Diệp Sảng lặng lẽ liếc nhìn bảng xếp hạng level khu Tịch Tĩnh:
Top 1: Tiêu Dao Tán Tiên – 42.
Top 2: Nhất Chưởng Sát Nhân – 42.
Top 3: Trà Viên Tỷ Tỷ - 41.
Top 4: Kiếm Thập Tam – 39.
…
Khó trách lại có uy vọng lớn như vậy, hóa ra lại là mãnh nam level 42. Gần đây bảng xếp hạng biến hóa quá lớn. Diệp Sảng lại nhìn thứ hạng ở khu Trung Hoa của mình: 7654321. Ồ? Có tiến bộ, cũng lên ít nhất ngàn vạn bậc. Ể, mà má ơi, ta đây sao lại xếp thứ hơn 700 vạn là cớ làm sao? Là do người chơi Đệ Nhị quá nhiều hay do level đã không còn đáng giá mấy đồng?
Nhất Chưởng Sát Nhân lại khẽ ho hai tiếng: “Các vị, các vị. Đêm nay mọi người có thể cùng tụ tập ở đây âu cũng là do có duyên với nhau. Lợi ích của liên minh các vị cũng đã biết. Những ai nguyện ý xuất lực đều được hoan nghênh, ví dụ như Tô bang chủ, Nhân lão đại, Trường Thiên Hội… Ở đây sẽ không có ai chê ngươi là công hội nhỏ thấp kém mà không chào đón các ngươi gia nhập mà ngược lại, ta, đại biểu cho công ty Thắng Lợi, vô cùng hoan nghênh các ngươi như bằng hữu.”
Lúc Diệp sảng nghe thấy ba chữ “Trường Thiên Hội” liền mau chóng nhìn kĩ. Quả nhiên gần bờ hồ còn có một đám người nữa. Đúng là Long Hành Vân, Thiên Thiên,… dĩ nhiên còn có cả lão đại của Tiểu Đao – Trường Thiên Hội. Đêm nay quả nhiên là náo nhiệt a.
Tiêu Dao Tán Tiên cười nhẹ: “Chắc ý của lão đại đây là chỉ có người của liên minh, hoặc là người nguyện ý gia nhập liên minh mới có thể ở chỗ này? Con người ta trước nay không thích gia nhập công hội, bang phái gì đó, đã quen tự do. Cho nên, tối nay chắc là ta sẽ bị mọi người đánh nhừ xương ở đây rồi?”
Lời qua ý lại giữa song phương nghe qua rất khách khí, nhưng thực chất lại vô cùng nguy hiểm, chỉ cần xử lí không tốt liền dẫn phát một cuộc đại chiến ngay tắp lự.
“Đánh! Đánh! Đánh! Xông lên đê!” – Diệp Sảng chỉ sợ thiên hạ bất loạn.
Đáng tiếc lần này bạn Sảng phải thất vọng rồi. Những người này đều mang cấp bậc hội phó, hội trưởng của cả một công hội, bang phái, sóng to gió lớn đã kinh qua bao nhiêu lần, làm sao có thể bốc đồng như thế.
Nhất Chưởng Sát Nhân lại mỉm cười: “Ha ha, phóng tầm mắt tìm khắp Tịch Tĩnh nào mấy ai có thể cùng sánh ngang với Tán Tiên tỷ. Kiếm Thập Tam cũng là cao thủ kiếm pháp. Tên của hai vị chính là biển chữ vàng.”
Huyết Sát cười lạnh nói: “Biển chữ vàng? Nghe nói trước đó không lâu Thập Tam ca bị cao thủ thần bí đơn thương độc mã giết chết. Nghe nói đó là Thần Kinh Thương. Không biết có phải là sự thật hay không?”
Diệp Sảng kinh ngạc. Tên này tin tức nhanh nhạy gớm. Những người khác vừa nghe đến ba chữ “Thần Kinh Thương” liền biến sắc, nét mặt biến lạnh. Nhất Chưởng Sát Nhân cũng có chút âm trầm: “Gần đây ta cũng nghe nói Thần Kinh Thương lại xuất hiện. Tên sát nhân cuồng này đột nhiến biến mất khoảng nửa năm trời rồi lại bất ngờ xuất hiện, chắc Thập Tam Ca cũng biết?”
Sắc mặt Kiếm Thập Tam đã rất khó coi: “Nếu hắn ở trong này, ngươi cho là ngươi có thể trụ được mấy chiêu của hắn?”
