chương 150/ 321

Phòng giám sát kĩ thuật tập đoàn Lam Thiên.

Vương tổng đang quan sát một nhiệm vụ đại hình công hội. Chức trách của hắn chính là xử lí những số liệu dị thường trong game. Kì thật hệ thống đầu não đã rất cao cấp, đa số không cần nhân viên kĩ thuật phải động chân động tay xuất trận. Nhưng ngay lúc Vương tổng đang xem nhóm người kia đánh boss cho vui, công cụ thao tác mô phỏng trước mắt bỗng phát ra cảnh báo: "Có tài khoản lạ xâm nhập vào server Tịch Tĩnh đại khu Trung Hoa!"

Vương tổng nhìn nhìn tổng số mô hình nhân vật trên màn ảnh, nhịn không được cười khổ một cái, ngón tay lập tức nhanh chóng điều khiển trên màn hình ảo, sau đó nhập một khối lượng lớn chỉ lệnh, cuối cùng liền thay đổi màn hình tiếp tục xem nhóm đánh boss đặc cấp.

Trong khi đó Lôi Lôi lần đầu tiên lấy thân phận người chơi đăng nhập vào game. Giao diện đăng nhập xuất hiện trước mắt nàng là đỉnh núi cao. Trời xanh mây trắng, nước trong xanh mênh mông, một thác nước đổ thẳng đứng xuống dưới, ẩn ẩn một bóng nữ chiến sĩ phong tư trác tuyệt, tay huy động trường kiếm, tóc dài mềm mại nhè nhẹ bay, kiếm quang loang loáng làm người ta thấy vui vẻ thoải mái.

"Game thủ Túy Hoa Hồng Trần tôn quý, hoan nghênh ngài đến với Đệ Nhị Thế Giới!"

Nữ chiến sĩ NPC cùng với những chức nghiệp khác đều có thái độ giống nhau - nho nhã, lễ độ, thanh âm cũng khiến cho người ta có cảm giác thật thoải mái. Tuy nhiên thanh âm thông báo kế tiếp lại khác rất nhiều so với những người chơi khác:

"Căn cứ theo kết quả quét phân tích thân phận cùng quy định của tập đoàn Lam Thiên, Hoa tiểu thư, ngài không thể đăng nhập vào Đệ Nhị Thế Giới. Nếu nhất định phải đăng nhập vào Đệ Nhị Thế Giới, thỉnh ngài tự giác tuân thủ hiệp định giữ bí mật của tập đoàn Lam Thiên, nếu không tập đoàn Lam Thiên sẽ áp dụng theo pháp luật. Hoa tiểu thư, ngài không thể tiến vào nhiệm vụ cùng các địa khu sau..."

Những điều này đều nằm trong dự liệu của Lôi Lôi. Chỉ cần nàng đăng nhập vào Đệ Nhị Thế Giới, hệ thống đầu não sẽ thông qua chương trình quét liền lập tức có thể xác định thân phận của nàng, đồng thời gửi báo cáo tới tập đoàn Lam Thiên. Làm lập trình viên trên lí thuyết là không thể đăng nhập vào game, vốn dĩ hiện nay đăng nhập dưới thân phận là người chơi vào các game mô phỏng đã được pháp luật cho phép. Chẳng qua nàng cùng người khác bất đồng, bản thân nàng cũng tham gia vào quá trình thiết kế hệ thống nhiệm vụ, cho nên nàng tuyệt đối không thể vào game được. Hơn nữa khi ở trong game nàng sẽ luôn nhận được sự "chiếu cố" 24/24 của hệ thống đầu não, không thể làm lộ ra những tư mật về game cũng như không thể nói bất kì thứ gì cho người chơi khác, nếu không sẽ bị coi là buôn bán cơ mật. Điều này Lôi Lôi đương nhiên tự biết.

