chương 144/ 321

Hồng thương trị số: “-125”

Nếu không phải nàng thuộc loại phòng ngự cao thì đã bị một phát súng chết chóc này trực tiếp lấy mạng rồi. Ý của Mặc Kính là trước nhất phải diệt được bác sĩ. Nếu nàng siêu cấp bác sĩ này chết thì cho dù người chơi phe chính nghĩa có mạnh thế nào cũng sẽ bị mài dần đến chết. Thế nhưng hắn xuất thủ trước, bắn ra một phát súng này liền làm chính bản thân bị bại lộ. Tay bắn tỉa Mặc Kính cảm thấy một trận đau đớn trên vai mình. Vai phải của hắn máu tươi chảy ri rỉ. Hắn biết mình đã bị trúng đạn liền nhanh chóng lật người tránh sang một bên.

Lần này Diệp Sảng lắp thêm ống hãm thanh vào M4, chỉ bằng mắt thường cùng thính giác bình thường thì không thể phát giác được. Một loạt đạn liên tiếp lao tới chỗ Mặc Kính đang lăn lộn.

“Ca.”

Mặc Kính dựa vào cảm giác sau khi bị trúng đoạn mà tập trung phán đoán phương vị của Diệp Sảng – trên tán cây phía bên phải sân. Hắn hỏa tốc tạm dừng, thắt lưng hạ thấp, nửa quỳ nửa ngồi nâng 98K lên ngắm, lập tức một viên đạn phi nhanh lên trên.

Diệp Sảng thực hiện một động tác mạo hiểm, làm thành tư thế “túy say hồng trần” nằm ngất ngưởng trên ngọn một nhánh cây. Nhánh cây mềm nhẹ đương nhiên không chịu nổi trọng lượng của người, Diệp Sảng liền giống như một cái diều giấy nhẹ nhàng trượt thả xuống đất. Một thương này của Mặc Kính có chút sai lệch, nhưng chí ít lần này hắn cũng được nếm thử cái gọi là nhân phẩm. Viên đạn bắn ra trúng nhánh cây, khiến nhánh cây bị gãy. Diệp Sảng lập tức bị ngã xuống, tư thế giống như chó đói bị ngã.

“Crắc!”

Thu súng, kéo cò, lại nâng lên, toàn bộ động tác được Mặc Kính thực hiện như mây trôi nước chảy, liền mạch lưu loát, chẳng những không có nửa phần ngập ngừng mà còn thể hiện ra tố chất cùng tâm lí tốt. Diệp Sảng đứng lên, Mauser 98K lại lần nữa nhắm chuẩn hắn. Bất quá phát này lại bị sai lệch do một cái bóng đen bất ngờ xông đến từ bên cạnh. A Ngốc cắn trúng cổ tay Mặc Kính. Đừng nói là cổ tay bị nghiêng một cái, ngay cả hơi run một chút thôi thì độ chính xác đã “sai một li đi một dặm” rồi. Một thương này trúng vào thân cây bên cạnh Diệp Sảng, thân cây xuất hiện một lỗ nhỏ đang bốc khói. Uy lực cũng thực kinh người, mắt thường cũng có thể thấy rõ.

Sniper Mặc Kính bỗng thấy phẫn nộ. Sniper luôn có nguyên tắc “quá tam ba bận”, tức là bắn ba phát cũng không trúng được một lần, vậy thì căn bản là không thể có đủ tư cách bắn tỉa. Hắn ứng biến kì tốc, dù phẫn nộ cũng không đánh mất lí trí, tung một cước đá bay A Ngốc ra ngoài, sau đó nhanh chóng đứng lên. Hắn tính toán rất chuẩn xác. Băng đạn Diệp Sảng đã gần hết, nếu Diệp Sảng thay băng đạn hoặc đổi sang 98K thì trong thời gian đó hắn đã kéo chốt xong. Mà nếu Diệp Sảng lại nâng súng lên bắn thì đạn của hắn sẽ xuyên ngực Diệp Sảng trước. Món nợ này hắn tính rất chính xác cho nên hắn cảm thấy rất yên tâm, không chút do dự giơ súng lên. HP của cả hắn và Diệp Sảng đều chưa hồi hoàn toàn cho nên ai cũng không đỡ nổi một thương hơn 400 điểm thương tổn của 98K. Như vậy cho nên cả hai đều có cơ hội khiến cho đối phương phải trở về nơi hồi sinh.