Lời này nhằm vào Huyết Sát, ý tứ châm chọc rõ khỏi nói. Huyết Sát định ra tay nhưng Nhất Chưởng Sát Nhân lại chặn đúng lúc: “Cho nên mới nói, nếu là người không muốn hợp tác mà ở trong này thì chúng ta đều không chào đón.”
Lần này rốt cuộc Tiêu Dao Tán Tiên cũng nghe hiểu. Đám người kia đã đặt ra quyết định chung: hoặc là ngươi gia nhập liên minh, hoặc là ngươi xuất lực trợ giúp nếu không bọn họ sẽ giết. Nói thật, Tiêu Dao có mạnh thế mạnh nữa cũng không có khả năng đi vọng tưởng có thể cân hết cả thảy cao thủ như vậy.
“Có thể, ta chỉ cần ít tiền là được!” – Tiêu Dao Tán Tiên nói.
Nhất Chưởng Sát Nhân lại lập tức nói: “Vậy còn Thập Tam ca? Nếu Thập Tam ca cũng yêu cầu giống như Tán tiên tỷ thì số tiền kia liền do Thắng Lợi chúng ta bỏ ra. Hai vị đều là người có thân phận danh tiếng, cái giá này mời hai vị đặt ra, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
Cũng đã nói đến nước này, Tiêu Dao Tán Tiên và Kiếm Thập Tam cũng chỉ có thể liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi gật đầu.
Diệp Sảng thở dài trong lòng. Tên Nhất Chưởng này đích thật là nhân vật lợi hại. Đừng nói thực lực hắn cao bao nhiêu, chỉ cần xét đến khí độ xử lý sự tình đã thấy bao nhiêu là khí chất lãnh tụ. Phải biết rằng hắn vẫn chỉ là một phó tổng của công ty, địa vị còn thấp hơn La Đại Hữu. Thật không biết lão đại của cái công ty này là nhân vật xuất chúng nhường nào, chỉ số thông minh cùng vũ lực có khi là loại siêu nhất lưu.
Diệp Sảng còn đang xuất thần, Tinh Tinh bỗng nhiên lại đứng lên chạy vọt xuống dưới. Diệp Sảng kinh hãi muốn ngăn lại cũng không kịp, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Đám Nhân Giả Tiên Tử kinh hỉ kêu lên: “Tinh Tinh!”
Tinh Tinh rất nhanh đã vọt tới bên thác nước: “Lão đại, chuyện gì đang diễn ra? Sao các người lại cùng hợp tác với Lạc Hoa Lưu Thủy?”
Biểu tình Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông thay đổi: “Lại là cô!”
Lần này Nhất Chưởng Sát Nhân không kịp lên tiếng mà Phương Nhã Văn đã đứng ra, lạnh lùng nói: “Người này không tin được!”
“Ồ?” – Tất cả mọi người đều mở to hai mắt.
Phương Nhã Văn bỗng nhiên nói: “Nhân lão đại, nữ cung thủ này là bạn bè của cô ngoài đời thực sao?”
“Không phải!” – Nhân Giả Tiên Tử bị hỏi đến kỳ lạ.
Phương Nhã Văn lạnh lùng nói: “Vậy thì chuyện này liền dễ giải quyết rồi. Đang lo không tìm thấy cô, cô lại tự dâng mình tới cửa.”
Tinh Tinh thấy cô ta cũng vô cùng tức giận: “Đồ kỹ nữ. Lão đại, tại sao tỷ lại hợp tác với các cô ta? Thần Tiễn Gia chúng ta trước nay vốn như mèo với chuột với Lạc Hoa Lưu Thủy!”
Nhân Giả Tiên Tử: “Tinh Tinh, chúng ta có thể lập tức thăng lên làm tập đoàn liên minh chẳng lẽ lại là chuyện không tốt?”
Tinh Tinh lập tức ngơ ngẩn. Đám người Phương Nhã Văn lập tức toàn bộ rút vũ khí ra.
Thấy tình cảnh này, Nhân Giả Tiên Tử lạnh lùng nói: “Thi lão đại, các cô có ý gì?”
Phương Nhã Văn cười lạnh: “Không liên quan gì đến cô. Là thủ hạ này của cô với chúng ta có cừu oán quá sâu.”
Tô Kỳ Nhĩ chỉ chờ có vậy liền nói: “Đúng vậy a. Tiểu cô nương này quấy một chỗ với Hà Kim Ngân không phải lần một lần hai. Dù sao cũng không phải là bạn ngoài hiện thực, quan hệ không lớn.”
Nhất Chưởng Sát Nhân bỗng nhiên nói: “Mọi người buông hết vũ khí xuống, không được làm mất hòa khí.”
