chương 175/ 321

ID hiển thị lơ lửng trên đầu bán rẻ hắn ta – “Lão tử sinh ra đã bại hoại”.

Bại Hoại tức giận nói: “Ngươi chưa nghe qua cái tên “Vô Địch Chiến Thần” khu Dạ Ảnh sao?”

“Tất nhiên là chưa từng nghe qua, cũng chẳng phải hạng danh tiếng gì!” – Nhị Bức Hỷ Hỷ cao ngạo hất đầu.

“Ngươi!!!” – Bại Hoại nghĩ nghĩ – “Quên đi, hôm nay vì nể mặt Thần Long Giáo, không thèm chấp nhặt với bọn rác rưởi các ngươi.”

Hai ngày nay Nhị Bức Hỷ Hỷ lêu lổng cùng Diệp Sảng, ít nhiều cũng học được chút ưu điểm của Diệp Sảng, không thèm đấu võ mồm với tên Vô Địch Chiến Thần này.

Chu Tinh Tinh khênh một cái rương đồ ăn xuống xe: “Hà huynh, các người vất vả rồi. Hồng giáo chủ nói đội ngũ của hắn rất nhanh sẽ tới trung đoạn. Chúng ta sẽ phối hợp với Vô Địch Chiến Thần đi khu điện tử phế thải.”

Vấn đề Diệp Sảng ưu sầu bây giờ chính là đồ ăn. Chắc chắn sắp tới này lương thực sẽ tiêu hao rất nhiều, không ai có thể ngăn mình đói bụng cả. Trong khi đó lại phải tính toàn làm sao khi trở về vẫn còn đồ ăn. Thấy Hỏa Thương Thiêu Dược lại uống rượu, Diệp Sảng không nhịn được, nói: “Yên ca, tôi thấy anh không cần ăn cái gì đâu, cứ uống rượu thay cơm là no rồi!”

Hỏa Thương Thiêu Dược sao có thể tin lời nói nhăng nói cuội của Diệp Sảng, nhanh chóng vơ lấy hơn mười bình rượu cất vào người.

Đội ngũ của Bại Hoại đồng loạt xuống xe, chuẩn bị mở rộng đường tiến vào khu đồ điện tử phế thải. 

“Bốn tên ngốc bọn ngươi cứ ở sau đi, bọn ta mở đường. Đồ ngốc và đàn bà con gái không nên ra trận.” – Bại Hoại nói với Nhị Bức Hỷ Hỷ - “Xem sự lợi hại của áo giáp biến dị cấp 3 của ta đây!”

Nói xong hắn hô hào mọi người đi trước hành động. Xe hàng tiếp tục tiến lên phía trước dọc theo quốc lộ. Chu Tinh Tinh bưng camera đi ở đằng sau. Có lẽ Vô Địch Chiến Thần mời Chu Tinh Tinh quay clip tuyên truyền công hội.

Nhị Bức Hỷ Hỷ nhịn không được, nói: “Để bọn họ đi phía trước chịu chết, mình cứ từ từ đi sau là được rồi!”

Diệp Sảng không nói chuyện, chỉ cắm cúi ăn. Hắn chỉ thấy đồ ăn này ngon hơn bánh bao trắng trên người mình rất nhiều. Thần Long Giáo quả là có tiền a!

Đống phế thải điện tử đúng là đống phế thải điện tử. Vừa mới đi tới sơn đạo ẩm thấp, thời tiết ở đây đã khiến người ta cảm thấy khó chịu. Mây đen đầy trời ùn ùn kéo đến, bao phủ lấy tòa thành phế tích phía trước. Tòa thành này trông đầy hơi hướm của khoa học kĩ thuật tương lai, trông tựa như những thành thị trong phim khoa học viễn tưởng. Nhưng không hiểu vì sao mà tòa thành này lại bị phá hủy, gạch vụn rải đầy mặt đất, các bức tường gần như hoàn toàn bị sụp đổ. Rất nhiều khối kiến trúc như bị đao phong chém thành hai nửa từ bên trong, cốt thép bị sụp vẫn còn đang có dòng điện “rẹt rẹt” chạy qua. Trền bầu trời, tiếng sấm rền không ngớt. Không chỉ thế, nơi này còn ẩm ướt, âm lãnh khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực.

