Giữa sườn núi quả nhiên là vách núi đen, phía dưới là biển rộng vạn trượng. Diệp Sảng cùng Tinh Tinh nhắm theo vách đá hướng đông mà chạy.
“Vẫn không có đường xuống núi!” – Ưng Nhãn Thuật của Tinh Tinh không ngừng phát ánh sáng xanh.
Diệp Sảng cắn răng: “Tiếp tục kiên trì 30 phút, quá 30 phút thì chúng ta logout!”
“Hiện tại đã qua 20 phút, chắc không còn ai đuổi theo đâu?”
Diệp Sảng: “Chỉ mong là như vậy…”
Nhưng lời này vừa dứt, Tinh Tinh liền thở dài: “Phía sau lại có người đến!”
Diệp Sảng nhìn lại. Trong sương tuyết hình như có một cái bóng lướt về hướng bên này. Đương nhiên, bây giờ còn có thể đuổi theo hai người bọn họ, tốc độ tuyệt đối không chậm, thực lực cũng chắc chắn sẽ không yếu.
“Ô ô ô ô!”
Giữa không trung bất ngờ vang lên tiếng gió cổ quái. Tinh Tinh hô lớn: “Nằm xuống!”
Diệp Sảng biết Tinh Tinh sẽ không phát ngôn bừa bãi liền làm theo. Hai người cùng nhau nằm sấp trên mặt đất. Vừa mới nằm xuống cả hai liền chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một trận mưa tên thổi qua, khoảng cách này ít nhất cũng hơn 200 mét. Không ngờ cung thủ này có thể bắn xa như vậy khẳng định là cao mẫn, lực lượng cao hoặc có trang bị cương mãnh.
“Nhất định là Tiêu Dao Lãng Tử!” – Tinh Tinh phẫn nộ nói – “Lão đại Ác Ma, nổi danh là thần tiễn thủ.”
Diệp Sảng biết lần này rất khó giải quyết. Viễn trình với viễn trình, hiện tại chính là cuộc cân sức chân chính, không có chỗ cho đầu cơ trục lợi tồn tại. Bắn với khoảng cách xa như vậy, cung thủ có tuyệt đối hơn thương thủ. Bởi lẽ, súng bắn theo quỹ đạo thẳng, đối phương chỉ cần gục xuống là vô sự. Ngược lại, cung có thể bắn tên theo đường parabol, có gục xuống cũng không an toàn.
“Hiện tại phải dựa vào mi rồi!” – Diệp Sảng cúi đầu nói.
Tinh Tinh dùng sức gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ không để mi thất vọng đâu. Khửa khửa, hắn là thần tiễn thủ, ta cũng là thần tiễn thủ.”
Tiêu Dao Lãng Tử này giảo hoạt hơn các đội truy binh trước. Hắn vừa không nói lời nào lại không chạy quá nhanh, chỉ không ngừng bắn ám tiễn. Mà ám tiễn không có kỹ năng nên không tạo ánh sáng. Diệp Sảng chỉ có thể nghe thanh biện vị (nghe âm thanh đoán vị trí), thông qua tiếng tên phá không mà né tránh, hơn nữa còn không dám đứng lên, đứng lên sẽ bị trúng ám chiêu của đối phương. Chiến cuộc phát triển đến bây giờ, nếu không cần khơi lên nguy hiểm thì ngàn vạn lần đừng đâm đầu mà đi khơi lên.
Diệp Sảng đổi sang 98K, nghĩ nghĩ, lại thả 98K trở lại túi Càn Khôn. Dùng 98K, ban đêm dùng mắt trần quan sát rất khó vì ánh sáng rất kém. Mấu chốt hơn là thanh âm quá lớn, nhất là tiếng kéo chốt rất dễ làm bại lộ chính mình.
Quả nhiên Tiêu Dao Lãng Tử không có ép lên mà đột nhiên biến mất trên mặt tuyết. Diệp Sảng cùng Tinh Tinh quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích. Đương nhiên bọn họ biết Tiêu Dao Lãng Tử không thực sự biến mất mà cũng quỳ rạp trên mặt đất, hoàn toàn dung nạp làm một thể với đất tuyết. Có thể hắn đang chậm rãi di động muốn tiếp cận, khi đã đoán được vị trí chuẩn xác của hai người mới tung một kích trí mệnh.