Kì thật hiện tại nàng so với những lính mới khác có nhiều thế mạnh hơn nhiều. Nàng chủ yếu là thiết kế nội dung nhiệm vụ. Đối với hệ thống nhiệm vụ nội dung mà nói, những người chơi khác phải rất rất lâu sau mới có thể phát hiện ra bí mật, nhưng nàng có ưu thế lớn là có thể ngay lúc đó biết được phần thưởng, trang bị... Ví dụ như khẩu AK của Diệp Sảng, rất nhiều thuộc tính của trang bị được ghi rất rõ ràng, nhưng bí quyết sử dụng trong thực chiến thì nàng biết được nhiều hơn so với những người chơi bình thường khác rất nhiều. Điểm này cũng không thể tính là gian lận, bởi ngươi biết là một chuyện, nhưng có thể thực hiện hay không lại là một chuyện khác.

Nữ chiến sĩ NPC giải thích khoảng chừng hơn mười phút khiến Lôi Lôi buồn bực. Không thể không nói nàng chính là mẹ nuôi của game, vậy mà rất nhiều quyền lợi của lính mới nàng đều không được hưởng. Xem ra tiến vào Đệ Nhị Thế Giới chỉ có thể lãng du ngắm cảnh. Tuy rằng nàng biết rất nhiều bản đồ, địa phương trong Đệ Nhị Thế Giới nhưng tự mình tiến vào game vẫn là một sự cảm thụ hoàn toàn mới.

Thật sự game mô phỏng luôn mang tới cho người chơi sự rung động rất trực tiếp. Sau khi bạch quang vụt qua, cảnh tượng Nguyệt Lượng thôn liền đủ khiến cho Lôi Lôi há hốc miệng. Trong thế giới hiện thực có thể thấy một địa phương sơn thanh thủy tú như thế này quả thực không nhiều. Là một tân thủ thôn, thêm nữa Đệ Nhị Thế Giới càng ngày càng phát triển, mỗi ngày đều có một lượng lớn tân thủ dũng mãnh tiến vào Nguyệt Lượng thôn, hiện tại trên quảng trường người qua lại tấp nập. Lôi Lôi cảm thấy rất mới mẻ, điều này khiến cho những phiền não của nàng về sinh hoạt ở hiện thực bị hòa tan không ít.

Lần này login nàng cũng không nói cho bất cứ ai biết. Nàng quyết định tạm thời sẽ giải sầu để thật khuây khỏa. Tiểu kiều lưu thủy, trời xanh mây trắng, phong cảnh điền viên, đây quả thực là nơi thế ngoại đào nguyên nha. Lôi Lôi cảm thấy tâm tình thật khoan khoái. Bất quá rất nhanh nàng liền thấy không thể khoan khoái tiếp. Nàng phát hiện ra một vấn đề lớn! Thế giới giả tưởng này cũng giống như hiện thực, ngươi không ăn cơm uống nước thì chỉ có con đường chết. Tuy rằng nàng hiểu được lập trình của game, nhưng lại không hiểu đạo lí sinh tồn trong game! Như vậy cho nên nàng có thể xem những vị cao thủ hô phong hoán vũ trong nhiệm vụ, trong nháy mắt đỉnh phong quyết đấu đó vương khí tám phương thật sự là rất trâu bò, thế nhưng nàng vĩnh viễn không thể nhìn thấy những chua xót, khổ sở, buồn tẻ luyện cấp, đụng phải boss bị đùa đến chết, gặp cừu nhân* bị đuổi đánh... sau lưng của những cao thủ huy hoàng lẫy lừng ấy, cứ té ngã lại đứng lên, cắn răng tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ hơn. Nàng đã quên áp dụng đạo lí xã hội của hiện thực vào trò chơi: nơi có ánh sáng, tất có bóng ma!

[*cừu nhân: kẻ thù]

Thuộc tính tinh thần của nữ khinh giáp chiến sĩ 1 cấp vốn chỉ có 10 điểm, sau một hồi đi dạo, hỏi han, chạy loạn, tinh thần liền giảm xuống rất nhanh, nếu không có đồ ăn để lấp đầy cái dạ dày thì chỉ còn nước chết đi để hồi sinh. Mà điểm chết người chính là nàng cùng những người chơi khác bất đồng. Hệ thống đầu não vì chiếu cố người chơi mới nên ngoại trừ phát cho một bộ bố giáp tân thủ cùng mộc côn còn có thể thêm vào một túi bánh mì cùng đồ dùng sinh hoạt đơn giản. Nhưng Lôi Lôi ngoại trừ một bộ bố giáp ngắn ngủn che bên ngoài thì thậm chí ngay cả một cái ấm nước tập đoàn Lam Thiên cũng keo kiệt với nàng.