Đi xa xa, còn cách tòa thành khoảng 1000, Chu Tinh Tinh luống ca luống cuống từ phía trước chạy về, cả người toàn vết máu, vẻ mặt sợ hãi.

“Đã xảy ra chuyện gì?” – Diệp Sảng vội hỏi.

Biểu tình Chu Tinh Tinh toàn vẻ hoảng hốt, không nói nên lời: “Hắn… bọn họ… bọn họ…”

Nhị Bức Hỷ Hỷ sốt ruột: “Có địch à?”

Chu Tinh Tinh thở hổn hển, vội gật đầu. Mọi người lập tức trở nên khẩn trương, tay đều cầm sẵn vũ khí lên.

Vào đến thành, đập vào mắt đám Diệp Sảng là khung cảnh tràn ngập máu me. Toàn bộ nhóm người Vô Địch Chiến Thần tất cả đều đã bị sát hại, tình hình vô cùng thê thảm. Điểm đặc biệt là đống thi thể được sắp xếp rất có quy luật, cứ cách 10 mét lại có một cái xác. Mấy chục thi thể tạo thành một quỹ đạo đường đi từ đỉnh núi đến lưng chừng sườn núi, chiếc cầu nhỏ ở trung tâm, tới con đường nhỏ dẫn vào thành, cuối cùng là cửa thành.

Mỗi người đều giơ vũ khí trong tay, hầu như đều mở to hai mắt. Diệp Sảng chăm chú quan sát những thi thể này, trầm giọng nói: “Có lẽ bọn họ muốn vượt vào thành, nhưng tới nửa đường đã bị giết hết.”

Lôi Lôi đang trầm mặc bỗng nhiên nói: “Sư phụ nhìn xem những thi thể này, quan sát thật kĩ!”

Diệp Sảng ngồi xổm xuống, bắt đầu kiểm tra. Mỗi một xác đều có một lỗ nhỏ, máu vẫn đang rỉ ra, chắc chắn là bị đạn xuyên thủng. Diệp Sảng hoảng sợ: “Là người nào làm? Tất cả đều nhằm vào đầu mà bắn!”

Lôi Lôi cau mày nói: “Tất cả đều cùng bị bắn bởi loại đạn có đường kính 7.92mm. Điểm kì quái chính là trên người bọn họ không còn vết đạn hay thương tích do vũ khí nào cả, đều bị nhất kích trí mạng!”

Nhị Bức Hỷ Hỷ cũng thấy một điểm lạ: “Súng gì mà dùng đạn có đường kích 7.92mm?”

Lôi Lôi thở dài: “Có thể dùng đạn 7.92mm đường kính thì nhiều lắm, không 1000 cũng 800. Trừ súng lục ra thì Micro SMG, súng trường, súng máy… đều có!”

Diệp Sảng sợ hãi: “Chẳng lẽ là súng nhắm?”

Sắc mặt Lôi Lôi rất nghiêm túc: “Có khả năng, đừng quên 98K của sư phụ cũng 7.92mm!”

Diệp Sảng nói: “Nhưng động năng nòng súng của 98K của ta chỉ 450 điểm, mà những người này đều là khinh giáp chiến sĩ, không thể giết họ chỉ bằng một phát đạn được!”

Hỏa Thương Thiêu Dược tiếp: “Nhưng đầu lại khác, là yếu điểm. Bị miểu sát cũng là bình thường!”

Nói tới đây, cả bốn người đều quay đầu nhìn Chu Tinh Tinh. Sắc mặt anh ta tái nhợt: “Tôi không biết gì về súng, chỉ biết bọn họ bị người ta dùng súng bắn chết!”

Diệp Sảng lại hỏi: “Người đó đâu? Đừng nói anh cũng không biết?”

Chu Tinh Tinh sợ hãi: “Đ… Đúng vậy. Tôi căn bản còn chả biết người đó đứng ở đâu ra tay!”