Bắn trúng trong vòng 200 mét không phải là vấn đề lớn, nhưng muốn bắn trúng nhược điểm trí mạng thì Tiêu Dao Lãng Tử cũng không dám nắm chắc. Cho nên, hắn lựa chọn đặt cung trên mặt đất tuyết, người nằm bò ra nhích dần tới vị trí hai người bọn họ, cố hết sức không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Người này cẩn thận hơn rất nhiều so với những người trước đó bởi hắn tự biết thi thể suốt dọc đường đuổi theo là của những ai. Hà Kim Ngân cùng Tinh Tinh tuyệt đối không phải dạng người hời hợt. Hắn nhất định phải tăng trạng thái tinh thần ứng chiến thêm mười lần.
Hệ cận chiến thì cần chú ý tới đại khí, uy mãnh… nhưng hệ du hiệp phải chú ý tính linh hoạt, toàn vẹn, chính xác như đang tiến hành một cuộc phẫu thuật mang tính sinh tử, một điểm sai lầm cũng không thể có. Bất kỳ một chi tiết lơ là nào cũng đều sẽ đổi lấy máu đổ.
Không gian lập tức yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng sóng biển rì rào ở dưới. Ngón tay Tinh Tinh vẫn đặt trên dây cung. Giáng Lôi Cung nằm thẳng trong đống tuyết. Đây là một kỹ xảo dùng cung, đặt như vậy, chỉ cần buông nhẹ ngón tay, mũi tên nhọn sẽ lao đi theo mệnh lệnh của chủ chân.
Đây là cuộc quyết đấu giữa hai cung thủ. Trong miệng Tinh Tinh cùng Tiêu Dao Lãng Tử đều ngậm một đống tuyết. Mục đích làm như vậy là để cho hô hấp bình ổn trở lại. Đối phương vì thế sẽ không thể thông qua cảm giác mà nhận ra vị trí của mình.
Bởi vì thời gian đã trôi qua thêm 5 phút nên Diệp Sảng cùng Tinh Tinh đều rất tin mình và Tiêu Dao Lãng Tử đứng cách nhau 150 mét, ai bại lộ trước liền bị giết. Trán Tinh Tinh đã bắt đầu chảy mồ hôi nóng từng dòng. Tiết trời lạnh buốt như vậy mà vẫn có thể đổ mồ hôi, có thể thấy tinh thần Tinh Tinh đang ở trạng thái tập trung cao độ. Cả ba người ở đây đều không dám khinh thường đối phương, tỉ mỉ nhìn chằm chằm phía trước. Trừ bỏ một mảnh trắng xóa vẫn là một mảnh trắng xóa, trời mới biết đối phương ẩn nấp ở nơi nào.
Kỳ thật Diệp Sảng rõ ràng hơn Tinh Tinh nhiều. Thời điểm chân chính thống khổ nhất là hiện tại. Lúc mũi tên định thắng bại được bắn ra ngược lại lại không hề gây khẩn trương như vậy. Định lực của phụ nữ dù sao cũng không tốt bằng đàn ông, nhưng bây giờ không muốn nhẫn cũng phải nhịn.
Tình trạng giằng co này rất nhanh bị phá vỡ. Trong sương tuyết phía xa xa không ngừng lóe lên bạch quang, lại còn có thêm cả tiếng binh khí binh binh bang bang đứt quãng. Đây hiển nhiên là đám Tiêu Dao Tán Tiên đã đánh đến khó phân thắng bại. Như vậy cũng có nghĩa là đội truy binh quy mô lớn rất nhanh sẽ tới đây.
Hiện tại Tinh Tinh quả thực đã mồ hôi rơi như mưa. Diệp Sảng thầm kêu hỏng bét. Nha đầu kia mà thiếu kiên nhẫn thì xong đời. Diệp Sảng nhìn chung quanh, linh cơ vừa động: “Có rồi!”
