chương 252/ 321

Thực ra tin tức Kim Nguyệt Ngân bị cướp khỏi tay đại bang phái đã tạo hiệu ứng oanh động nằm ngoài suy nghĩ của Diệp Sảng cùng An Hi.

Phòng bảo vệ tại cổng công ty Kỳ Lợi. Vì giờ cao điểm đã qua nên một đám nhân viên bộ phân an ninh tụ tập trong văn phòng nói chuyện tào lao.

“Nghe nói tối hôm qua ở khu Tịch Tĩnh trong Đệ Nhị Thế Giới xảy ra chuyện lớn.” – Dũng ca có vẻ rất hưng phấn.

Ngưu ca liếc anh ta một cái: “Chỉ cần nhắc tới game là chú lại giống y như đám đàn bà.”

Dũng ca cười nói: “Còn không phải đại ca cũng ở trong đó nhộn nhạo vì tiền thưởng sao?”

Ngưu ca nói: “Nhưng mà, nhắc tới đại sự tối hôm qua thì, nghe nói ở Tịch Tĩnh có một người tên là Hà Kim Ngân, chính là người đã giết chết bát đại cao thủ rồi đoạt lấy Kim Nguyệt Ngân. Thật lợi hại!”

Diệp Sảng ở bên cạnh xem náo nhiệt mà giật mình thon thót. TMD, mấy ông anh này chẳng lẽ cũng đều chơi Đệ Nhị Thế Giới.

Dũng ca: “Hiện tại người này tuyệt đối có thể bài danh đệ nhất khu Trung Hoa. Các công hội kia ra giá 5000 tín dụng để mua cái mạng của người này. Nếu mà có thể luân bạch(*) người này thì không biết cái giá là bao nhiêu đây?”

(*) đánh cho tới khi về level 0 hoặc gần không, hoặc là đánh cho tới khi tụt xuống mức level bị coi là tân thủ.

Diệp Sảng làm bộ không nghe, tiếp tục đọc báo.

Ngưu ca hưng trí, mưa xuân bay tá lả: “Thời nay chơi game cũng như gia nhập thương trường. Chỉ cần anh có tiền liền muốn làm gì thì làm, muốn chơi thế nào liền chơi thế nấy.”

Dũng ca có chút kích động: “Phần thưởng 5000 tín dụng đem tới chợ đêm đổi thì được khoảng 45 vạn NDT. Hay là tối nay chúng ta login thử đi xem hội?”

Ngưu ca: “Không hứng. Ca đây cũng không phải dân Tịch Tĩnh. Trả tiền máy bay cho ca thì ca đi.”

Dũng ca ngứa răng: “Đệ ở Tiêu Dao, cách Tịch Tĩnh xa nhất trong các khu. Tiền vé máy bay quá mắc, 100 tín dụng liền đấy. Đã thế còn không được giảm giá, nếu không đệ cũng đi chung vui.”

Hai người bọn họ vừa nói như thế, Diệp Sảng lại càng thêm khẩn trương, thầm nghĩ việc tư đã bị Phương Nhã Văn phát hiện rồi, tốt nhất không nên để bị rò rỉ thêm nữa, không thể để đồng sự biết thân phận, miễn cho lại gây ra nhiễu loạn.

Ngưu ca: “Ca mà có ở Tịch Tĩnh cũng không đi chơi được!”

“Vì sao?” – Dũng ca rất hiếu kỳ, nhưng rất nhanh sau đó liền hiểu.

Hóa ra Ngưu tẩu tẩu với Ngưu ca đêm nào cũng tranh nhau một cái mũ.

“Ngưu ca, ca thật đáng thương.”

Ngưu ca nghiến răng: “Gần đây lão tử đang tích tiền, chuẩn bị mua một cái kính xa hoa chơi một mình.”

Dũng ca: “Xa hoa… nghe nói thứ đó giá những 2500. Quá đắt!”

Ngưu ca cười lạnh: “May mà ca đã lặng lẽ tích tiền riêng được 4 tháng rồi.”

Dũng ca dựng thẳng ngón tay cái: “Cao nhân, thực sự là cao nhân. Bao nhiêu rồi?”

Ngưu ca mặt không biến sắc gật đầu: “Đủ mua mấy bao Lão Hồng Mai.”

Dũng ca trợn mắt há mồm: “Đợi đến lúc ca về hưu xem có thể đủ tiền mua một chiếc không.”

