chương 5/ 321

Nghe nói mì ăn liền Tiểu Cường ăn một gói đến 3 gói cả nửa ngày vẫn còn no. Còn mì Dương Xuân ở thôn Nguyệt Lượng ăn từ 1 đến 5 bát cả ngày không thấy mệt.
Giờ đã là gần giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu giữa đỉnh đầu. Diệp Sảng, lão Đại, A Ngưu bê ba bát mì Dương Xuân từ trong quán ăn đi ra. Ba người ngồi trên bậc thang của quảng trường trông rất khí thế rồi vùi đầu mà ăn như chết đói, những âm thanh “chóp chép, chụt chụt” vang lên liên tục dễ khiến người ta liên tưởng đến một từ - hạnh phúc.

Định nghĩa của hạnh phúc là gì? Nghĩa là ta ngồi ăn những sợi mì thơm ngào ngạt còn ngươi thì cứ việc cháp bánh bao trắng của ngươi.

Tam Xảo đang ngồi phía bên kia quảng trường, khó nhọc cắn cái bánh bao khô quắt, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Diệp Sảng.

- Tam Xảo, lại là cái tên đào mỏ kia, em giúp chị tìm người chém hắn nhé.
Tứ muội cũng đang cạp bánh bao, trong lòng vô cùng khó chịu.

- Haizz, bỏ đi Tứ muội, dù thế nào đi nữa, hắn vẫn là Quáng thạch vương tử phong độ ngời ngời là người độc nhất vô nhị mà ta thần tượng.
Tam Xảo buồn bã đáp.

Lần này quả là nàng nói rất chính xác, mới vừa rồi, đám ba người Diệp Sảng mới rao ra rả trên quảng trường là muốn bán quặng có độ thuần chất 22% thu hút rất nhiều người chơi xúm đông đen đông đỏ. Tam Xảo đếm rất rõ ràng, bọn họ bán ra tổng cộng 25 khỏa, được nhóm chuyên kinh doanh quặng mua 1 khỏa 42 tiền, tổng kết là được 1050 tiền. Phần của lão Đại là 315 tiền, Diệp Sảng là 735 tiền, còn A Ngưu, Diệp Sảng hào phóng chia cho hắn 100 tiền. Cùng hội với nhau chỉ có thể nói chuyện tình cảm tuyệt đối không có chuyện mua bán.

Ăn xong mì Dương Xuân, lão Đại có việc đi trước, chắc lại lần mò tìm đường tài lộc, A Ngưu vĩnh viễn đi theo lão Đại. Cho nên chỉ còn lại mỗi Diệp Sảng tà tà đi đến sảnh phục vụ. Sảnh phục vụ là nơi cung cấp các tiện nghi cho người chơi, cũng là nơi hồi sinh. Quan trọng hơn nữa là thôn phó ở đây có thể giám định trang bị.
Phó thôn cũng không phải một lão già lọm khọm như ngoài đời mà là một thanh niên điển trai phong độ. Bạch bản trang dĩ nhiên là không cần giám định cho nên phó thôn đẹp trai mấy hôm nay chỉ biết ngồi ngắm ruồi. Dễ gì có được một người chơi đến tìm nên phó thôn mở miệng một phát hô luôn:
- Phí giám định 30 tiền!

Diệp Sảng thiếu chút nữa là bị hù chết, trước kia đều là Yến Vân quản tiền, hắn chỉ có mỗi việc lẵng nhẵng theo sau mà học hỏi. Bây giờ việc gì cũng đến tay mình nên không ngờ phí giám định lại đắt đến như vậy. Tiếc là, điểm Mị lực có thể giảm bớt tiền khi giao dịch với NPC, nhưng bây giờ điểm Mị lực của Diệp Sảng chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Bởi không phải là người chơi sinh hoạt (đang bí từ này, ai biết giúp đỡ nhé), điểm mị lực chỉ tổ vô ích nên đối diện với NPC lạnh lùng như An Hi, bạn Diệp Sảng của chúng ta chỉ còn một nước là xùy tiền ra mà thôi.

Trong phòng giám định, phó thôn đẹp trai cầm một cái kính lúp soi tới soi lui trên cái xẻng. Một tia sáng trắng cực mỏng quét trên mặt xẻng, khi hoàn tất, toàn bộ thông tin của trang bị cấp cường hóa này được chuyển cho Diệp Sảng. Diệp Sảng vừa cầm, lập tức rơi vào cảnh dở khóc dở cười

Tên: Xẻng đánh chó (cấp cường hóa)

Cấp độ yêu cầu : cấp 5

Chức nghiệp yêu cầu: tất cả các hệ đều có thể sử dụng

Công kích: 10-30, thuộc tính đi kèm: +5% hiệu suất khai thác khi đào quáng, +2% hiệu suất ngăn đỡ.

Nói về lực công kích, cái xẻng này tuyệt đối hơn hẳn khảm đao của Thiên Hắc Hắc hay sài đao của lão Đại, bởi vì còn có thêm hiệu suất ngăn đỡ. Nếu như mình là trọng giáp chiến sĩ thì cái xẻng quả thực không tồi, nhưng mình là tay súng, chẳng lẽ tay trái giương K-59, tay phải múa xẻng đánh chó sao? Mà cái tên Xẻng đánh chó này quá chuối, dễ làm người ta nghĩ đến hai chữ Cái bang. Diệp Sảng hậm hực cầm cái xẻng đi ra, khó khăn lắm mới có được một kiện trang bị cấp cường hóa. Nếu biết thuộc tính của nó như vậy, Diệp Sảng cầu trời cho nó có hiệu suất khai quáng là +99,9% cho xong, mơ không tốn phí nên mơ cho nó hoành tráng.