"Hóa ra các ngươi đối đãi với lập trình viên đã lập bao cống hiến cho công ty như vậy sao?" - Lôi Lôi cảm thấy thực là ủy khuất.

Mà điều càng làm người ta phẫn nộ đó là nàng ngồi nghỉ tạm ở quảng trường. Trên quảng trường phần lớn đều là người chơi buôn bán, nàng lại không có bất kì vật gì có thể bán cho nên phải ngồi dưới chân cột điện ngẩn người. Vừa ngồi xuống phiền phức liền tìm tới, một gã nam nhân như thằng nghiện đi tới:

"Hi, mĩ nữ!"

"Xin chào!" - Lần đầu tiên chào hỏi với người chơi khác nên nàng vẫn vô cùng hưng phấn.

Thằng nghiện càng hào hứng: "Mĩ nữ, ngươi thật xinh đẹp!"

Nhất thời sự tự tin của Lôi Lôi tăng thêm 100 điểm. Nàng xác thực rất đẹp, thuộc loại hình lãnh diễm: mặt trái xoan, thêm dáng người hoàn hảo, ngoài ra còn có mái tóc quăn lọn lớn, trong khuôn mặt lãnh diễm còn có hơi thở mang chút u buồn khiến cho người khác nhìn đã thấy muốn trìu mến yêu thương, đã vậy bố giáp tân thủ cũng chẳng che được bao nhiêu a. Nàng lại vốn đã xinh đẹp mĩ miều bẩm sinh, lúc mới đăng nhập còn chỉnh dung mạo đẹp thêm 10%.

Thằng nghiện: "Bao nhiêu?"

Lôi Lôi: "???"

"3 điểm tín dụng, có làm hay không?" - thằng nghiện ngay thẳng một cách chuyên nghiệp, 3 điểm tín dụng đối với lính mới mà nói đã là một khoản tiền lớn.

Trong nhất thời Lôi Lôi không hiểu ý tứ trong đó: "Tiên sinh, ngươi đang nói cái gì?"

Nàng cư nhiên kêu tiên sinh khiến cho tên nghiện cảm thấy mĩ nữ ngực bự này rất hiểu chuyện, vì thế hắn càng thẳng thừng nói: "Như vậy đi, 5 điểm tín dụng bao một đêm, thế nào? Ngươi cũng biết hiện tại lính mới kiếm tiền rất khó, 5 điểm tín dụng tương đương với 100NDT, như thế này ngươi cũng không thiệt thòi!"

Lôi Lôi thực sự là rất thuần khiết, sửng sốt nghe không hiểu. Tên nghiện thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng, nghĩ thầm những tiểu thư như thế này chào giá cũng quá cao nên liền sửa lời nói: "Làm nhanh 5 điểm tín dụng, bao đêm thì 10 điểm tín dụng. Giá tiền này cũng đã đủ công đạo rồi!"

Lần này Lôi Lôi nghe đã hiểu, tức giận thiếu chút nữa chết ngất đi, đỏ mặt hét một tiếng: "Biến, ngươi xem ta là dạng người nào? Cho rằng ta vào trong game làm cái nghề đó kiếm tiền sao?"

Tên nghiện vẻ mặt vô tội: "Ngươi không bán thì đứng dưới cột điện làm gì?"

Lôi Lôi im lặng mãi không nói gì, thẹn đến muốn chui xuống đất, chạy như chạy nạn tới đài phun nước bên quảng trường ngồi. Tuy nhiên nơi đài phun nước bên quảng trường không có nghĩa là nơi tốt đẹp. Ở tân thủ thôn luôn có sự kéo bè kết phái, mà quảng trường chính là địa bàn của những nhóm bè phái đó. Những tân thủ bên đài phun nước đều là những người đã tử trận đánh quái đến đây, không có tiền mua thẻ điện tử nên gào khan xé cổ: "Đại ca, đại tỷ đi ngang qua ngàn vạn lần đừng bỏ qua. Tiểu đệ ta mới vào game, thật sự quá nghèo khó, đã chết đói hai lần. Thỉnh vị đại ca, đại tỷ nào nguyện ý thu nạp tiểu đệ mang đi luyện cấp. Tiểu đệ vĩnh viễn vô cùng cảm kích, nguyện làm trâu làm ngựa..."