Vô luận có là một tay sniper thì cũng là một tay súng, xuất thủ đều là trong lúc điện quang hỏa thạch, yêu cầu phản ứng của song phương phải thật mau, không giống như nguyên tố sư. Hai bên tranh đấu đều cường đại, nội công thâm hậu thì ra tay tuyệt đối phải nhanh, nếu không sẽ bị một kích chết tươi. Nói trắng ra chính là phải quyết đoán, ra tay hay không phải quyết định trong nháy mắt, không được do dự.

Mặc Kính gạt chốt an toàn. Diệp Sảng chẳng những không mang theo súng hay hạ xuống tránh né mà ngược lại còn lao thẳng đến Mặc Kính, khoảng cách còn hơn 30m. Diệp Sảng cũng chỉ là hào khí dâng lên, tinh thần hăng hái đi xử lí tên này, càng để lâu càng nguy hiểm.

“Đi chết đi!” – Quyết đấu sinh tử khiến Mặc Kinh hét to rống lên, đồng thời ngón tay đặt ở cò súng. Hắn vĩnh viễn không tưởng tượng được sự tình tiếp theo. Diệp Sảng vung mạnh tay, không mang vũ khí lăng không bay tới. Giờ phút này toàn bộ thần khí của hắn đều tập trung ở tình hình trước mắt. Tựa như kiếm đã ra khỏi vỏ, đã đến huyền nhai biên thượng, đã xuất ra thì không thể thu lại, bất cứ ai cũng không thể thay đổi. Tay súng bắn tỉa đang quyết định ra tay trong nháy mắt đó không thể thu tay lại nữa, nếu không chính là tự vũ nhục chính mình.

“Oanh~”

Tiếng súng vang lên. Thương hỏa xuất hiện rực rỡ trong bóng đêm. 98K lại bắn ra một phát đạn, nhưng lại sai lệch, cũng không biết là đã bắn đi nơi nào. Lần này Mặc Kính mới thật sự cuống. Tuy rằng hiện tại Diệp Sảng không có vũ khí thế nhưng hắn cũng vô phương làm gì được Diệp Sảng. Hắn hỏa tốc ném súng ngắm xuống, lấy ra một khẩu Desert Eagle từ trên đai lưng.

Hiện tại khoảng cách giữa Diệp Sảng và hắn không đến 20 mét, nhìn thấy màu ngân bạch từ Desert Eagle xuất hiện trong tay Mặc Kính hắn đột nhiên dừng gấp. Một đạo quang mang màu lục đậm cắt ngang bóng tối, phảng phất cũng cắt ngang bầu trời đêm. Không thể nói Mặc Kính không mạnh, trong hoàn cảnh này hắn cư nhiên còn có thể phản ứng lại như thế. Nói vậy bởi vì cách Diệp Sảng ném thanh chủy thủ M1 ra khác với kĩ năng phi đao bình thường mà chủy thủ bay lòng vòng về phía đối phương. Trong tình huống này mà Mặc Kính vẫn có thể phản ứng kịp thời, đầu hắn hơi nghiêng về một bên, chủy thủ bay sượt qua mặt hắn.

[Đoạn này có thể hơi khó hiểu, ta sợ là mọi người thấy mù mờ bởi chính ta lúc ngồi sàng sàng lọc lọc cũng thấy mụ mẫm không hiểu sao súng của Diệp Sảng đi đâu mất. Đại khái là bạn Sảng đánh rơi súng thì phải, nên là mới tay không “ai lao vào zdiu” vào bạn Kính, sau đó lôi M1 ra]

Diệp Sảng không ngẩng đầu bởi đối phương đã giơ Desert Eagle lên, họng súng thô to ngắm chính vào não. Bên khóe miệng tay sniper Mặc Kính lộ ra một tia cười lạnh tàn khốc. Lần trước thất thủ ở trong Đệ Tam Đế Chế, lần này rốt cục đã có thể đòi lại.

“Sụt~” một tiếng trầm đục. Nét cười của Mặc Kính ngưng lại, cổ hắn đột nhiên co rút, đầu mãnh liệt ngẩng lên, miệng cùng con mắt mở tròn. M1 cắm phập vào sau gáy hắn, chỉ còn lộ cái chuôi ở bên ngoài.

Hoàng thương trị số: “-460”

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới chủy thủ lại có thể bay vòng trở lại. Đây là... kĩ năng Phản Thủ Bối Thứ của chủy thủ! Đúng, chắc chắn là kĩ năng này!

Phản Thủ Bối Thứ: tiêu hao 50 điểm mana, phạm vi công kích: 20m, tạo ra thương tổn gấp đôi (không có hiệu quả với hộ thuẫn).

“Ngươi... được lắm... mau...”

