chương 314/ 321

Em Gái Ngoan Hiền lên bờ sau đó tiếp tục khiêng máy quay phim điên cuồng quay quay chụp chụp. Hai chiếc bumblebee vô cùng ảo diệu duy trì tốc độ dí sát theo hai chiếc cano ở không xa phía trước. Sau 10 giây, cảnh tượng hoành tráng hơn xuất hiện. Mặt nước phía trước cano bị nổ không ngừng dâng sóng cao cả chục mét. Nhìn kỹ lại thì ra trên trực thăng như có người đang không ngừng ném mìn xuống sông. Thực ra cũng không hẳn là mìn mà là vô số lựu đạn được ném xuống. A Nhuế ở trên trực thăng, cấp 20 rương lựu đạn cho Nhị Bức Hỷ Hỷ. Vì giúp Diệp Sảng mà lần này Nhuế Nhuế coi như đã hạ cả vốn gốc.

Nhị Bức Hỷ Hỷ ở trên trực thăng ném lựu đạn vô cùng sảng khoái. Trực thăng hoàn toàn biến thành một cái máy ném bom. Không ngừng có cano bị nổ cháy, nhanh chóng chìm nghỉm dưới nước. Đa số người của tập đoàn Thần Kiếm bị nổ chết ngay tại chỗ.

Cục diện này thật sự là hiếm thấy trong Đệ Nhị Thế Giới. Em Gái Ngoan Hiền kích động đến phát cuồng. Đài truyền hình của bọn họ coi như là đi theo Diệp Sảng được một đêm thành danh.

Lúc này ba người Diệp Sảng đã được cứu trợ. Nơi không xa phía trước đã xuất hiện dãy núi. Sông Bạch Vân chảy vào trong rặng núi. Dòng sông dần dần trở nên chật hẹp. Dòng nước cũng chảy xiết hơn. Đây là khe núi lớn Kinh Phong nổi tiếng nhất khu Long Đằng. Hai bên bờ sông là vách núi cao chừng hơn trăm mét rất nguy nga. Hẻm núi cắt ngang mặt nước tạo thành thế chữ “bát”. Ba người Diệp Sảng lại an toàn tiến vào thủy đạo dài đến 10km giữa hẻm núi này.

Bắc Thần Tuyết dừng cano: “Ngân ca, chúng ta chỉ có thể đưa ca đến đây. Tiếp theo phải dựa vào chính ca rồi. Vạn sự cẩn thận!”

Hạ Luyến Băng vứt cho Diệp Sảng một cái rương kim loại nhỏ: “Công ty chúng em có chút tâm ý nhỏ. Bên trong chứa đủ vốn cho ca đánh du kích mấy ngày đêm!”

Diệp Sảng nhận rương, nhảy lên bờ, ha ha cười: “Đa tạ hai đại mỹ nữ đã hỗ trợ. Hai người cũng cẩn thận. Lần sau có việc gì nhất định phải nhớ gọi ca!”

Chị em Bắc Thần Tuyết quyến rũ hôn gió với Diệp Sảng sau đó điều khiển cano chạy về phía bên kia hẻm núi.

Địa hình đại hạp cốc Kinh Phong phần lớn là loạn thạch, kéo dài liên tiếp mấy trăm km, là biên giới chung của ba khu Long Đằng, Phi Hổ và Đan Phượng. Nơi này là chốn người bình thường không thể tới, người có thể cũng không dám đến.

Thủy đạo ngược lại lại không có gì, nhưng càng đi vào sâu thì địa thế lại càng hiểm hóc, quái vật lại càng thêm hung mãnh. Nghe nói một tiểu quái kém nhất ở đây cũng đã level 40 trở lên. Súng Cơ để Diệp Sảng đi bộ ở trong này thực ra cũng vì hắn nghĩ rằng cái nơi quỷ quái này là thiên đường hiếm hoi dành cho kẻ hồng danh. Rửa đỏ rất nhanh!

Lôi Lôi chờ đã lâu: “Sư phụ, con ở đây. Bây giờ chúng ta đi thế nào?”

Cô ở trong này đương nhiên là có nguyên nhân. Thầy trò hai người cùng tu luyện sẽ có rất nhiều lợi ích.

Diệp Sảng cười nói: “Đi như thế nào? Đương nhiên là tiến về phía trước chờ bọn chúng tới tìm chết!”