Thật ra hôm qua Diệp Sảng đánh gục được Đại mã hầu là có phần may mắn, bởi vì một băng đạn của K-59 chỉ có 8 phát, với lại gần đầy hắn nghèo túng vô cùng. Tuy hiện giờ trong túi cũng có chút tiền, nhưng giá đạn 9x18mm của súng K -59 ở quầy tạp hóa cũng quá đắt. Một băng đạn 8 viên giá 10 tiền, vì để không chiếm diện tích trong túi Càn Khôn, 10 băng đạn được xếp thành 1 hộp. Với phụ trọng của Diệp Sảng hiện giờ, ngoài lương thực mang theo, nhiều nhất cũng chỉ có thể mamng được 3 hộp đạn. Mặc dù tay súng có được ưu thế về mặt công kích từ xa và vũ khí nóng nhưng mỗi chức nghiệp đều có điểm ưu và khuyết, khuyết điểm của tay súng chính là quá tốn tiền. Diệp Sảng đã từng nghe Yến Vân nói rằng, một cao thủ có trang bị tốt chắc chắn là cao thủ đó cũng có lắm tiền. Mua bán một hồi, hơn 600 tiền khổ cực làm ra nay chỉ còn có một nữa. Trong túi chỉ còn 320 tiền, Diệp Sảng thở dài thầm nghĩ tiền cũng giống như mây trôi, đến cũng lẹ mà đi cũng mau.

- Anh nghĩ là trốn như vậy em tìm không ra à? Vô ích thôi!
Tam Xảo cũng Tứ muội đi tới.

Diệp Sảng ngẫn người một chút rồi cười toe toét:
- Ai da, một ngày không gặp, Tam Xảo càng xinh hơn a.

Lòng tự tin của Tam Xảo càng tăng mạnh. Nàng cũng bắt chước Diệp Sảng hớt cao mái tóc trước, nhưng đáng tiếc hôm trước mọc lên hai cái mụn bọc vẫn còn chưa xẹp mà hôm nay lại có thêm một cái mới nhú chồi. Diệp Sảng hối hận, sao mình lại vội ăn mì Dương Xuân đến thế.

- A Ngân, quả thật nữ nhân đào quặng không dễ dàng chút nào.
Tam Xảo nói vô cùng tội nghiệp.

Để phụ họa với nàng, Diệp Sảng cũng gật đầu lia lịa:
- Chính xác!

Tam Xảo tiếp tục nói:
- A Ngân, giờ anh đang phát tài, lẽ nào lại quên chúng em được sao.

Diệp Sảng vội vàng đáp:
- Làm gì có, phụ nữ xuất chúng như em, như thỏ nhảy lon ton trong rừng, như vịt lội bì bõm dưới sông, vô cùng đáng yêu, vô cùng xinh đẹp. Ánh mắt buồn bã của em, tuyệt chiêu Đao hoa thần kỳ của em, kể cả cái bánh bao dúm dó của em khiến anh mê đắm…

Tam Xảo tuy là trọng giáp chiến sĩ, nhưng lại không có đao, đao hoa lại càng chưa thấy. Nhưng nếu bây giờ có đao trong tay, chắc chắn việc đầu tiên nàng sẽ bầm thây Diệp Sảng làm mấy mảnh.

- Đủ rồi!
Tứ muội nổi giận
- A Ngân, chúng ta muốn mua cái xẻng của ngươi.

Chắc là hai người này mới nhìn trộm, biết được mình có một kiện trang bị cường hóa, nên ngứa con mắt phải đỏ con mắt bên trái đây mà?

Diệp Sảng thở dài thật sâu:
- Anh nghĩ là cùng thôn thì nên nói chuyện tình cảm, hà cớ gì phải mua bán cơ chứ.

Tứ muội nghe xong thiếu điều chết ngất, tình cảm thì không mua bán còn nói giao tình không trọn? Hôm qua nếu không phải Diệp Sảng giành được quặng thì có lẽ bây giờ mình với Tam Xảo đã được ăn mì Dương Xuân rồi.

- Nói nhiều, tóm lại một câu ngươi bán hay không?
Lời này của Tứ muội rất mập mờ.

Diệp Sảng vừa nghe thấy, lập tức tinh thần rất phấn khởi:
- Ta ngất, té ra trong lòng các người ta lại quan trọng đến vậy, bán! Ta bán! Một đêm với hai người bao nhiêu tiền? Chính mình ra giá, hỏi giá không về, giá thấp miễn nói!

Hai mắt của Tam Xảo và Tứ muội tối sầm lại, tư duy của cái tên tiểu tử điên điên khùng khùng này không thể dùng suy nghĩ của người thường mà nhận định được.

- Không khiến ngươi bán mình mà là muốn ngươi bán cái xẻng!
Tứ muội nhanh chóng sửa sai.

- Ặc… phải nói cho rõ chứ?
Diệp Sảng thất vọng nói
- Nhưng mà hiện giờ ta không có hứng bán!

Tam Xảo lập tức nói:
- Vậy có muốn gọi gái không?

Diệp Sảng nhanh nhẩu đáp:
- Hay đấy, chất lượng thế nào?

Tam Xảo trả lời:
- Có gái đại lục, có gái địa phương, chỉ có 250 tiền!

Diệp Sảng quyết đoán gật đầu:
- Vậy thử hàng địa phương xem nào!

Tam Xảo lập tức kéo Diệp Sảng đi.

- Tam Xảo em làm cái gì vậy?
Diệp Sảng hết hồn.

- Không phải anh muốn thử hàng bản địa sao? Đại tỷ của bọn em rất nổi tiếng đấy..

Bình luận





Chi tiết truyện