Cũng không biết là hắn nói Diệp Sảng động tác ra tay thật mau hay cái gì, dù sao nửa câu sau hắn cũng không thể nói ra được. “Bùm” một tiếng, thân thể Mặc Kính mềm nhũn ngã nhào xuống bùn đất.

Diệp Sảng thở hồng hộc, phì phà phì phò, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống trên trán. Lần này hắn dựa vào năng lực thật sự của bản thân, đơn thương độc mã giết chết một mãnh nhân, không biết là bản thân tiến bộ hay do người khác thực lực yếu đi. Bất quá mấy chuyện này không quan trọng, quan trọng là chính mình đã đem nửa cái mạng còn lại trở về từ tay tử thần.

“Ta tới yêu thương bạo dâm các ngươi đây ha ha!” – Diệp Sảng nhặt lại M4 cùng chủy thủ, xoay người hòa mình vào trung tâm chiến trường.

Vốn song phương đang đánh không phân cao thấp, hệ thống bỗng thông báo tay sniper Mặc Kính đội Thương Tâm Tiểu Tiễn đã tử vong. Trong lòng Thương Tâm Tiểu Tiễn nhất thời chùng xuống, quay đầu nhìn lại. Diệp Sảng đang nâng súng đánh tới bên này.

Thật không ngờ tên Hà Kim Ngân này cư nhiên lại có thể xử đẹp cao thủ thương thủ cấp đại sư đứng hàng thứ sáu khu Hoàng Kim, nhất thời Thương Tâm Tiểu Tiễn cảm thấy thế sự thật khó đoán trước. Lúc còn open beta Hà Kim Ngân còn bận lo lắng bữa ăn sớm tối, thế mà hiện tại đã mạnh mẽ đến mức này. Kì thật hắn cũng biết hơn mười người của mình không thể gọi là kém, chỉ là vì người chơi phe chính nghĩa lần này thật sự quá mạnh mẽ. Đơn giản trong vòng 10 phút đồng hồ, phe chính nghĩa không một người thương vong, hơn nữa nữ nhân lợi hại nhất tên Thiên Kim Nhà Giàu kia còn chưa phóng kĩ năng gì, ngay cả một cái triệu hoán thuật cũng chưa sử dụng, khói bụi cuộn tới cuộn lui, chưa một ai có thể tới gần nàng.

“Mặc kệ!” – Thương Tâm Tiểu Tiễn coi như cũng có lí trí. Người của bọn họ đã bị thương vong hơn nửa, liều mạng đánh bừa không thể thắng.

“Nhất phun tất sát, có tác dụng với tất cả các loại côn trùng, sài lang gián dế, phun một phát chết ngay lập tức!” – Tây Môn Xuy Ngưu cầm cái bình phun thuốc chạy đi chạy lại trong đám người.

Nhóm Thương Tâm Tiểu Tiễn nhanh chóng rút lui vào sâu trong bóng tối. Một chút Nhất Phun Tất Sát dính vào pháp bào, Thương Tâm Tiểu Tiễn liền nhanh chóng lĩnh hội sự lợi hại của bác sĩ. Pháp bào vốn có màu nâu, nhưng khi bị dính phải độc khí, góc áo nháy mắt liền biến thành màu xanh biếc, không những thế đám màu xanh lan ra toàn thân rất nhanh. Giá trị sinh mệnh của Thương Tâm Tiểu Tiễn chẳng những giảm mạnh mỗi giây mà độ nhanh nhẹn cũng giảm xuống. Nguyên tố sư như hắn thì thử hỏi HP có bao nhiêu? Lôi Hỏa hộ thuẫn mặc dù có thể ngăn cản được đạn của Diệp Sảng, nhưng cũng vô pháp ngăn được độc dược của chuyên gia dược vật. Vô luận Thương Tâm Tiểu Tiễn đắp thuốc giải hay thuốc hồi máu gì cũng không ăn thua, trực giác và tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, hai chân càng mỗi lúc thêm trì trệ, dường như đêm tối chân chính ập tới.

Trong sân, Tây Môn Xuy Ngưu cùng lão đại lại bắt đầu tự thổi phồng.

“A Ngân, đó là Xuy Ngưu ta nha. Thứ này của ta gọi là Nhất Phun Tất Sát, một lần phun ra là thật sự có thể giết người, dùng bảo thạch năng lượng để điều chế đó. Không có thuốc giải độc đặc thù của ta thì chỉ có một con đường là chết! Gì? Ngươi không tin? Để ta phun vào ngươi thử xem!”