Lôi Lôi buồn bực: “Còn muốn đánh tiếp?”

Diệp Sảng nói: “Chế cho rằng mị còn muốn đánh há? Bọn chúng nhất định sẽ đuổi theo. Đã tới nước này nếu bọn họ còn chưa chết thì chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua!”

Lôi Lôi cầm chuôi kiếm. Rốt cục thì lần này mới gọi là kề vai sát cánh chiến đấu cùng Diệp Sảng theo đúng cái nghĩa của nó!

Hai người chậm rãi chạy theo đường nhỏ hướng lên dãy núi. Lôi Lôi không thể không bội phục sự trấn định của Diệp Sảng. Đã bị người ta truy sát tới tận đây rồi ấy vậy mà hắn vẫn đi không nhanh không chậm, đã thế còn vừa đi vừa ăn bò khô. Dáng vẻ hắn trông như không phải đang bị người ta đuổi giết mà nom giống thi sĩ đang đi du ngoạn sơn thủy hơn. Tuy nhiên, cô đương nhiên không hiểu rằng cái này người ta gọi lã dĩ dật đãi lao. Thay vì tự làm mình mệt mỏi thì chi bằng ngồi chờ người khác đưa đồ ăn tới có phải hơn không.

Sự tình quả nhiên giống như Diệp Sảng đã sở liệu. Sau khi Bumblebee lao tới khoảng không trên hẻm núi thì thấy cano cũng theo sau đi ra. Nhưng trên cano chỉ có hai chị em nhà Bắc Thần Tuyết còn Diệp Sảng đã không thấy tung tích nữa.

Phương Nhã Văn cau mày nói: “Nhất định là hắn đã lên bờ đi rồi!”

Thần Kiếm Vương Tử cười lạnh, nói: “Hắn còn dám lên bời! Lần này hắn thực sự muốn chết rồi! Mọi người, sau khi xuống lập tức phân tán ra hành động. Chỉ cần phát hiện ra hắn lập tức báo tọa độ!”

“Được!”

Mọi người đồng thanh trả lời. Bumblebee chậm rãi đậu xuống khoảng trống bên bờ sông. Đoàn người nhanh chóng tản ra, thân ảnh lẫn vào trong bóng đêm.

Kế hoạch của Thần Kiếm Vương Tử quả thực là hay, nhưng hắn lại không biết rằng trong tay Diệp Sảng có máy cảm biến nhịp tim nghịch thiên cỡ nào. Diệp Sảng đi tuy chậm, nhưng luôn mang súng để bên người nên xung quanh có người hay không hắn rõ ràng hơn ai hết. 10 phút sau hai thầy trò Diệp Sảng giáp mặt một triệu hoán sư ở ngay phía trước. Cũng chỉ có triệu hoán sư mới có thể tiếp cận Diệp Sảng đầu tiên. Dù sao thì triệu hoán sư cũng có khả năng “đánh hơi” bét cũng bằng nửa cái máy cảm biến nhịp tim.

“Xin chào!” – Triệu hoán sư này vừa mở miệng đã bất ngờ nói năng rất lễ độ. Điều này khiến Diệp Sảng không dám khinh thường. Bát đại liên minh không có tố chất tốt gì nhưng không có nghĩa là đại tập đoàn kinh đô cũng vậy.

Có đôi khi trò chơi cũng như cuộc sống thực, tố chất quyết định tất cả. Anh có phẩm chất tốt bao nhiêu liền quyết định tương lai anh có thành tựu lớn lao bấy nhiêu.

Diệp Sảng cười: “Xin chào!”

Triệu hoán sư này không mang theo bất kỳ thứ vũ khí nào, chỉ có một đôi găng tay da màu đen có ánh sáng lòe lòe. ID là “Tiếu Tam Thiếu - Tập đoàn Thần Kiếm”.

Diệp Sảng ha ha cười, chắp tay nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Hóa ra là tiểu ca Tiếu Tam Thiếu! Lúc còn ở khu Tịch Tĩnh ta đã từng nghe nói qua đại danh của tiểu ca!”

Diệp Sảng chỉ nói một nửa thì dừng lại bởi hắn thấy thứ ở phía sau Tiếu Tam Thiếu. Sắc mặt hắn liền thay đổi, trở nên sợ hãi. Rõ ràng là sau lưng Tiếu Tam Thiếu còn có người.

