo tư liệu của hệ thống cung cấp, nơi này là chung cực rồi, có boss đặc cấp. Tôi đoán cấp bậc của nó cũng sẽ không quá thấp, một mình ttoi muốn đối phó hiển nhiên không thực tế. Nhưng bây giờ có mọi người giúp đỡ, chúng ta phối hợp với nhau hẳn là không kém.”

Yến Vân lộ ra biểu tình khó tin: “Ý của ngươi là… tổ đội?”

“Đúng vậy!” – Vẻ mặt người nọ cư nhiên rất chân thành, tuyệt đối không ra vẻ - “Các người cũng biết con người của tôi cho tới bây giờ là như thế nào? Mỗi chuyện tôi đều phân minh rõ ràng. Tôi không thích nợ người khác, cũng không muốn người khác nợ tôi!”

Diệp Sảng và Yến Vân liếc mắt nhìn nhau, không nói gì. Nhưng hành động nhỏ đó không lọt được khỏi mắt Bắc Thần Tuyết. Cô phát hiện cơ mặt của Yến Vân có chút run rẩy. Không phải là sợ hãi mà là khẩn trương. Nói cách khác, người này nói như vậy, hai người họ tựa hồ cũng không tin nổi.

Tiểu đội ban đầu đã giải tán, phỏng chừng là gặp nạn trong đại hồng thủy. Ma Lạt Trư Đầu bọn họ đã sớm lui khỏi đội. Bây giờ chỉ còn ba người họ một tổ.

Diệp Sảng trầm tư, bỗng nhiên nói: “Được! Tổ! Nên làm sao thì làm vậy!”

Nếu Diệp Sảng đã lên tiếng, Yến Vân cũng không nói gì thêm. Người Diệp Sảng tin được thì tự nhiên hắn cũng tin được. Nếu Diệp Sảng xui xẻo, hắn cũng sẽ xui xẻo. Đối với người anh em chí cốt của mình vẫn không nên có nửa điểm hoài nghi lẫn nhau.

Người nọ cười: “Người có thực lực vẫn luôn không giống người thường. Nói thật, tôi rất thích kết hợp với người như Hà huynh và Thần huynh!”

Nghe lời này của hắn giống như hắn trời sinh đã có cừu oán với người khác.

Bảng đoàn đội lại tăng thêm một người mới. Máu toàn thân Bắc Thần Tuyết đọng lại. Cô quả thực không dám tin vào hai mắt mình. Bốn chữ này… Thật đúng là Ta Vốn Ngạo Mạn!

Bang chủ Phủ Đầu Bang, Ta Vốn Ngạo Mạn, bài danh đệ nhất khu Hoàng Kim, level 42. Toàn khu Hoàng Kim công nhận là đệ nhất cao thủ. Rất ít người biết được Lư sơn chân diện mục của hắn.

Bắc Thần Tuyết hoàn toàn không thể lí giải được hành động này của hắn. Tối nay Diệp Sảng và Yến Vân đã giết chết bao nhiêu người Phủ Đầu Bang của hắn? Chim Trĩ, Dương Ca, Thập Bộ Sát Nhất Nhân… Tất cả các cao thủ này đều gục ngã dưới tay của hai người họ! Thủ hạ của mình bị cừu gia giết, còn bị người ta lột mất trang bị. Thế mà Ta Vốn Ngạo Mạn đến đây cư nhiên không hề báo thù mà ngược lại còn cầu tổ đội với Diệp Sảng. Hắn điên rồi! Triệt để là nhị bức thanh niên!

Đương nhiên, đó chỉ là tư duy của một mình Bắc Thần Tuyết. Cô không biết Ta Vốn Ngạo Mạn và hai huynh đệ Diệp Sảng phối hợp với nhau cực nhiều. Trước kia, thời close beta, số lần song phương bắt tay với nhau còn nhiều hơn số lần cô uống thuốc bổ. Ta Vốn Ngạo Mạn là hạng người gì, trong lòng Diệp Sảng rất rõ.

Trong game có đủ loại người. Có tên lão đại điên điên khùng khùng Hỗn Thế Ma Vương. Có tam huynh muội Phản Thanh Phục Minh lấy bản thân tiến vào game vui thú quái hiệp. Có Kiếm Thập Tam trừ bỏ trang bị ra thì không thèm để ý bất kì cái gì khác. Có Phú Gia Thiên Kim không tiếc bất cứ giá nào để lấy được cực phẩm trang bị. Có Phương Nhã Văn bụng dạ hẹp hòi. Có người nghèo, có kẻ giàu. Có người thường, kẻ dung tục, tên mù quáng, người thích tán gái, tìm trang bị, kẻ cần tiền… Game cũng là một tiểu thế giới. Xã hội trong thế giới này cũng có muôn hình vạn trạng kiểu người. Bọn họ mỗi người sắm một vai. Cho nên trò chơi mới có thể mở rộng.

Nhưng mà, luôn có một loại người khác biệt hoàn toàn. Bản thân bọn họ có một tín ngưỡng kiên định đối với trò chơi, có tình yêu đối với game phát ra từ nội tâm, thậm chí là cuồng nhiệt. Đặc điểm trọng yếu nhất của cao thủ là gì? Cho tới nay, Diệp Sảng biết, đặc điểm quan trọng nhất chính là tố chất! Anh có tố chất gì, nó liền chú định rồi tương lai sau này anh sẽ lớn mạnh tới bao nhiêu, thành tựu lớn nhường nào.

Nếu Ta Vốn Ngạo Mạn vừa lên đã giống như Dương Ca, kêu la mắng to, vung tay, vậy thì hắn càng lợi hại lại càng bất lợi cho chính hắn. Người như thế hoàn toàn có thể về làm thuộc hạ của Kiếm Thập Tam. Kiếm Thập Tam ngưu hay không ngưu? Đáp án dĩ nhiên là có. Nhưng kết quả thì sao? Đáp án không cần nói cũng biết. Nhưng Ta Vốn Ngạo Mạn lại tuyệt nhiên không hề ngạo mạn. Ngược lại, hắn rất khách khí, rất khiêm tốn. Hắn đã từng mấy lần huyết chiến với chính công hội của mình, tự tay tiêu diệt vô số sát thủ của công hội mình, tuyệt đối đáng tôn trọng. Có lẽ hắn biết tôn trọng người khác là tôn trọng chính mình, cho nên hắn mới khách khí yêu cầu tổ đội. Chính điều này mới khiến cho Diệp Sảng và Yến Vân cảm thấy khẩn trường mà trước nay chưa từng.

Một địch nhân như vậy, không nói tam giai, chỉ cần hắn nhất giai, thậm chí vô giai mặc đồ trắng, Diệp Sảng cũng không dám hạ thủ. Không phải là sợ hãi trước thực lực của hắn mà là sợ hãi cái phong phạm cao thủ tản ra từ toàn thân của hắn. Đây mới thực sự là gốc rễ của thủ thắng.

Nên như thế nào là thế nào?

Như vậy, hiện tại đã đến thời điểm sống mái. Về phần ân oán cá nhân, mọi người nên tạm thời gạt sang một bên.

Bình luận





Chi tiết truyện