Giờ phút này Tiêu Dao Lãng Tử vẫn đang ổn định tựa như một khối bàn thạch ngàn năm. Tiếng đao kiếm sau lưng hắn có nghe thấy. Khóe miệng hắn lộ ra một tia cười quỷ dị. Hắn biết mình đã nắm chắc phần thắng. Nếu đội truy binh tới gần hơn nữa, hai người bọn Diệp Sảng khẳng định sẽ bại lộ trước mình. Dám đứng dậy chính là chết, không lộ diện cũng là chờ chết. Sớm hay muộn vẫn là một chữ “chết”. Hắn đã tính rồi, Diệp Sảng có M4, super shotgun, 98K cùng một thanh quái thương, tổng cộng là bốn. Hắn tin chắc hiện tại có cho Diệp Sảng một vạn cái lá gan hắn cũng không dám dùng shotgun. Tầm bắn của M4 lại không đủ, trừ phi là cấp thần thánh. Mặt khác hắn không thể nhìn rõ mọi thứ trong đêm. Mà mình thì chỉ muốn tiêu diệt Tinh Tinh, lợi dụng tốc độ kéo dài khoảng cách. Diệp Sảng đừng hòng chạy trốn.
Hắn đã sở liệu mọi thứ rất rõ ràng, cho nên hắn rất yên tâm.
Vừa lúc đó, trong đống tuyết bỗng nhiên vang lên một chuỗi tiếng “sa sa sa”, nghe giống như tiếng mưa phùn phun. Thanh âm này rất nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng. Tim Tiêu Dao Lãng Tử bỗng nhiên đập nhanh hơn bởi hắn nhìn thấy chìa khóa Kim Nguyệt Ngân! Muốn không thấy cũng khó. Quang mang của Kim Nguyệt Ngân rất rực rỡ, chói mắt như hoàng loan đao giữa tuyết trong đêm tối. Nó bị A Ngốc ngậm trong miệng. A Ngốc chạy về hướng vách núi đen. Ánh mắt Tiêu Dao Lãng Tử băng lãnh như đao phong. Hắn không động đậy. Hắn biết đây có thể cái bẫy dụ hắn hiện thân của đối phương. Chìa khóa cách hắn không đến 80 mét. Hắn phải cướp đi chìa khóa từ miệng A Ngốc. Nhiều nhất là 10 giây đồng hồ, nhưng hắn cư nhiên nhịn được. Hắn bình tĩnh quá mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Nhưng thứ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi chân chính không phải là bĩnh tĩnh, mà là ám chiêu.
A Ngốc thẳng một đường chạy về phía vách núi đen, nhìn qua không có chút dấu hiệu dừng lại nào.
“Mẹ nó!” – Tiêu Dao Lãng Tử thầm kêu hỏng bét. Con chó này ngậm chìa khóa, rất có thể phải nhảy núi tự sát. Hai tên tiện nhân này, biết chạy không được liền muốn đem chìa khóa bỏ lại biển rộng, lưỡng bại câu thương.
A Ngốc quả nhiên chạy về phía vách núi đen. Nó có nhanh hơn nữa cũng không bằng tốc độ của Tiêu Dao Lãng Tử. Tiêu Dao Lãng Tử chỉ do dự 1 giây, sau đó liền thu hồi trường cung hỏa tốc xông lên vách núi đen. Hắn muốn cướp chìa khóa về trước khi A Ngốc tự sát.
Hắn vừa thu lại liền lập tức vọt đi, tốc độ cực nhanh. Ngay cả Diệp Sảng xem cũng phải ngây người. Tốc độ người này không ngờ còn nhanh hơn mình rất nhiều, xa xa nhìn lại tựa như một tia ảo ảnh. Đừng nói là bắn, có ngắm cũng không kịp. May sao Tinh Tinh cũng không có ra tay.
A Ngốc “ngao~” một tiếng liền nhảy xuống biển rộng. Tay Tiêu Dao Lãng Tử chỉ kém nửa mét nữa là có thể nắm lấy cái đuôi của A Ngốc. Đáng tiếc là A Ngốc đã nhảy rồi. Tâm Tiêu Dao Lãng Tử lạnh ngắt. Chìa khóa đã mất, bao nhiêu tâm huyết hóa thành hư ảo. Nhưng mà, hắn bỗng hoảng sợ khi phát hiện A Ngốc không hoàn toàn rớt xuống mà ngược lại, tứ chi đang quẫy loạn trong không trung. Trên người nó dường như bị một sợi dây vô hình treo lên. Tiêu Dao Lãng Tử kinh hãi quay đầu lại. Giờ khắc này, hắn rốt cuộc hiểu rõ thủ đoạn của Diệp Sảng nham hiểm tới nhường nào. Hóa ra A Ngốc bị dây từ lực trảo buộc quanh người. Một đầu từ lực trảo còn lại nằm trong tay Diệp Sảng. Như vậy thì A Ngốc có thể chạy xa gần trăm mét, cho dù có nhảy xuống núi cũng sẽ bị Diệp Sảng kéo về.