“Diệp Sảng đang nhìn cái gì mà ngốc ra đấy?” – Ngưu ca tinh mắt phát hiện Diệp Sảng thỉnh thoảng lại nhíu mày nhăn mặt, nhìn theo mắt hắn thì thấy một mỹ nhân đi vào từ cổng.

Ở Kỳ Lợi, việc mỹ nữ tới đây đã là chuyện thường tình ở huyện, nhưng cô gái này thật sự lại rất lạ. Đương nhiên không phải là cô nàng xinh đẹp bao nhiêu mà là Diệp Sảng bọn họ chưa từng gặp qua người này ở Kỳ Lợi. Ánh mắt của đám bảo vệ ở Kỳ Lợi vô cùng lợi hại, ai lạ ai quen nhìn qua biết ngay.

“Nhất định là mới tới!” – Ngưu ca bắt đầu cầu nguyện – “Ngàn vạn lần đừng là người của ngành kỹ nữ.”

Diệp Sảng lẩm bẩm nói: “Mặt người này quen thật, hình như gặp ở đâu rồi.”

Diệp Sảng không nhìn sai. Chẳng những hắn đã gặp qua mà còn từng cùng nhau chiến đấu.

Lôi Lôi tiếp nhận ý tốt của Vương tổng, đi tới công ty Kỳ Lợi báo danh. Lúc này văn phòng bộ phận Chăm sóc khách hàng đang hối hả làm việc. Mỹ nữ của công ty trên cơ bản đều tập trung ở bộ phận này. Phụ nữ chỉ cần hai người là câu chuyện sẽ không hồi kết. Thế mà ở đây là cả một bộ phận bao nhiêu là người? Anh nói các cô nàng không chém gió chuyện bát quái mới là lạ. May mà một đám đàn ông thô tục bọn Diệp Sảng không ở trong này, nếu không đảm bảo sẽ bị đám đàn bà con gái này làm cho phát ngốc. Thú vị hơn là, đám đàn bà con gái này cũng đang thảo luận đại sự kinh thiên động địa ở Tiên Tung Lâm tối qua.

“Thật lợi hại, một mình mà đấu với một loạt ngũ đại công hội, giết môt loạt cao thủ toàn thân trở ra.”

“Nghe nói người đó tên là Thần Tiễn Hiệp Lữ.”

“Sai, tên là Hà Kim Ngân.”

“Hà Kim Ngân? Tại sao cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe qua Tịch Tĩnh có người này?”

“Ai nha, vừa hay tôi mới đập được một đôi nhẫn kết hôn. Nếu tôi có thể kết hôn với Hà Kim Ngân trong game thì tốt biết bao nha.”

“Tiểu Cầm, đừng trồng cây si nữa. Đôi nhẫn đó của cậu đáng bao nhiêu tiền? Người ta ngày hôm qua đã cầm được Kim Nguyệt Ngân vô giá đó.”

“Cái gì? Kim Nguyệt Ngân? Đừng nói là gả, người hầu chị đây cũng làm!”

“Rầm!” – Một tiếng động nổ tung trong phòng làm việc khiến mọi người ngã một đám.

Cửa phòng làm việc bị Liễu tổng anh tuấn tiêu sái đại suất ca Liễu Nham Phong đẩy mạnh, phía sau là Lôi Lôi.

“Khụ khụ!” – Liễu Nham Phong vờ ho hai tiếng. Cả căn phòng ồn ào là thế lập tức yên tĩnh – “Xin giới thiệu với mọi người, đây là Lôi Lôi, đồng nghiệp mới của bộ phận chăm sóc khách hàng của chúng ta! Mong mọi người có thể vui vẻ làm việc với vị mỹ nữ mới này.”

Rất nhiều mỹ nữ đều tiến lên vui vẻ chào hỏi. Lúc An Hi cùng Lôi Lôi bắt tay nhau, cả hai đều ngẩn người, cảm thấy đối phương thật quen mắt.

“Hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi đúng không?” – An Hi rất chủ động.

Lôi Lôi cười nói: “Thế này cũng có nghĩa là chúng ta vừa gặp đã thấy hợp ý nhau đi.”

An Hi hữu hảo cười. Lúc này Liễu Nham phong cất cao giọng nói: “Cho mọi người hay tin, mấy ngày hôm trước đi gặp công ty Tiểu Dương, họ hoàn toàn nghe theo chúng ta. Mặt khác sản phẩm mới của họ sắp được đưa ra thị trường, đang ở giai đoạn bày hàng. Tổng công ty muốn tìm người phát ngôn.”

