chương 51/ 321

Đám người Tô Kỳ Nhĩ dần khuất bóng, nhóm Diệp Sảng cũng leo lên núi. Lão Đại và Tây Môn Xuy Ngưu mặt mày vô cùng rạng rỡ, lần này thể hiện được uy phong nên cái hội dở hơi không biết bơi này lại bắt đầu ba hoa khoác lác.

Tây Môn Xuy Ngưu nổ phát đầu:
- Lão Đại, hóa ra tuyệt học trấn bang của hội chúng ta tên là Tối dâm (đọc chệch từ Túy Ngân), tên này nghe rất uy phong a!

Lão Đại ngửa mặt than trời:
- Ài, trời ơi là trời, tuyệt chiêu của ta vẫn không xuất ra được a!

Tây Môn Xuy Ngưu nói:
- Nếu xét về mặt ngôn ngữ, còn lợi hại hơn cả nước mắt của Monalisa đó!

Lão Đại gật gù:
- Nước mắt của Monalisa dĩ nhiên là đại chiêu, hơn nữa còn là đại chiêu chạy trối chết!

Tây Môn Xuy Ngưu tò mò:
- Vì sao? Lão Đại, nó chỉ là bình khí độc của ta thôi mà?

Lão Đại đáp:
- Ngươi nghĩ đi, nếu ta ngồi khóc tu tu, bọn họ sẽ mềm lòng, làm sao mà muốn giết ta được nữa? Ngươi nói có đúng không?

Tây Môn Xuy Ngưu đẩy gọng kính mắt, bắt chước giọng điệu của hắn :
- Uhm, không sai!

Hai người bọn họ vừa đi vừa thổi da bò, còn Diệp Sảng không hề hé răng, Kiếm Thập Tam cũng cắm đầu mà đi, tiếng giày đạp lên tuyết nghe lạo xạo. Nhìn Diệp Sảng bỗng dưng yên tĩnh, đột nhiên Tinh Tinh cũng phát hiện mình cũng trầm hẳn đi, không nói một lời, cứ đi bên cạnh Diệp Sảng. Ánh trăng nhu hòa chiếu khắp nơi, khiến cho áo quần của ba người bọn họ dường như được phủ thêm một lớp lụa mỏng bàng bạc.

- Không còn sớm nữa. Lão Đại, A Ngưu, Tinh Tinh ta out đây!
Diệp Sảng đột nhiên nói.

- Uhm, cũng trễ rồi, nghỉ ngơi thôi. Mọi người sáng mai tập hợp ở đây nhé, 9 giờ được không?
Lão Đại đề nghị.

Kiếm Thập Tam liếc nhìn Diệp Sảng, thản nhiên nói:
- Tìm bảo thạch?

Diệp Sảng gục gặc đầu.

- Không nên đi, rời khỏi chổ này càng sớm càng tốt!
Thái độ của Kiếm Thập Tam có vẻ khang khác, không lạnh lùng nữa:
- Nếu ngươi muốn bảo thạch, ta có thể cho ngươi! Ta vừa có một ít năng lượng bảo thạch.

Nói xong hắn lấy trong túi Càn Khôn ra một viên bảo thạch hình lục lăng lấp lánh ánh sáng tím. Mắt của lão Đại và Tây Môn Xuy Ngưu lập tức sáng rỡ, màu tím sáng rực rỡ phản chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Tinh Tinh khiến nó càng thêm rạng ngời.

- Ta out!
Diệp Sảng không thèm cầm viên bảo thạch, hình ảnh dần mờ đi.

Tinh Tinh sửng sờ, tên tiểu tử chết dẫm này, ngon quá ha? Năng lượng bảo thạch quý như vậy mà ngươi cũng không thèm? Ngươi ấm đầu thật hả?

Nhìn hình ảnh của Diệp Sảng mờ dần đi, Kiếm Thập Tam thầm thở dài, tên này cũng giống y Thần Kinh Thương, không hề thay đổi chút nào, vẫn là bộ dáng cũ.

Hắn đang còn xuất thần, Tinh Tinh đã nhảy vọt tới:
- Vị cao thủ này, à không không không. Kiếm.. Kiếm đại hiệp, nếu ngươi muốn tặng bảo thạch này, A Ngân không cần thì ngươi cứ đưa cho tiểu muội ta đi, ta rất hoan nghênh a.

Ánh mắt Kiếm Thập Tam lập tức trở lại bình thường, nhanh chóng cất bảo thạch vào túi, liếc nàng một cái:
- Ta không bao giờ nói chuyện với phụ nữ, sẽ không đưa bất kỳ thứ gì cho phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp. Tránh ra!
Nói xong hắn đi thẳng một hơi lên núi không thèm quay đầu lại.

- Vênh váo quá, đồ ba trợn tự cao tự đại, hừm, quang quác quang quác quang quác….
Tinh Tinh tức giận nhìn theo bóng hắn nhảy nhót om sòm.

Sau khi tháo mũ xuống, tâm tình Diệp Sảng có chút không vui, buồn rầu gắn điếu thuốc lên môi. Ngay cả bát mì ăn liền Tiểu Cường cũng không buồn ăn. Việc gặp lại Kiếm Thập Tam khiến hắn nhớ lại những chuyện xảy ra trong quá khứ, nhưng vì Diệp Sảng muốn thoát khỏi tình tạng không vui này nên quyết định xài lại chiêu cũ- nhảy vào WC, ngồi chồm hỗm trên bệ cầu, vừa ngồi vừa hút Hồng Tháp sơn, cảm giác này thật thích thú, nhất là đêm khuya thanh vắng thế này, càng khoái hơn nữa.