Tiếu Tam Thiếu nghĩ cũng không nghĩ mà xoay người lại nhìn. Phía sau đến một con Quỷ Ảnh Tử cũng không có. Hắn lập tức biết mình đã bị lừa. Hắn đã chỉ tập trung toàn bộ sự chú ý lên người Diệp Sảng mà xem nhẹ tình hình phía sau. Lấy trình độ triệu hồi đại sư nhất giai của hắn, phía sau có người hay không cớ gì lại không biết.

Tiếu Tam Thiếu phản ứng rất nhanh. Đã xoay người ra sau là xoay luôn, không quay người lại nữa, đồng thời nhanh chóng chạy lên bảy – tám mét. Nhưng động tác và phản ứng của Lôi Lôi cũng không chậm. Một thanh trường kiếm phát ra lam quang hướng về sau lưng hắn mà chém.

Lôi Lôi hiện đã là đại kiếm khách nhị giai level 33, độ nhanh nhẹn cao hơn 400 điểm, động tác dịch chuyển quả thực là nhanh không thấy rõ, chỉ nhác trông một tia cường quang màu lam xẹt qua mà kiếm đã tới sau lưng đối phương. Tiếu Tam Thiếu tập trung toàn bộ cảm giác ở sau lưng, nghe được tiếng gió lợi khí phá không đánh úp lại hắn cũng không dám quay đầu lại xem, thân mình uốn éo khó khăn tránh được trường kiếm đánh lén của Lôi Lôi, thầm nghĩ hai người này quả nhiên gian trá.

Nhưng nhanh hơn cả Lôi Lôi vẫn là Diệp Sảng. Lôi Lôi đánh ra đồng thời Diệp Sảng cũng nối gót động tay. Tiếu Tam Thiếu đột nhiên cảm thấy tầm nhìn mờ đi, đầu óc mê muội, sau đó hắn cảm thấy trời sao và mặt đất như ép lại. Hắn biết mình đã trúng chiêu.

Diệp Sảng đoán được hướng tránh né của hắn, sau đó lấy mấy “mét khối” sức lực bật chạy theo. Báng súng Masada nối bước hạ cánh trên cái ót của hắn. Kỹ năng “Bình nguyên du kích thủ” trực tiếp khiến hắn “sao trên trời không nói lời nào, trẻ trên đất oa oa gọi mẹ”.

“Vèo vèo vèo…” - Lôi Lôi dí sát lao đến.

Tả thứ hữu khiêu, thượng đánh hạ thiết, kiếm vũ nhảy nhót. Tư thế của Lôi Lôi trông qua đẹp mắt vô cùng. Là một khinh giáp chiến sĩ nên lực công kích của cô tương đối yếu kém, tuy nhiên mỗi kiếm cũng tạo được hơn 170 điểm thương tổn. Tốc độ tay của Lôi Lôi rất nhanh, trong vỏn vẹn 5 giây đã tung ra 12 kiếm.

Tiếu Tam Thiếu ngã xuống giữa một mảnh huyết quang. Thời điểm hắn ngã xuống vô cùng rúng động. Bởi, hắn coi như cũng là cao thủ hạng 3 của tập đoàn Thần Kiếm, tùy tiện thu phục một tên trên dưới cấp 30 cũng không thành vấn đề, thế mà hiện tại trước mặt hai thầy trò cường đại Diệp Sảng hắn thậm chí chưa tung ra được chiêu nào đã trực tiếp bị đốn ngã. Chuyện như vậy đến nghĩ hắn cũng chưa từng dám, nhưng hiện tại chuyện đã phát sinh, hắn đang phải xem TV dòng trắng đen trong hình thức u linh.

Diệp Sảng hết sức bất mãn: “Ta nói này đồ đệ, gần đây mi đã tiến bộ quá nhèo, động tác cư nhiên nhanh không kém vi sư là bao. Cứ tiếp tục như vậy chẳng phải là muốn xuất sư sao?”

Lôi Lôi lại càng bất mãn, nghĩ thầm sư phụ lão nhân gia à người quả thực là không đáng yêu tí nào, không thèm nhìn xem ta đây là ai. Ta đây chí ít cũng đã từng là lập trình viên đó nha, nếu còn không biết rõ kỹ xảo chiến đấu thì còn ai biết nữa?

