chương 267/ 321

Bãi đá ngầm bỗng nhiên trở nên phức tạp hơn, đá xếp loạn thất bát tao nhưng lại như một trận đồ bát quái. U Linh kéo bớt 3 cánh buồm xuống, tốc độ đã trở nên rất chậm. Hiện tại con tàu không giống như đang đi nhiệm vụ mà như đang xuôi dòng phiêu lưu. Người bên ngoài sẽ cảm thấy cảnh tượng này thật sự rất bình thường, rất bình lặng. Nhưng 4 chiếc chiến tàu của song phương đều khẩn trương, như quên cả thở. Mặc dù lúc này chiến tàu đều bình an vô sự, nhưng mà hai thủ lĩnh lại đang đấu trí đấu dũng vô cùng căng thẳng, đều chỉ sợ đối phương đột xuất kỳ binh, khiến mình trở tay không kịp.

Trên đài quan sát bên U Linh, Diệp Sảng đang nằm sấp, nửa cái đầu lấp ló trên lan can. Dưới SVD phát ra ánh sáng lạnh buốt. Súng Cơ nhận nhiệm vụ làm người quan sát, dùng ống nhòm quan sát báo cáo phương vị cho Diệp Sảng.

“Có thấy người lái tàu trong phòng điều khiển tầng 2 phía sau súng máy hạng nặng không?” – Súng Cơ nói.

Điều khiển kính ngắm phóng đại lên 2 lần, trong tầm mắt Diệp Sảng, phòng điều khiến rất lớn, nhưng cửa sổ kính lại rất nhỏ. Hiện tại hắn đã hiểu. Súng Cơ muốn mình bắn chết người lái tàu. Diệp Sảng lại phóng lớn lên 4 lần để thấy rõ thân ảnh của tên thợ lái tàu. Có thể thấy hắn ta cũng đang rất khẩn trưởng, không ngừng quay trục lái, chỉ lo đâm trúng vào đá ngầm.

“Ngắm trúng tay hắn!” – Súng Cơ cắn răng nói.

Diệp Sảng càng thêm hồi hộp. Ca này khó!

Súng Cơ nói: “Đạn xuyên giáp có thể xuyên thấu kính cường lực. Ta kêu nổ súng thì lập tức bóp cò!”

Diệp Sảng cau mày nói: “Hiện tại khoảng cách là 312 mét, có thể xuyên thấu kính cường lực nhưng tỷ lệ xuyên thấu của đạn xuyên giáp không nhất định sẽ tạo thành trí mạng. Ta cần khống chế khoảng cách trong vòng 250 mét!”

“Không thể!” – Súng Cơ trầm giọng nói – “Nếu rơi vào khoảng cách 300 mét, triệu hoán sư cùng cung thủ của bọn chúng sẽ lập tức phát hiện ra hai chúng ta. Không thể xem thường con bạch tuộc con này. Bọn người Đức này không phải bọn ngu, nếu tàu của bọn chúng có triệu hồi đại tiên tam giai, chúng ta sẽ sớm bị phát hiện. Nhưng xem ra bây giờ bọn còn chưa có.”

Diệp Sảng sắc mặt âm trầm, nhưng trong lòng quả thực vẫn rất bội phục Súng Cơ. Nhìn vào đầu óc tỉnh táo, tính toán khách quan của hắn… Diệp Sảng cảm thấy con đường làm sniper ngầu lòi của mình thật sự còn rất dài.

“Không thấy Súng Cơ!” – Octopus Peter Pan kêu to, hắn vẫn rất cảnh giác – “Mau tìm xem tên kia đâu cho ta. Có phải hắn ở dưới nước không?”

Lúc này U Linh đột nhiên quẹo nhanh một cái. Rõ ràng chỗ này nhất định có đá ngầm, nếu không Giáo Chủ Du Ma sẽ không vội vã như vậy. Nhưng đối với đôi Diệp Sảng, đây lại là khảo nghiệm siêu siêu khó. Chuẩn tâm nghiêng một cái, mũi tên trên kính ngắm chuyển sang song thép trên phòng điều khiển. Diệp Sảng cả kinh, nhanh chóng điều chỉnh góc độ.

Đây mới là lúc khó khăn nhất bởi vì khoảng cách lại xa hơn. Chỉ cần tay hơi động một chút, chuẩn tâm sẽ lệch xa vạn dặm. Ngược lại, chỉ cần chuẩn tâm lệch 1 li, tay phải điều chỉnh tính theo đơn vị micromet. Đây mới là yêu cầu khó nhất đối với sniper.

