chương 154/ 321

Cái cảm giác “ẵm” AK với M4 khác nhau một trời một vực. AK thì chắc chắn, không quá nặng, mang đến cảm giác thoải mái, rất phù hợp trong chiến đấu, mà mấu chốt là có đạn tốc rất nhanh. Thao tác với AK cũng rất rõ ràng, đơn giản. Diệp Sảng kiểm tra băng đạn, lại kéo chốt an toàn, quá trình này so với khi dùng M4 đã đơn giản đi rất nhiều, ít nhất cũng tiết kiệm được hơn 3 giây.

Bụi cỏ giữa sườn núi rung rung có quy luật, hiển nhiên là người nấp ở đó đang động đậy. Thiếu Gia Túm Túm chửi thề một câu, tiến đến với tư thế rất uy phong, khiến cho đám tay chân cũng cảm thấy thực là oai phong quá đi.

“Cho các ngươi vinh dự nếm thử mùi vị em súng mới của tiểu ca đây!” – Diệp Sảng đứng lên, nhấc AK, tay bóp cò rất quyết đoán.

“Ba – ba – ba – ba – ba ~”

Đây là lần đầu tiên Diệp Sảng sử dụng AK47. Từ nòng súng lập tức xoáy ra bốn lưỡi lửa sắc bén. Chỉ nhìn xem thương hỏa xoáy tròn này cũng có thể cảm thấy uy lực cùng độ sát thương của nó. Tiếng AK47 vang lên như tiếng pháo rít rồi nổ vang ngày Tết, cứng cáp, cương mãnh, vô cùng khí thế khiến rung động tận tâm can. Tiếng súng quanh quẩn tứ phía quả núi như dư âm của pháo bánh, không hổ là biểu tượng của đàn ông.

Cảm giác hiện tại của Diệp Sảng là thế này: nếu hình dung một cách ví von thì M4 chính là một con độc xà, bất ngờ nhảy bổ ra cắn người từ trong bóng tối, còn AK lại tựa như một con ngựa hoang mất cương, tự do tung hoành một mình một cõi.

AK tựa như được lắp động cơ, liên xạ không ngừng. Một thương này thực hung bạo như một con quái thú bất kham. Tiếng súng nổ vang, đềxiben lớn đến nỗi Lôi Lôi không thể không bịt kín lỗ tai. Đệ Nhị Thế Giới quả nhiên chân thực, quả nhiên kích thích.

Xác đạn bắn ra, rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lôi Lôi bỏng rát. Nàng tức giận hét lên: “Có người bắn súng như vậy sao? Đạn toàn bay đi đâu. Anh nên hạ thấp xuống!”

Diệp Sảng ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, lại tiếp tục lượt hai.

“Ba – ba – ba – ba – ba ~”

“Ngựa hoang” lại bắt đầu rít gào. Cỏ cây dưới sườn núi bay tán loạn. Đám người Thiếu Gia Túm Túm sợ tới mức không dám động, đều giơ hai tay lên ôm đầu.

Vẫn không trúng! Mà nguyên nhân là đối phương toàn bò rạp xuống đất. Lôi Lôi đúng lúc đó lại nói: “Nổ súng như anh thế là không đúng. AK là vũ khí hỏa lực mạnh, sức giật rất lớn. Vì thế đầu tiên nên bắn từng phát một. Như vậy mới dễ dàng đạt được độ chính xác cao. Hiện tại chúng ta đang ở địa thế cao hơn, chúng lại đang nằm bò, mà anh coi như cũng được xem là bắn chuẩn nhưng lực lượng vẫn hơi thấp. Anh xem, thấy bụi cỏ đang rung rung kia đúng không? Anh nhắm bắn vào điểm phía trước bụi cỏ một chút. Cứ như thế, anh thử xem, tôi tuyệt không lừa anh!”

Diệp Sảng lại ngẫm nghĩ, nhận ra những gì Lôi Lôi nói quả thực rất có lí. Hắn tuyệt nhiên không biết rằng những gì Lôi Lôi vừa giải thích cho hắn nghe chính là “Dụng thương đại pháp”. Kĩ xảo này nói trắng ra chính là lợi dụng chính nhược điểm sức giật của vũ khí để bắn trúng đối thủ. Thực ra cũng không phải là kĩ năng cao siêu gì, chỉ cần tinh ý một chút sẽ nhận ra. Dùng AK47 tất sẽ phải biết kĩ thuật này. Diệp Sảng rất biết khiêm tốn mà tiếp thu ý kiến của người ta. Lúc này hắn đứng lên, giơ súng lên áp vào ngực, cẩn thận nhắm vào bụi cỏ đang di động phía dưới, đồng thời dịch chuyển điểm rơi lên phía trước bụi cỏ một chút.