Chúng mỹ nữ vừa nghe liền cảm thấy kỳ lạ. Công ty này kinh doanh bất động sản, chuyện này liên quan gì tới bộ phận chăm sóc khách hàng của công ty con bọn họ?

Liễu Nham Phong cười cười: “Thực ra sáng hôm nay tôi cũng có nghe nói về đại chiến Tiên Tung Lâm trong Đệ Nhị Thế Giới tối qua.”

Chúng mỹ nữ lại càng ngẩn ngơ.

Liễu Nham Phong phô ra một nụ cười tươi vô cùng có mị lực của nam nhân: “Không giấu mọi người, thực ra tôi cũng là game thủ của Đệ Nhị Thế Giới.”

Lôi Lôi bỗng nhiên nói: “Ý của Liễu tổng là muốn tìm người phát ngôn trong Đệ Nhị Thế Giới?”

“Thông minh!” – Liễu Nham Phong lộ ra ánh mắt tán thưởng.

“Nhưng mà tìm người phát ngôn cũng không nằm trong phạm vi chức trách của chúng ta.” – Một mỹ nữ mắt to lẫn trong đám người nghi hoặc nói.

Liễu Nham Phong thở dài: “Cô nói đúng. Bộ phận phát triển ở tổng công ty vốn chuẩn bị mời minh tinh trong giới showbiz thay mặt. Nhưng mọi người biết đấy, minh tinh showbiz luôn muốn ra một cái giá trên trời. Hiện tại tùy tiện mời một vị cũng mất 7 vạn… Tóm lại số tiền phát sinh sau này sẽ vượt khỏi dự tính của chúng ta. Hơn nữa, chưa chắc đã có hiệu quả tốt. Thành thực mà nói thì tôi đều rất ít sử dụng những sản phẩm được minh tinh phát ngôn.”

Mọi người lập tức hiểu ra. Chủ ý của tổng công ty thật đúng là tuyệt vời. Đệ Nhị Thế Giới đã vươn ra toàn thế giới. Nếu tung một quảng cáo ở trong này thì hiệu quả quảng bá sẽ tốt hơn gấp vạn lần với phương pháp bình thường. Nếu như thứ hôm qua Hà Kim Ngân cướp không phải là Kim Nguyệt Ngân mà là một loại bánh quy của Kỳ Lợi thì có lẽ đến sáng mai nguồn cung mặt hàng này cũng không còn đủ nữa.

Hiện tại các đại chủ thành của Đệ Nhị Thế Giới đều có công ty được game thiết kế chuyên phục vụ cho dịch vụ quảng cáo. Tất cả đều được quy hoạch ở vị trí bắt mắt nhất – trên không trung khu vực trung tâm phục vụ, thêm nữa lại vô cùng giống với hiện thực, vì vậy chi phí đương nhiên là vô cùng cao làm cho người ta than trời. Tuy nhiên nếu tổng công ty tìm game thủ đến thay mặt phát ngôn thì vừa không trái luật lại vừa có thể tiết kiệm một lượng lớn chi phí, hơn nữa độ hiệu quả chỉ sợ là làm cho người ta không tưởng tượng nổi.

Hiện tại các lão bản tư bản không chỉ bủn xỉn mà đầu óc còn có rất nhiều linh quang.

An Hi âm thầm cười khổ. Thật không hiểu là tên hỗn đản nào ở tổng công ty lại đưa ra cái sáng kiến tầm bậy này nữa. Nhưng thật sự là tầm bậy nhưng rất hay.

Liễu Nham Phong tiếp tục nói: “Vậy nên hiện tại việc tìm người phát ngôn không chỉ là chuyện của riêng bộ phận Phát triển mà là chuyện của toàn công ty. Đương nhiên chúng ta không cần phải tốn thời gian cật lực đi tìm. Tôi biết 90% nhân viên của công ty chúng là game thủ Đệ Nhị Thế Giới. Nếu mọi người có thân thích bằng hữu là danh nhân hoặc cao thủ trong game thì nếu không ngại hãy nhờ họ. Công ty sẽ hậu tạ lớn. Nếu mọi người cảm thấy mình có khả năng thì tự đề cử cũng được.”

Trong phòng làm việc lập tức liền nổ tung. Nói đến đây, mấy mỹ nữ liền cảm thấy có hứng thú.

“Không cần tìm. Tôi thấy mình có thể đảm đương việc này.”

“Phương Phương, quên đi, cô xem cô thân cao 1m63, tạm thời coi như đạt . Nhưng cô nặng hơn 130 cân nha [hơn 65kg]. Công ty Kỳ Lợi chúng ta cũng không có bộ phận sản xuất thực phẩm, gia vị.”