Lôi Lôi cả kinh, không phải chỉ là game thôi sao, tại sao lại nghiêm túc đến vậy? Nàng còn chưa kinh ngạc xong, một tiểu nam sinh vận một bộ bố giáp rách không thể rách hơn, nước mắt nước mũi tèm lem lăn lộn trên mặt đất khóc lóc: "Chú dì cô bác đi qua xin thương xin xót. Con đã chết đói mười lần. Các đại gia đi qua xin bố thí cho mấy đồng bạc cắc, 3 quan tiền là đủ rồi. Con muốn ăn mì Dương Xuân..."

Lôi Lôi càng ngạc nhiên. Không thể nào, lại còn có cả người chết đói mười lần, cũng thật quá đáng thương. Bất quá nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, như vậy cũng đúng thôi, nhiều lính mới tràn vào tân thủ thôn như vậy, quái ở phụ cận căn bản là không đủ a.

"Lại đây lại đây, bên này! Ôm ấp 50 đồng, hôn 1 nguyên, "một quất" 50 nguyên, bao đêm thì 1 điểm tín dụng. Ai có hứng thú..."

Lôi Lôi trợn mắt há mồm. Thật sự là có nữ game thủ đang bán thân a! Nghèo đến mức phải như vậy thật đáng thương, nhưng mà nghĩ kĩ một chút thì tên nghiện vừa rồi ra giá thật sự khá cao nha.

Lôi Lôi ngồi ở một bên đài phun nước nhìn đám ăn xin thực sự chán không thể chịu đựng thêm nữa. Nàng đường đường là một lập trình viên của công ty lại phải bán mình xin cơm ở ngay trong game của mình, có chết nàng cũng không làm. Lôi Lôi vốn muốn thông báo cho Phương Nhã Văn, dù sao nàng cũng mới vào game vẫn nên để Phương Nhã Văn cấp cho một ít tiền. Nhưng mấy ngày nay vừa mới nghĩ đến Phương Nhã Văn nàng liền cảm thấy có chút không thoải mái. Tâm tư phụ nữ vẫn luôn kì quái như vậy! Nói thí dụ như vụ tra thân phận Diệp Sảng lần này, Phương Nhã Văn không những không tự trách mình nhiều chuyện mà ngược lại còn trách mắng Diệp Sảng. Mà Lôi Lôi tuy rằng không nghĩ thấu triệt việc này nhưng nàng cũng không trách Diệp Sảng bởi người ta từ đầu tới cuối đã làm sai chuyện gì đâu? Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn là nàng giống như Phương Nhã Văn, không đi tìm nguyên nhân của mình, nhưng trong lòng nàng ít nhiều có chút khó chịu đối với Phương Nhã Văn. Lúc này chính nàng vào game biến thành như thế này mà thông tri cho Phương Nhã Văn để nàng đến chế giễu sao?

Lôi Lôi ở chỗ này ngồi do dự, thuộc tính tinh thần giảm xuống vô cùng nhanh, trên thân ngay cả nửa cái bánh bao cũng không có, ngay cả mộc côn để giết gà kiếm cơm của tân thủ cũng không được hệ thống cấp phát. Nếu cứ để chết đói như vậy thật sự là rất mất mặt, nàng thật sự không cam lòng.

"Aii, ta cùng Đệ Nhị Thế Giới thật là hữu duyên vô phận!"

Ngay lúc Lôi Lôi chuẩn bị logout thì nàng thấy Diệp Sảng. Bạn học Sảng Sảng thật sự rất phong cách, cà lơ phất phơ cưỡi xe đạp ào vào trong Nguyệt Lượng thôn: "Tránh ra tránh ra, ta đang luyện tập "phóng song luân đầu", cẩn thận bị đụng phải. Tránh ra a, tránh mau... ai u oa..."

"Rầm."

Bình luận





Chi tiết truyện