Phương Nhã Văn hừ lạnh nói: “Bỏ vũ khí cũng được, vậy thì các người cứ từ từ mà tìm cách mở chìa khóa, hoặc là lên diễn đàn mà hỏi thăm. Chúng ta đi!”
Nhất Chưởng Sát Nhân biết đêm nay chuyện quan trọng nhất là không thể đắc tội Phương Nhã Văn liền chuyển hướng sang Nhân Giả Tiên Tử: “Nhân lão đại, xem ra không phải chỉ có một hai người có oán khí với thủ hạ của cô.”
Thiên Sứ U Buồn lại bắt đầu nhỏ giọng nói kháy: “Tiên tỷ, có thể lập tức thăng làm tập đoàn liên minh là cơ hội hiếm cỏ. Không thể để một sai lầm nhỏ làm hỏng đại sự.”
Tô Kỳ Nhĩ cũng ẽo ợt nói: “Đúng đó Tiên tỷ. Tỷ cũng thấy đó, nhiều người có huyết cừu với tiểu cô nương này như vậy đó. Chuyện ở Tiên Nữ Sơn lần trước ta cũng chưa cùng tỷ nói chuyện. Nhưng lần này ta không nhịn được nữa. Tỷ có biết lần đó chúng ta tổn thất lớn đến nhường nào không?”
Tinh Tinh càng nghe càng bất an. Tình hình bây giờ, cô căn bản không thể chen lời. Nhân Giả Tiên Tử cũng bắt đầu do dự. Chuẩn bị đã lâu như vậy, chỉ đợi có thể thăng làm tập đoàn liên minh. Chỉ cần thăng cấp, sản nghiệp trong Đệ Nhị của cô sẽ tăng gấp vài lần. Đây là cơ hội ngàn năm có một. Một cái Thần Tiễn Gia bé nhỏ của cô mà muốn tự mình lấy được chìa khóa chính là chuyện người si nói mộng. Nhưng nếu đẩy Tinh Tinh lên đầu ngọn sóng đi chịu chết thì cô lại không đành lòng. Mà đây lại là chuyện thật mất mặt.
Ba người hội Thiên Thiên cũng đi lên trước: “Đúng vậy, nếu không phải do cô ta, chúng ta cũng đâu phải như thế này? Mênh Mông Cung cùng Hồ Lô Khẩu đã hại chúng ta như vậy còn chưa thấy đủ sao. Cô ta và Thần Kinh Thương là một nhóm.”
Lần này, nghe thấy ba chữ “Thần Kinh Thương”, ngay cả Nhất Chưởng Sát Nhân cũng dao động: “Nhân lão đại, cô tự cân nhắc đi. Nếu bây giờ Thần Tiễn Gia các người rời đi, ta cũng không trách. Các người xuống núi cũng không liên quan đến ta. Quyền quyết định là ở cô, không do chúng ta. Ở đây không có ai bức cô.”
Ý trong lời này, dù Nhân Giả Tiên Tử nghe không hiểu thì Nhất Chưởng cũng mặc kệ. Cũng có nghĩa là nếu Lạc Hoa Lưu Thủy, Tiểu Đao Hội, Cái Bang diệt Thần Tiễn Gia thì hắn cũng không quan tâm. Về phần thăng cấp tập đoàn lại càng không dính líu.
Hiện tại tất cả mọi người đều nhìn cô, chờ đợi quyết định của cô. Bốn phía im lặng như tờ.
Nhân Giả Tiên Tử trầm ngâm hồi lâu, mặt mới không chút thay đổi nói: “Tinh tinh, đi nhanh đi, nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
Tinh Tinh ngây dại.
Thiên Sứ U Buồn lộ ra nụ cười quỷ dị.
Phương Nhã Văn dẫn đầu một hàng hơn 20 người tiến lên.
Tinh Tinh hoảng sợ, kìm lòng không đậu mà lui về phía sau. Điều cô sợ không phải là nơi này có quá nhiều cao thủ mà là vào thời khắc nguy cấp, Thần Tiễn Gia, nơi mà cô tin cậy nhất lại từ bỏ cô, Nhân Giả Tiên Tử coi cô như một quân cờ đẩy lên. Người bạn đầu tiên cô quen khi tiến vào Đệ Nhị chính là Nhân Giả Tiên Tử. Nhưng thật đáng tiếc, người bạn đầu tiên thường thì không thể cùng ta đi đến cuối con đường. Trò chơi cũng là giang hồ. Giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường, không phải là thứ mà một người thuần khiết, lãng mạn như cô có thể hiểu rõ. Có thể hiểu rõ cũng chỉ có kiểu như Diệp Sảng, Yến Vân đã từng trải qua bao nhiêu gươm giáo máu chảy thôi.