Tây Môn Xuy Ngưu rất là không phục bởi Diệp Sảng cùng Tinh Tinh luôn liếc liếc hắn. Tinh Tinh hừ hừ nói: “Phi, bảo thạch năng lượng là do bác sĩ quèn người tự có sao? Nói không chừng là đi lừa được ở chỗ nào đó đi? Ta còn không rõ ngươi sao?”

Tây Môn Xuy Ngưu cười ngượng: “Hắc hắc, lần trước khiêu chiến ở Thi Đấu Tinh Thần được thưởng cho. Lão đại, lần trước phần thưởng của ngươi là gì?”

Lão đại ngửa mặt lên trời thở dài: “Ai... a... lão tử ta lại không được xuất ra tuyệt chiêu! Tại sao những người này lại chạy sớm vậy a?”

“Các người tự thổi xong chưa? Xong thì tới đây hỗ trợ!” – Thiên Kim Nhà Giàu tức giận nói.

Lúc này 4 boss còn đang đánh tới đánh lui trên trời. Tuy rằng Bạch Cốt Tinh võ công cao cường, nhưng ba người Tôn Ngộ Không liên thủ thì ả chỉ có thể chống đỡ, không có sức đâu phản thủ. Trong khi đó Kim Chung Chú của Đường Tăng đang khôi phục từng chút một, ước chừng mỗi giây hồi 100 điểm.

Kì thật đám người Diệp Sảng căn bản cũng không cần ra tay, chỉ cần bảo vệ tốt Đường Tăng là đủ rồi. Nửa tiếng trôi qua, HP của Bạch Cốt Tinh còn không đến 500 điểm, mà giá trị sinh mạng ba người Tôn Ngộ Không đều còn 39000/40000! Cuối cùng một tiếng vang lớn nổ ra trên không trung. Bạch Cốt Tinh hoa lệ nổ tung, đại bạo ầm vang một tiếng biến thành một bộ khô lâu nằm trên mặt đất, bạch khí tà tà bốc lên. Trang bị rải rác khắp nơi, Thiên Kim Nhà Giàu thở ra một hơi, chậm rãi đi qua nhặt lấy.

Lần này đám Diệp Sảng phát tài, trang bị cấp cường hóa tuôn ra rất nhiều, cấp tinh anh thì có ba kiện, ngoài ra còn có sách kĩ năng, sáu khỏa bảo thạch chúc phúc cùng một đống tiền vàng. Sau khi phân phát mọi người đều tán tài. Diệp Sảng được chia 30 điểm tín dụng. Thiên Kim Nhà Giàu hướng Diệp Sảng vẫy vẫy tay. Diệp Sảng hiểu ý, biết có trang bị của thương thủ, chắc hỏi xem mình có ra giá mua không! Thiên Kim Nhà Giàu không nhiều lời với Diệp Sảng, trước hết nhét một bộ y phục vào tay Diệp Sảng. Nhưng bộ y phục này cấp tinh anh, lại nằm trong trạng thái phái giám định, chỉ có thể nhìn thấy thuộc tính đơn giản: yêu cầu cấp bậc: 25 cấp. Y phục tác chiến 25 cấp tinh anh, giá trị tuyệt đối không thấp, không những vậy còn là ở trạng thái đợi giám định!

“Ngươi tính thế nào?” – Thiên Kim Nhà Giàu thẳng thắn hỏi.

Diệp Sảng kiểm tra thẻ tín dụng của mình một chút, cũng có khá nhiều điểm tín dụng, nhưng vẫn không đủ để đổi bộ này. Nếu mang ra thị trường thì thứ này ít nhất cũng hơn 150 điểm.

“Ít nhất cũng phải 100 điểm tín dụng!” – Điện Lưu Cao Áp vừa mới lấy một thanh bảo kiếm tinh anh 20 cấp, trực tiếp trả 200 điểm tín dụng, nếu đổi ra RMB thì cũng phải đến 3000.

“Ta trả giúp A Ngân 20 điểm!” – Lão đại luôn đối với Diệp Sảng hết sức giúp đỡ bởi hắn hiểu Diệp Sảng không có điều kiện.

Thiên Kim Nhà Giàu nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Được, ngươi cũng thật lắm tiền. Như vậy đi, ngươi trả bớt 20 điểm!”

Tinh Tinh vừa nghe khẩu khí của Thiên Kim Nhà Giàu đã thấy không thích, như vậy chẳng phải là dạng lấy tiền áp người sao? Cho rằng tỷ đây không có tiền sao? Khi dễ A Ngân?

“Một giá, 200! Ta mua!” – Trước nay về phương diện tiền bạc Tinh Tinh luôn rất trâu bò, trực tiếp đưa thẻ tín dụng tới.

Bình luận





Chi tiết truyện