Đồng tử bốn người lập tức co rút. Một đám người đông như vậy lại bị giết chết hết, thậm chí ngay cả vị trí ở chỗ nào mà phóng viên Chu cũng không phát hiện ra. Nếu thực sự là do một người làm, vậy thì thực sự rất đáng sợ, rất nguy hiểm.

“Cẩn thận một chút!” – Diệp Sảng bưng AK, thận trọng đi xuống chân núi.

Mây đen trên bầu trời càng lúc càng đậm đặc, ánh sáng tối dần, tầm nhìn vì thế mà hạ thấp xuống. Thi thể cuối cùng nằm dưới chân núi chính là Bại Hoại. Hắn ta nằm chổng vó, trên trán cũng có một cái lỗ, hai mắt trợn trừng, biểu tình cực kì khủng bố, có lẽ trước khi chết đã nhìn thấy chuyện không nên nhìn. Ở bên cạnh thi thể là một tấm thẻ điện tử, trên mặt thẻ hiện lên một hàng chữ đỏ.

Diệp Sảng cau mày nói: “Đồ đệ, con có hiểu tiếng Anh hay không?”

Lôi Lôi bước lên vài bước nhìn tấm thẻ, biểu tình lập tức thay đổi.

“Viết cái gì vậy?” – Nhị Bức Hỷ Hỷ hỏi.

Lôi Lôi ngẩn ngơ: “Vi phạm giả tử!”

[Người nào dám bước qua giới hạn sẽ chết!]

Diệp Sảng đội nhiên cảm thấy hai mí mắt giật giật. Đây chắc chắn là người, không phải quái vật. Quái vật sẽ không có thẻ điện tử.

Hỏa Thương Thiêu Dược bỗng nhiên kinh hô: “Mau nhìn kìa, bên kia còn một tấm!”

Diệp Sảng nhìn theo hướng chỉ tay. Ở bên trên miệng một cái hố đất trước cửa thành cũng cắm một tấm thẻ. Lần này thì không cần tới Lôi Lôi phiên dịch, hai chữ đơn giản như vậy, Diệp Sảng không thể không hiểu: “Game Start!”

Lần này thì tất cả mọi người đều hiểu. Tấm thứ nhất là để cảnh cáo, tấm thứ hai báo hiệu rằng mình đã vượt qua vùng cấm. Ngươi đã muốn vào đùa thì ta đây liền chiều!

Nhị Bức Hỷ Hỷ sao có thể chịu sự đe dọa áp bức này, lập tức nhấc AUG nên bóp cò. Tấm thẻ điện tử lập tức bị bắn nát vụn.

“Shit. Mả mẹ thằng Anh quốc, dám giả thần giả quỷ!” – Nhị Bức Hỷ Hỷ điên tiết, chửi loạn xạ.

Trên không lại nổi lên tiếng sấm rền rĩ. Tiếng sấm lần này chẳng những kéo dài mà còn rất to, gần như át cả tiếng súng.

“Phóng viên Chu, thật sự vừa nãy không phát hiện ra một chút gì sao? Nghĩ kĩ lại xem!” – Diệp Sảng hỏi.

Chu Tinh Tinh không trả lời.

“Chu Tinh Tinh! Chu Tinh Tinh!” – Diệp Sảng cảm thấy có gì bất ổn liền lập tức quay đầu lại.

Ngay lập tức, tim của cả bốn người như ngừng đập. Chu Tinh Tinh lúc này đã nằm trên vũng máu, trên trán cũng có một cái lỗ, máu vẫn không ngừng trào ra. Trạng thái chết của anh ta cũng giống như bọn Bại Hoại, con mắt đều trợn trừng, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi, không tin, khiếp sợ.

[haizz, lại lần nữa ra đi cảm tử, thương]

Cùng đứng với nhau mà anh ta vô thanh vô tức bị giết mà mình không hề hay biết…

“Mau gục xuống!” – Diệp Sảng hét lớn một tiếng, quyết đoán nhảy xuống hố đất. 