“Tôi hiểu rồi, ta hiểu rồi!” – Tinh Tinh vừa lui vừa thì thào tự nói – “Ngay từ đâu các người đã cùng một nhóm, chẳng qua là ngươi lợi dụng ta, cảm thấy ta là một game thủ RMB nên mới lôi kéo làm quen ta. A Ngân nói không sai, không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn…”
Nhân Giả Tiên Tử phản bác: “Tinh Tinh, ban đầu tỷ không phải như muội tưởng, nhưng hôm nay thăng cấp tập đoàn…”
“Câm!” – Tinh Tinh đột nhiên quát to – “Ngươi mới là kỹ nữ chân chính! Ả kỹ nữ không biết xấu hổ! Trách là trách ta trước kia đối xử quá tốt với ngươi. Không ngờ ngươi lại là loại người như thế!”
Tiêu Dao Tán Tiên thản nhiên nói: “Tiểu cô nương, mắng giỏi lắm. Tỷ cho muội biết, ở đây, mỗi một người, muội muội đừng thấy họ là mỹ nhân mà hay, kỳ thật từng người đều là kẻ không biết liêm sỉ. Nếu họ không như vậy thì làm sao có thể trở thành lão hổ làm lão đại cả một bang hội? Nếu muốn một người quân tử chân chính thì cứ theo chân Hà Kim Ngân cùng Thần Kinh Thương như trước nay vẫn thế. Tuyệt đối sẽ không phải hối hận. Ít nhất thì bọn họ cũng không phải ngụy quân tử!”
Nhất Chưởng Sát Nhân trầm giọng nói: “Có vẻ Tán Tiên tỷ với vị tiểu thư này có giao tình không tệ?”
“Trước kia có gặp qua một lần. Ân oán của các ngươi không liên quan gì tới ta. Ta chỉ nói đôi lời công đạo mà thôi. Chẳng lẽ thời nay nói chuyện thôi cũng là có tội?”
Ngay lúc không có ai để ý, Phương Nhã Văn vung tay lên. Đám người hoàn toàn xông tới. Lúc này, hệ thống thông báo Tinh Tinh đã rời khỏi công hội. Xem ra là Nhân Giả Tiên Tử đã âm thầm đá cô ra ngoài.
Tinh Tinh toàn thân nhược đi, tâm cũng lạnh. Cô biết hôm nay mình đừng hòng chạy. Tùy tiện một người ở đây cũng có thể xử đẹp cô.
Thiên Sứ U Buồn giơ trường kiếm lên, cười lạnh vọt lên: “Ha ha, rốt cuộc ngươi cũng có ngày hôm nay. Chính ngươi cũng không nghĩ tới đi?”
Lời vừa dứt, tiếng “oanh ba” đột nhiên nổ vang trên không. Diệp Sảng bình tĩnh chỉnh lại súng, không nhịn được cười một tiếng: “Đúng là ngươi không thể tưởng được!”
Lục thương trị số: “-1233!”
Giữa trán Thiên Sứ U Buồn xuất hiện một lỗ máu. Cô ta vừa mới hung hăng xông lên đã lập tức bị đạn chặn đứng. Diệp Sảng đã ngắm ả từ lâu rồi. Trên trán cô ta có bao nhiêu nếp nhăn Diệp Sảng cũng đếm không sót một cái. Chỉ số lay động sớm đã về 0, một thương này chắc chắn sẽ đưa cô ta đi gặp Diêm Vương.
“Trên kia có sniper!” – Mọi người phản ứng rất nhanh, mau chóng tản ra, nên trốn thì trốn, nên nằm thì nằm.
Một thương này khiến cho Tinh Tinh tỉnh táo trở lại. Cô biết nếu không thừa dịp này mà chạy thì thật sự chỉ có thể chờ chết.
“Đừng mơ!” – Diễm Vô Song vung vẩy trường kiếm đuổi theo.
Chuẩn tâm của 98K nhanh chóng tập trung vào trước ngực cô ta. Rung lắc kịch liệt.
“Oanh ba~”
Tiếng súng lại vang lên.
Bình luận
- Chương 321
- Chương 320
- Chương 319
- Chương 318
- Chương 317
- Chương 316
- Chương 315
- Chương 314
- Chương 313
- Chương 312
- Chương 311
- Chương 310
- Chương 309
- Chương 308
- Chương 307
- Chương 306
- Chương 305
- Chương 304
- Chương 303
- Chương 302
- Chương 301
- Chương 300
- Chương 299
- Chương 298
- Chương 297
- Chương 296
- Chương 295
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1