“Đúng rồi, em họ em là cao thủ chiến sĩ level 28 ở khu Hoàng Kim, có nguyên một sáo trang cấp 15 tinh anh.”

“Tiểu Lưu, cô cũng đừng mơ mộng nữa. Bây giờ level 28 ở khu Trung Hoa chỉ là tép, muốn lọt top 5000 vạn cũng không nổi. Biểu đệ của cô thế mà cũng tự coi là cao thủ. Hơn nữa chiến sĩ chính là chức nghiệp không đáng giá nhất.”

“Bạn trai tôi nhất định có thể. Level 35, nguyên tố sư nhất giai, nguyên một sáo trang cấp 20, biến dị cấp 1.”

“Tiểu Yến, bộ biến dị cấp 1 cấp bạch trang kia của anh bạn trai cảnh sát của cô cũng không bằng đồ cường hóa. Đừng tưởng tôi không biết. Tối hôm qua tôi cùng bạn trai cô đi làm nhiệm vụ thợ săn.”

Trong phòng làm việc náo nhiệt vô cùng. Liễu Nham Phong cười nói: “Tiểu An, đang chơi Đệ Nhị Thế Giới à?”

An Hi giật mình: “Ở…”

Liễu Nham Phong vừa cười vừa nói: “Ở khu nào? Chức nghiệp gì?”

An Hi cười nói: “Ở khu Tịch Tĩnh. Tôi chỉ là một tiểu bác sĩ vô danh.”

Nha đầu này cũng học Diệp Sảng nói dối, nhưng thật ra là cô cũng cùng có một suy nghĩ với Diệp Sảng là không thích để cho người ngoái biết được đời sống riêng tư của mình. Phải biết rằng hiện tại cô đã là trọng giáp y binh nhị giai level 30, phục nguyên một bộ trang bị, một kiện kém nhất cũng là đồ tinh anh cấp 25, công kích rất mạnh, khả năng trị liệu cũng thuộc trình độ nhất lưu, so với thất cô bát đại di mỹ nữ bên cạnh lợi hại gấp N lần. Hơn nữa, bằng hữu trong game của bạn An Hi của chúng ta đều là loại ít cũng đại danh truyền xa như bạn Sảng Sảng.

“Ừm, khi nào rảnh tôi sẽ tìm cô cùng chơi.” – Liễu Nham Phong gật gật đầu – “Vậy tiểu Lôi thì sao?”

“Ha ha ha tôi không chơi trò này!” – Lôi Lôi cười khổ. Cô đương nhiên không thể làm bại lộ thân phận của mình. Nguyên nhân sâu xa của sự việc đó nếu để cho người ngoài biết thì sự đáng tin cậy của cô sẽ bị ảnh hưởng. Cứ ở trong trò chơi đi khắp nơi bát nháo kiếm chút tiền còn có thể, nhưng cũng chỉ hạn định ở tự do đi map, làm nhiệm vụ. Chuyện thay mặt phát ngôn này, khoan hãy nói đến việc trước mắt luật game không cho phép, quan trọng là tập đoàn Lam Thiên chắc chắn sẽ không để cô tiến hành hoạt động thương mại này. Nghĩ tới đó, Lôi Lôi cũng cảm thấy rất buồn bực. Nhưng mà cô quyết định tạm thời cứ chuyên tâm làm việc ở công ty này, trước tiên cứ cố gắng vượt qua khốn cảnh trước mắt đã.

Tan tầm, Diệp Sảng lái xe đạp điện tới cổng, dừng lại. Nhắc tới đây, chuyện này cũng có điểm thú vị. Gần đây người của Kỳ Lợi ai cũng truyền tai nhau về một người được đám đàn ông bộ phận An ninh hâm mộ muốn chết. Mọi người đều biết mỗi ngày, vào giờ này, sẽ có một nam một nữ đều đặn chờ nhau, đèo nhau về nhà trên con xe đạp điện. Mà người phía trước, chính là Diệp Sảng, người phía sau tất nhiên là An Hi.