Chỉ có điều vừa rít được vài hơi thuốc, tiếng nhạc chuông điện thoại di động là réo vang ầm ĩ: “Mùa xuân, mùa xuân ở đâu đấy. Mùa xuân ở chốn nào. Mùa xuân nằm giữa hai đùi của em….”. Di động của Diệp Sảng có một nhạc chuông đặc biệt dành cho những người quan trọng gọi tới. Bởi vì những người này gọi thường là có chuyện, cho nên khi tiếng chuông vang lên, Diệp Sảng vội vàng trả lời:
- Hơn nữa đêm rồi, có chuyện gì mai nói đi, ta đang trong sự nghiệp “xả van”, lúc này không ra ngoài được đâu.

- Cái gì mà “xả van”? Sao mà bận rộn thế? Lại còn hơn nữa đêm rồi, đang làm chuyện bậy bạ hả?
Trong di động vang lên một giọng nữ ngọt ngào.

Diệp Sảng đang đến hồi quan trọng, nhíu mày nói:
- Ngươi muốn ta nói thật hay nói láo?

Đối phương ngần ngừ:
- Đang ở với người khác?

Diệp Sảng lập tức phản bác:
- No!

Đối phương rất kinh ngạc:
- Vậy chứ đang làm gì?

Diệp Sảng quát:
- Ta đang bị tiêu chảy!!

Trong điện thoại vang lên một loạt tín hiệu lạo xạo, chắc đối phương vừa mới hôn mê xong, giờ đã hiểu thế nào gọi là “Xả van”:
- Lễ Quốc Khánh, ta muốn đến thăm ngươi!

Diệp Sảng bất mãn đáp:
- Quốc Khánh thì Quốc Khánh, ngươi tới thăm thì cứ tới. Cho dù ngươi đến hay là Quốc Khánh thì ta cũng phải “xả van”..

- Giỏi, ta sợ ngươi rồi! Đến lúc đó ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi!
Đối phương hiển nhiên rất hiểu Diệp Sảng, vội càng gác máy.

Diệp Sảng quả là rất khó chịu, đang lúc quan trọng lại bị làm phiền, bụng căng trướng cả lên. Hắn đang nhắm mắt mím môi dồn sức để hoàn thành đại nghiệp, điện thoại lại rung lên. Hắn cầm lấy thì thấy An Hi đang gọi, giờ này còn gọi gì nữa? Chẳng lẽ cũng muốn chơi ta sao?

- An tỷ, chưa ngủ sao?
Trước mặt An Hi Diệp Sảng không dám ti toe, dù gì nàng cũng là lãnh đạo trực tiếp, sau lão Đại mà thôi.

- Ngươi cũng vậy sao?
An Hi hỏi
- Chơi game đến giờ này cơ à?

Diệp Sảng uhm một tiếng, nghĩ thầm Đại tỷ à, ngươi có chuyện thì thì nói lẹ lẹ đi, ta mà nhịn nữa là thành Ninja Rùa luôn đó.

Diệp Sảng càng gấp, An Hi lại càng vòng vo:
- Diệp Tử, cậu vội về quá nên quên ví tiền ở cửa hàng.

Diệp Sảng lập tức cắt lời nàng:
- Ờ, tôi biết rồi!

An Hi nói tiếp:
- Tôi đã cất giúp cậu rồi!

Diệp Sảng lại tiếp tục cắt lời người ta:
- Cảm ơn, làm phiền An tỷ quá

Cuối cùng An Hi cũng mất kiên nhẫn:
- Diệp tử, ví tiền cậu thì bỏ quên, lại mê chơi đến vậy, cậu không cảm thấy đói bụng hả?

Diệp Sảng thầm kêu trong lòng, ta lạy ngươi, ta xin ngươi, ngươi đúng là lo những cái đâu đâu không thôi, hiện giờ bụng ta không những không đói mà còn căng phồng lên đây này. Hắn nào biết An Hi đang nghĩ gì. Khi An Hi cầm ví tiền của hắn, nàng cũng mở ra ngó qua (y như vợ lục ví chồng), bên trong ngoại trừ mấy điếu thuốc Hồng Tháp sơn nhăn nhúm, còn có vài tờ 100 NDT, chắc là tiền lương tháng này của Diệp Sảng. Chắc chắn là tên tiểu tử này bỏ cơm chiều, nhịn đói mà chơi game. Bởi vậy An Hi mới quyết định gọi điện cho Diệp Sảng.
- À, đồng hương của tôi mới về quê lên, có mang theo một ít đặc sản. Hôm nào tôi mang cho cậu nếm thử. Cậu thích không?

Nói những lời này ra, An Hi vẫn rất lo lắng. Dù gì nàng cũng có sĩ diện, có tự trọng nên không dám biểu hiện quá mức, nên chỉ dám thăm dò phản ứng của Diệp Sảng mà thôi. Mọi chuyện là như vậy, nếu bình thường Diệp Sảng mà nghe được những câu này chắc phải cao hứng đến mức đập đầu vào tường, nhưng giờ đang là lúc “nín thở, nhắm mắt, gồng cơ bụng,..”, ăn uống cái gì thì cũng vất qua một bên.

- Ờ, ta biết rồi!
Nói xong, hắn lập tức gác máy.

An Hi giật mình, trong lòng dâng lên một cái cảm giác rối bời, chẳng ra vị. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chắc Diệp Sảng vẫn khó chịu với chuyện tối hôm đó. Thôi bỏ đi, mặc kệ hắn, ai bảo hắn chẳng nể mặt, hứ..


(1): Tiêu đề của chương này hơi bị sốc. Nên đành dùng 1 từ khác thay thế vào

Bình luận





Chi tiết truyện