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Lôi Lôi lại không dám nói thế: “Sư phụ, gần đây con thường cùng Đầu Heo đại ca học tập võ nghệ, thực lực cũng tiến bộ chút đỉnh!”

Diệp Sảng lại bị lời nói dối của cô làm cho mông lung. Đám Ma Lạt Trư Đầu kia nếu có kiếm pháp vi diệu bậc này chỉ e đã tự hò hét thổi phồng mình vô địch thiên hạ rồi.

“Vậy vì sao mới giết một tên mà nha đầu mi đã hồng danh rồi?” – Diệp Sảng nghi hoặc.

Lôi Lôi vô cùng tức giận: “Ta là đồ đệ, mi là sư phụ, mi ra biển chém giết nhiều người như vậy, hồng danh cùng giá trị tà ác cao đến mức nào hả? Ta đây còn đang muốn luyện giá trị chính nghĩa rửa thành bạch danh để hai bên triệt tiêu đi đấy!”

Diệp Sảng bừng tỉnh đại ngộ, thầm khen cô đồ đệ thật hiểu chuyện. Đương nhiên, ngoài miệng hắn sẽ không nói ý như vậy: “Đồ đệ con ơi, ta còn đang định chuẩn bị bồi dưỡng con thành đại hiệp vạn người kính ngưỡng đệ nhất đó. Được, tự mình đi giết người thành hồng danh là do con không đúng. Giết thằng nào không giết lại đi giết rác rưởi…”

Trong hình thức u linh Tiếu Tam Thiếu nghe nói thế liền lăn ra hôn mê.

Hai người tiếp tục hướng lên trên mà đi, bộ dáng nghênh ngang không đem người ta đặt vào mắt. Vì thế, Dữ Dội Tướng Quân đang chắn đường phía trước vừa nhìn thấy bộ dạng nói nói cười cười của hai người liền tức giận cắn răng: “Hà Kim Ngân, lần trước ở Tiên Tung Lâm là mày có vận khí cức chó, nhưng lần này đừng mong có mạng lớn thế nữa! Mày xấu xa phá chuyện tốt của chúng ta, mày phải trả giá thật đắt!”

“Ơ a… hóa ra là Dữ Dội huynh. Đã lâu không gặp! Thật là hoài niệm!” – Diệp Sảng lại bắt đầu pha trò.

Dữ Dội Tướng Quân không dám chậm trễ. Hắn hiểu Diệp Sảng luôn luôn quỷ kế đa đoan, tiếu lý tàng đao.

“Hây!” – Lôi Lôi giơ kiếm liền lên, tốc độ dị thường quỷ mị.

Đính chính là Lôi Lôi không có quỷ dị cái gì cả, chỉ là gần đây thực lực quả thực đã tăng cao, chuôi Lam Ma Kiếm Vũ này vừa tới tay liền quả nhiên như Thiên Nữ Tán Hoa, chẳng những đẹp mắt mà tốc độ tay cũng rất nhanh.

“Đinh đinh đinh đinh đinh đinh!” – Áo giáp toàn thân Dữ Dội Tướng Quân nhấp nhoáng hỏa tinh, trông còn dày đặc hơn cả trúng đạn. Nhưng Dữ Dội Tướng Quân không nhúc nhích một cái nào, tùy ý để Lôi Lôi loạn kích trên người. Thương tổn không cái nào vượt quá 5 điểm. Một thân bọc thép kia vẫn cứ sinh mãnh. Hơn nữa, lúc này hắn mới chính thức thể hiện ra sự lợi hại của một thân bọc thép là không thể xuất hiện bạo kích. Cái bọc giáp kia rõ ràng là có thể miễn dịch bạo kích. Ngược lại, Lôi Lôi chém được nửa đường thì đại quan đao của Dữ Dội Tướng Quân lao ra.

“Keng keng~~”

Trường kiếm Lam Ma của Lôi Lôi bị đánh bay.

Dữ Dội Tướng Quân cười ha ha: “Các ngươi vẫn chưa tiến bộ tới nửa điểm. Hôm nay lão tử nhường ngươi ba kiếm. Hà Kim Ngân, ta sẽ nhường ngươi ba phát đạn…”

Bình luận





Chi tiết truyện