“Ba – ba, ba – ba, ba – ba ~”

Khi bắn từng phát một, “ngựa hoang” quả nhiên ổn định hơn. Đặc tính của AK chính là như thế, ngươi nổi giận thì nó sẽ điên cuồng, ngươi ổn định ôn hòa thì nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Ngược lại thời gian một chút. Gã đấu sĩ núp trong bụi cỏ sợ hãi. Hắn thấy rõ ràng đối phương đang nhắm vào mình. Hắn cũng có thể cảm nhận rõ viên đan bay sượt qua tóc hắn, ngay sau đó bụi cỏ bị cắt thành hai khúc. Một ngọn cỏ trượt xuống, dừng trước mắt hắn, che lại tầm mắt của hắn. Đột nhiên hắn cảm thấy trán mình đau xót, rồi lưng cùng mông cũng tê rần, nửa thân mình tê tái. Hắn rất có kinh nghiệm mà hiểu rằng mình đã bị trúng đạn. Cúi đầu xem bảng trạng thái, hắn kinh ngạc phát hiện bảng trạng thái của mình biến thành màu xám. Một làn gió nhẹ thổi tới, cuốn bay lá cỏ đang che ngang mắt hắn. Toàn bộ thế giới trước mắt hắn không những biến thành màu xám trắng, mà tầm nhìn cũng dần mơ hồ, méo mó.

“Ta...”

Đấu sĩ đó muốn nói một câu, nhưng cố thế nào cũng không nói nên một lời, đầu ngoẹo sang một bên liền tắt thở.

Lục thương trị số: “-330”

Hồng thương trị số: “-150”

Hồng thương trị số: “-150”

Ba viên đạn này như một thanh đại đao chém từ trên xuống, lần lượt trúng mi tâm, lưng cùng mông. AK quả nhiên mãnh hơn M4, M4 tuyệt đối không có lực sát thương bá đạo như vậy.

“A Hổ! A Hổ!”

Thiếu Gia Túm Túm vừa sợ vừa giận. Hắn trơ mắt nhìn đồng đội mình bị Diệp Sảng đưa tới chỗ chết mà lại bất lực không thể phản công lại.

“Oa ha ha ha, ta thành công rồi!”

Diệp Sảng vui mừng quá đỗi, quay đầu cười nói: “Tiểu nha đầu, cô thật là chuyên nghiệp!”

Mỗi lần được khen ngợi thì Lôi Lôi luôn vô cùng đắc ý. Trong tâm Lôi Lôi nghĩ: chắc chắn là phải chuyên nghiệp như vậy rồi, anh không nhìn xem tôi là ai, ai lại như anh đánh loạn lung tung vậy chứ, sớm muộn sẽ có ngày bị người ta vây chết.

Diệp Sảng giết người ta thành công, trong nhất thời lòng tự tin tăng vọt, tiếp tục giương súng bắn. Lần này hắn phát súng có tiết tấu hơn. Viên đạn từ AK bắn vào điểm trước mặt Thiếu Gia Túm Túm, bùn đất bắn lên tung tóe.

“Tranh~” một tiếng thanh thúy. Tầm nhìn của Thiếu Gia Túm Túm nhuộm đỏ, một viên đạn bắn trúng xương cánh mũi của hắn, mặt giàn giụa máu tươi.

Một phát súng này cũng tạo ra 300 điểm lục thương. Lôi Lôi nói không sai, hắn đúng là có hơn 50 điểm phòng ngự.

Mặc dù Thiếu Gia Túm Túm không chết, nhưng một thương này đã triệt để bắn chết ý muốn đuổi giết Diệp Sảng của hắn.

“Lui! Mọi ngươi lui hết đi!”

Thấy đám người bỏ chạy, Diệp Sảng cười cười: “Muốn chạy?”

“Crắc”.

Diệp Sảng lôi 98K ra. Lần này Lôi Lôi không ngạc nhiên, nàng sớm đã biết đây chính là phần thưởng trong nhiệm vụ “Đệ Tam Đế Chế”.