Nhị Bức Hỷ Hỷ biết Diệp Sảng luôn liệu sự như thần, cũng không chậm trễ, lập tức nhảy theo. Cái hố này sâu khoảng 1 mét, nhưng bên trong rất rộng, đứng ở bên ngoài rất khó nắm bắt tình hình bên trong hố. Bốn người đều ngồi xuống, dựa lưng vào vách đất, gần như có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau.

“Sao lại thành thế này?” - Giọng điệu của Hỏa Thương Thiêu Dược vô cùng khẩn trương, sợ hãi.

“Người này nhất định là sniper!” – Diệp Sảng cất AK đi, lôi 98K ra.

“Tại sao?” – Nhị Bức Hỷ Hỷ thập phần khẩn trương.

Diệp Sảng giải thích: “Chỗ này cách cổng thành khoảng 300 mét, ai, súng gì mà có thể bắn vừa xa vừa chuẩn như vậy?”

Lôi Lôi rất muốn nói có rất nhiều loại súng có tấm bắn xa như thế, nhưng nghĩ kĩ lại thì vẫn là Diệp Sảng nói có lí. Cho dù là khu ngoại quốc cũng không thể nào kiếm được một khẩu súng trường bắn xa 300m khi game mới ở giai đoạn sơ kì. Chỉ có thể là dùng súng trường bắn lén, nếu không thì nhóm Vô Địch Chiến Thần không thể bị một phát đạn giết chết được.

Hỏa Thương Thiêu Dược tức giận nói: “Mẹ nó, hóa ra chúng ta sớm đã bị người ta theo dõi rồi!”

Nhị Bức Hỷ Hỷ sợ hãi nói: “Chẳng lẽ súng bắn tỉa có ống hãm thanh? Thật biến thái!”

Diệp Sảng trầm tư một lát, đột nhiên làm ra hành động kinh người, bất ngờ phô ra tư thế cá chép vượt long môn nhảy lên, sau đó lại tụt xuống. 

“Sư phụ…” – Lôi Lôi kinh hãi nói.

Sắc mặt Diệp Sảng nghiêm túc, sau đó đem bọc giấy dầu, bên trong là chân gà, đùi gà ngày trước Tam Xảo đưa cho buộc vào đầu 98K.

[sốc, vẫn còn sao !?]

Năm giây sau, trên không trung lại có tiếng sấm rền rĩ. Diệp Sảng đột nhiên thò đầu súng, giương bọc giấy lên khỏi miệng hố. Ba người bọn Lôi Lôi, Nhị Bức Hỷ Hỷ và Hỏa Thương Thiêu Dược thấy rõ ràng bọc giấy vừa mới ló ra đã lập tức bị bắn tung, chân gà, đùi gà rơi lả tả trên mặt đất miệng hố. Cả ba người đều trợn mắt há mồm, không biết là nên bội phục độ cơ trí của Diệp Sảng hay là tán thưởng đối phương.

Thực ra chưa cần bàn đến thương thuật, mọi người đều nắm được điểm mấu chốt ở đây là đối phương lợi dụng tiếng sấm, nháy mắt bóp cò. Tiếng sấm có thể át đi tiếng súng. Vì sao hắn phải làm như vậy? Có rất nhiều giả thuyết. Có thể hắn muốn tạo bầu không khí áp lực, khiến người khác hoảng sợ. Có thể là để không bị phát hiện ra vị trí. Có thể là để cảnh báo hay gì đó. Nhưng vô luận là cái gì đều cho thấy người này hành động với tư duy rất cẩn thận, tác phong nghiêm túc, thương pháp như thần. Đây có thể nói là đại địch trước đây chưa từng đụng độ. Trong khi đó, ngay cả Lôi Lôi còn chưa phát hiện ra điểm đặc biệt địa hình và thời tiết để lợi dụng. Mà đáng sợ nhất chính là, trong thời gian nửa giờ, tên sniper này thật sự đã một mình giết cả đám Vô Địch Chiến Thần đông như vậy sao?

Bình luận





Chi tiết truyện