Đúng vậy, A Ngốc xuất hiện, Tiêu Dao Lãng Tử không nhất định sẽ mắc mưu. Nhưng nếu A Ngốc thật sự nhảy xuống núi, định lực của Tiêu Dao Lãng Tử cho dù có vững vàng tới đâu cũng không thể không đuổi theo. Kim Nguyệt Ngân có thể làm cho hắn phải bại lộ.
“Shit!” – Tiêu Dao Lãng Tử bất đắc dĩ chửi một tiếng.
Lúc này, từ trong đống tuyết có một tia lam quang dần rực lên, lao cực nhanh về phía Tiêu Dao Lãng Tử. Đây là kỹ năng Xuyên Vân Tiễn, là một tiễn làm lộ vị trí của Tinh Tinh, cũng là một tiễn với âm thanh xé gió cực lớn. Nhưng một tiễn này liền trực tiếp xuyên qua xương mũi của Tiêu Dao Lãng Tử.
“Phốc!”
Nhất kích trí mạng: “-1044!”
Tiêu Dao Lãng Tử cao lực cao mẫn, nhưng phòng ngự bằng không, cho nên, tất nhiên, hắn rơi vào giấc ngủ ngàn thu bên vách núi.
“Hoo~” – Tinh Tinh toàn thân xụi lơ nằm phục xuống. Nếu một tiễn này không trúng thì trên cơ bản cô và Diệp Sảng coi như xong đời.
A Ngốc đáng thương được kéo lên, nhảy loạn trên mặt tuyết, điên cuồng sủa không dứt vào thi thể Tiêu Dao Lãng Tử. Diệp Sảng tiến lên không nói hai lời liền bắt đầu bới thi. Trường cung của Tiêu Dao Lãng Tử bị lột mất. Vừa nhìn, Diệp Sảng vừa bực mình vừa buồn cười, lại vừa kinh ngạc lại sợ hãi.
Tà Bạo Cung (cấp thần thánh)
Yêu cầu cấp bậc: 35.
Yêu cầu chức nghiệp: cung thủ nhất giai.
Lực công kích: 300.
Chỉ nhìn thuộc tính một cách đơn thuần thì còn tưởng là Giáng Lôi Cung của Tinh Tinh. Nhưng mà, thuộc tính “xấu xa” của nó lại ở phía sau.
Thuộc tính phụ: người bị bắn chết +50% tỷ lệ rơi 1/3 trang bị; chủ nhân cung bị chết -50% tỷ lệ rơi 1/3 trang bị toàn thân.
Diệp Sảng thở hắt ra. May mà Tiêu Dao Lãng Tử chết trước. Nếu như bị hắn ra tay giết trước liền “một đêm trở lại trước giải phóng”. Cũng khó trách con hàng này biết rõ thời gian 30 phút đã qua mà còn dám truy sát đến tận đây. Chậc, cũng là vì có nguyên nhân sâu xa a. Nhưng mà cái cung này cũng quá là tà môn ngoại đạo đi. Sử dụng nó sẽ có lợi ích rất lớn, đi phiêu lưu cực thích a. Đương nhiên, nó lại rơi tọt vào trong túi Tinh Tinh.
Tinh Tinh nhịn không được khoan khoái cười: “Đêm nay không uổng công, haha, gây khó dễ với ta tất sẽ có kết cục như vật!”
“Phải không?” – Sau lưng đột nhiên có một thanh âm nổi da gà vang lên.
Diệp Sảng chấn động, nhìn lại. Nhất Chưởng Sát Nhân như âm hồn bất tán xuất hiện sau lưng hai người, khoảng cách không đến 10 mét. Hắn truy tung tới đây như thế nào? Lòng bàn tay Diệp Sảng cùng Tinh Tinh đồng thời thấm mồ hôi lạnh. Bọn họ bị cận thân phải làm sao?
Bình luận
- Chương 321
- Chương 320
- Chương 319
- Chương 318
- Chương 317
- Chương 316
- Chương 315
- Chương 314
- Chương 313
- Chương 312
- Chương 311
- Chương 310
- Chương 309
- Chương 308
- Chương 307
- Chương 306
- Chương 305
- Chương 304
- Chương 303
- Chương 302
- Chương 301
- Chương 300
- Chương 299
- Chương 298
- Chương 297
- Chương 296
- Chương 295
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1