“Anh mà như thế sẽ không bắn trúng được!” – Lôi Lôi lạnh lạnh nói.

“A?” – Diệp Sảng bỏ súng xuống, hắn muốn nghe cao kiến của Lôi Lôi.

Lôi Lôi tiếp: “98K là súng trường, tầm bắn trên lý thuyết là 450m, nhưng trên thực tế thì không được như vậy.”

Diệp Sảng nhìn khoảng cách một chút. Khoảng cách tính theo đường chim bay từ lưng chừng núi đến hàng xe nhiều nhất cũng chỉ 400m: “Đại khái khoảng 410m, hẳn có thể!”

“Không, sơ tốc nòng súng của 98K là khoảng 755 m/s, đường kính là 7.62x57mm. Mà AK47 cũng không cao thấp hơn là bao, vào khoảng 7.62x34mm, sơ tốc nòng súng là 884 m/s. Mấy phát súng vừa rồi ước chừng tầm sát thương tả hữu thương khoảng 140m. Nếu tôi tính không sai thì thời gian đạn bay là khoảng 0.3s. Đặt công thức ra, nếu muốn bắn tới 450m... để tôi tính xem... ừm... vậy thì thời gian đạn bay sẽ khoảng 0.8 – 0.9s!”

Diệp Sảng há hốc miệng. Hắn cảm thấy như đang nghe người ta đọc thiên thư: “Vậy là sao?”

Lôi Lôi nhíu mày: “Hiện tại đang có gió, mà 98K lại là “cổ lão thái thái”. Không có dụng cụ kiểm tra tốc độ gió thì chỉ có thể dựa vào cảm giác thôi!”

Diệp Sảng: “???”

Lôi Lôi quay đầu nói: “Anh có ống nhòm?”

“Cô định làm gì?” – Diệp Sảng buồn bực.

Lôi Lôi có chút mất tự nhiên: “Yên tâm đi, tôi sẽ không lừa lấy trang bị của anh!”

“Hừ, toàn nói cái gì đâu!”

Diệp Sảng hào sảng lấy ra một cái ống nhòm hắn mới mua với giá 50 nguyên ở nội thành Thải Hồng Thành hôm qua, hàng new hẳn hoi. Lôi Lôi nằm úp sấp: “Được rồi, vừa hay mức phóng đại là 3 lần, cùng bội số với kính ngắm 98K của anh. Ha ha, rất tốt... a... còn có cả chuẩn tâm chữ thập nữa!”

Diệp Sảng nghe mà chẳng rõ đầu cua tai nheo ra làm sao: “Rốt cục là sao?”

Lôi Lôi nghiêm nghị: “Giờ đang nổi gió, súng bắn tỉa sẽ bị ảnh hưởng bởi tốc độ gió. Trước hết anh cứ nằm xuống mà ngắm, không được nhắm vào mục tiêu đang di động với tốc độ cao. Đạn bay tất sẽ tới một vài tích tắc, đợi đến khi mục tiêu bất động hẵng nổ súng. Rồi, nhắm đi!”

Diệp Sảng cũng biết nhắm súng lúc có gió. Dù sao hiện tại cũng không có gì nguy hiểm, chi bằng cứ nghe cô ta một lần nữa. Tiểu nha đầu này mỗi lần nói đều rất có lí. Tự chuẩn tâm T được mở ra, tầm nhìn xuyên suốt như có đại đao lia qua dẹp mọi chướng ngại vật. Đám Thiếu Gia Túm Túm đang chạy về bãi xe tải.

Lôi Lôi giơ ống nhòm: “Bây giờ anh thao tác theo sự chỉ huy của tôi, chỉ đâu đánh đó!”

Diệp Sảng có điểm khó chịu: “Tại sao tôi phải nghe lời cô?”

Lôi Lôi nói: “Tôi vừa mới chỉ anh dùng AK, anh hẳn là cảm thấy tôi nói rất đúng, không phải sao?”

Diệp Sảng ngẫm nghĩ, sau đó cũng không nhiều lời gì nữa. Hắn có ưu điểm đó là thấy đúng liền nghe, sai liền không thèm đếm xỉa gì tới.

Trong lòng Lôi Lôi giật giật, thầm nghĩ thật ra tên này cũng không hề nhàm chán như lời Phương Nhã Văn nói, ngược lại nàng còn thấy Diệp Sảng thật đúng y như cái tên.