Chuyện này cũng không hẳn là vô tiền khoáng hậu ở Kỳ Lợi, nhưng mà hẳn rất hiếm thấy. Rất nhiều năm về trước có một vị nữ khách quý trang điểm xinh đẹp mỹ miều, có vẻ cao nhã tiết mục từng phát ngôn rằng “thà ngồi khóc trên BMW còn hơn ngồi cười trên xe đạp”. Cao nhã, rất cao nhã! Vô cùng cao nhã! Như vậy, dựa theo phát ngôn này, chuyện ở cổng công ty Kỳ Lợi chỉ có thể dùng từ “thấp kém” để hình dung. Nghĩ mà xem, một gã thanh niên không hề có nhan sắc hay bối cảnh, chưa từng nếm qua cái gọi là “có địa vị”, cũng chẳng có mị lực lại mỗi ngày đều dùng một chiếc xe đạp điện đèo một cô gái mỹ mạo tinh xảo động lòng người về nhà. Đối với nhân viên Kỳ Lợi – những người thường xuyên thấy rất nhiều nhân vật tinh anh trong xã hội thượng lưu kiểu đại gia và mỹ nữ mà nói, loại chuyện này chẳng những bất khả tư nghị mà còn cực kỳ cổ quái.

Vì thế khi Liễu Nham Phong ra khỏi thang máy, liếc thấy Diệp Sảng đã thay sang thường phục đang chờ An Hi ở cổng, hắn rất là không thoải mái nhíu nhíu mày. Mỗi ngày tới giờ tan tầm, vốn tâm tình được thoải mái nhưng lại bị Sảng Sảng nhất thời phá tan thành hư ảo, thay vào đó là tồi tệ cực độ và buồn bã. Hắn không hiểu An Hi tại sao lại coi trọng tên ranh Diệp Sảng này. Với tư sắc của An Hi, tùy tiện muốn trở thành nhân vật nổi tiếng của xã hội quả thực dễ như trở bàn tay. Nhưng mà, tại sao cô ấy lại làm chuyện tự hạ thấp bản thân như thế? Hắn không hiểu, mãi mãi không hiểu được.

Vậy nên, hiện tại, hắn quay đầu sang hỏi: “Tiểu An, buổi tối có thể cho tôi vinh dự được mời em một bữa cơm không?”

Khi nói lời này hắn còn tận lực biểu lộ ánh mắt chân tình, quyến rũ chết người. Liễu Nham Phong rất tự tin với chiêu này của mình. Với một người đàn ông vừa thành công vừa thành đạt, “sử dụng ánh mắt hợp lý” là một “môn học” bắt buộc phải nắm rõ. Khí chất của một người chính là kết quả rèn luyện biểu tình khuôn mặt và cách lột tả tâm tình trong ánh mắt. Nhưng hắn lại quên mất một nguyên tắc: lực sát thương của mình mạnh bao nhiêu thì phòng ngự của đối thủ cũng sẽ cao bấy nhiêu.

Hiện tại An Hi chỉ nghĩ đến chuyện login bảo vệ Diệp Sảng, việc ăn cơm chiều tối gì đó của hắn đối với An Hi cũng chẳng gây hứng thú bằng một cái rắm. Bất quá, lãnh đạo thượng cấp là kẻ không thể đắc tội, An Hi cười nói: “Xin hỏi là công hay tư?”

Liễu Nham Phong cũng cười: “Nếu tôi nói là chuyện công thì sao?”

An Hi phản ứng rất nhanh. Bí kíp phản ứng với chiêu này đã được cô luyện tới thành thạo từ hồi con ở trong trường: “Tôi biết Liễu tổng luôn luông là người đáng tin cậy, tiếc là tối nay tôi có việc bận rồi. Nhưng mà tôi vẫn rất cảm ơn ý tốt của Liễu tổng. Lần sau tôi sẽ chuộc lỗi với Liễu tổng. Được rồi, ngày mai gặp lại, Liễu tổng!”

Nói xong cô hai bước thành một chạy rất nhanh tới bên người Diệp Sảng. Diệp Sảng vẫn còn đang nói lời tạm biệt với đám người Ngưu ca, Trang bá, vừa thấy An Hi lên xe liền không nói hai lời rồ ga hòa vào dòng xe cộ ngoài ngã tư đường.

Liễu Nham Phong bất đắc dĩ thở hắt ra. Mặc dù hắn hơi giận, nhưng hắn là người có thân phận nên sẽ không viết mấy chữ “không thoải mái” lên trên mặt. Nhưng mà, một tiểu tử lại khiến hắn đường đường là một tổng giám đốc thất bại, chuyện này không thể nhẫn nhịn chịu đựng. Hắn cần thực thi một chiến lược phản kích trường kỳ mới được. Nghĩ đến đây, Liễu Nham Phong lộ ra một nụ cười nhẹ, xoay người đi xuống tầng hầm đỗ xe.

Bình luận





Chi tiết truyện