“Mục tiêu: ngắm hào xe!” – Lôi Lôi hạ lệnh.

Kính nhắm ngay lập tức lia tới trên cửa của hào xe tải, tấm kính thủy tinh sớm đã bị shotgun biến thành vụn từ trước.

“Báo tham số!”

Diệp Sảng buồn bực: “Tham số gì?”

Lôi Lôi cũng buồn bực: “Chính là chỉ số trên kính nhắm của anh!”

Kính nhắm của Diệp Sảng hơi lay động: “Cột năng lượng màu đỏ, chỉ số lay động 92%.”

Lôi Lôi: “Khoảng cách 443m, phóng đại tầm nhìn lên 3 lần, đánh giá tình hình trong một ít thời gian!”

Diệp Sảng tính toán: “15 giây sau chuẩn tâm tuyệt đối bất động!”

Hai người ghé vào nửa sườn núi. Diệp Sảng không biết, đây là tầm quan trọng của tổ hợp sniper với quan sát viên. Những thương thủ cao cấp bình thường đều kéo theo một quan sát viên đến phối hợp để dễ dàng nắm toàn cục. Sniper chỉ cần điều chỉnh tham số, còn tính toán, kiểm tra chi tiết các phương diện đều do quan sát viên đảm nhiệm. Có thể rất nhiều người cho rằng như thế là dư thừa, nhưng trên thực tế, phương pháp này làm tối thiểu hóa khả năng bắn không trúng đích. Mà Lôi Lôi lại chính là một lập trình viên tinh thông những con số vi diệu, ngày ngày đối mặt với những dãy dài toàn con số. Nếu như Diệp Sảng miễn cưỡng được coi là “ngụy lưu kĩ thuật” thì Lôi Lôi chính là một nhân vật hàng đầu về tính toán dữ liệu. Nếu không có khả năng như thế thì làm sao có thể từng được đầu quân trong tập đoàn Lam Thiên?

“OK, cột năng lượng đã về mo. Chỉ số lay động là 0%, bất động! – Diệp Sảng đáp.

Lôi Lôi nâng ống nhòm đáp: “Chú ý mục tiêu, điều khiển song song sang phải, khai hỏa!”

Diệp Sảng thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Bên đó không có ai!”

“Tôi nói khai hỏa thì cứ khai hỏa. Tôi tuyệt đối không hại anh, tin tưởng tôi một lần đi!”

Diệp Sảng từng gặp qua tình huống như vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trường hợp như Lôi Lôi. Chính hắn cũng thấy thực buồn cười. Rõ ràng mình tốt xấu gì cũng coi là một cao thủ chân chân chính chính, thế mà lại đi nghe một tiểu nha đầu tân thủ. Nghĩ thì nghĩ, Diệp Sảng vẫn làm theo.

“Oanh – ba~”

Thương hỏa 98K phun ra. Lần này Diệp Sảng phải trợn tròn mắt. Tự chuẩn tâm T rõ ràng nhắm chuẩn vào song điều khiển, nhưng đạn lại bắn vào nắp đậy bằng thép tóe ra một luồng lửa sáng chói mắt.

Diệp Sảng trống mắt líu lưỡi: “Ặc...”

Lôi Lôi trầm mặc một lúc mới nói: “Căn cứ theo công thức tính toán, tốc độ gió có ba cấp. Giản lược sơ sơ đi thì lúc đó là cấp 3 – 4, hướng gió chính là bắc – nam. Từ đây thẳng xuống chỗ mục tiêu với góc nhìn 13 độ, mật tai(*) chỉnh 4 đơn vị, nòng súng chếch lên phía trên bên trái một góc 112 độ, thời gian đạn bay là 1.1s.”

[(*) không hiểu là gì]
[không hiểu, gió có 3 cấp mà giản lược là cấp 3-4 là sao ta]

Diệp Sảng đã nghe đến ngây người: “Cô đang mộng du sao?”

Lôi Lôi im lặng, một lúc sau mới nói: “Được rồi, bây giờ anh lại làm theo lời tôi bắn một lần nữa, cũng sẽ không sai sót nhiều nữa.”

Diệp Sảng như tin mà cũng như không tin nhìn nàng. Hắn thực là đang hoài nghi Lôi Lôi chính là thành viên trong một tiểu đội thương thủ nào đó ngoài đời thực.

Bình luận





Chi tiết truyện