Súng Cơ bỗng nhiên cũng ngừng lại hô hấp: “Nghe rõ, 10, 9, 8, 7…”

Con mắt Diệp Sảng trừng lớn, cơ hồ như rừng rực lửa. Đối phương cũng đang thở gấp, lập tức chạm đến đoạn cua gấp khi nãy. Phòng điều khiển của Hải Thần cũng không chính diện với Diệp Sảng mà chéo từ bên cạnh. Diệp Sảng không nhìn thấy tên lái tàu kia nữa. Đối phương chỉ lúc ẩn lúc hiện, có thể trúng hay không, hiện tại chỉ có thể dựa vào ý trời.

“3… 2… 1, bắn!” – Súng Cơ rít một tiếng.

Ngón tay Diệp Sảng bóp chặt. “Phanh~”. Tiếng súng SVD giống như tiếng trường kiếm xé gió, vang vọng trên mặt biển. Khẩu súng mới đem lại một cảm giác trải nghiệm mới cho Diệp Sảng. SVD khác 98K. 98K nặng, đạn bay ra khỏi nòng với lực độ rất nhẹ. SVD thì ngược lại, nhẹ hơn, nhưng khi nổ súng lại giống như nã pháo.

Sau khi đạn xuyên giáp bay một đường 310 mét, dưới tình huống cực kỳ khó khăn, bắn trúng vào phòng điều khiển một cách vi diệu.

“Rầm!”

Kính cường lực bị một thương này phá vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Tên lái tàu sửng sốt. Đạn vẫn bay, vô cùng chính xác dừng lại tại cổ tay trái của hắn. Gã đó ngạc nhiên nhìn một tia máu phụt ra trước mắt, sau đó cổ tay truyền đến cảm giác đau thấu xương. Hắn biết mình đã trúng đạn. Thêm nữa, máu phụt ra dội trúng hai mắt của hắn. Thật đáng tiếc, chỉ được hồng thương trị số. Uy lực của đạn giảm xuống thật nhiều.

“-110”

Tuy nhiên Diệp Sảng cùng Súng Cơ vẫn thấy không vấn đề gì. Tay của viên lái tàu mềm nhũn, bánh lái trượt một cái, quay nhanh về phía bên phải. Đợi đến khi hắn phản ứng lại đã không còn kịp nữa. Hải Thần mất trọng tâm, lập tức lệch khỏi đường đi, lao về phía tảng đá ngầm.

“Yes!” – Diệp Sảng nắm tay, nện mạnh một cái lên lan can – “Trúng rồi!”

“Làm tốt lắm!” – Súng Cơ cũng hưng phấn.

“Ầm ầm…”

Hải Thần 3 lắc lư kịch liệt. Toàn bộ người trên tàu lảo đảo. Súng máy trên boong tàu lập tức bốc cháy. Hải Thần 3 hỗn loạn, trên tần số truyền tin toàn là tiếng kinh hô liên tục truyền tới.

“Chúng ta đâm vào đá rồi!”

“Đá ngầm đâm trúng sống tàu, hệ thống động lực cánh phải bị hư hại nặng!”

“Sống tàu bị hỏng, độ tổn hại tăng cao!”

“Nguy rồi! Nước tràn vào khoang đáy!”



Trên U Linh lại là một mảnh vui mừng. Ám chiêu này thực sự rất tuyệt. Thương pháp của Diệp Sảng cũng thật sự rất tốt, chỉ với một khẩu SVD đã làm cho tàu của đối phương đâm vào đá ngầm, trở thành con thỏ nhỏ bị răng nanh của quái thú đóng đinh nơi này.

Octopus Peter Pan tức giận đến nỗi suýt hộc máu, trơ mắt nhìn đồng đội bị ám sát. Bản thân không giúp được gì không nói, mấu chốt là ám chiêu rõ ràng như vậy mà lại không phát hiện ra. Chuyện này có thể trách ai? Tóm lại vẫn là ở kinh nghiệm của hắn. Kinh nghiệm hải chiến của hắn sao có thể sánh nổi với Súng Cơ kinh nghiệm đầy mình?

Trên Hải Thần 3 hoàn toàn rối loạn, dần dần chìm xuống. Octopus hét lớn: “Toàn bộ toàn viên số 3 bỏ tàu! Bỏ tàu! Nhanh lên!”

Chỉ thấy vô số người đồng loạt nhảy tàu, dập dềnh trong nước biển!

“Đĩ đực!” – Octopus Peter Pan nhớn nhác – “Hạ sniper bọn hắn cho ta!”

Sniper trên hai chiếc tàu phía sau lập tức điên cuồng loạn thương. Đài quan sát liền bị bắn nát. Nhưng Diệp Sảng cùng Súng Cơ sớm đã lủi đi. Ngu mới ở lại đây làm bia sống!

“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ~~~” – Trên U Linh hoan hô tung trời. Mọi người nhìn chằm chằm vào Diệp Sảng cùng Súng Cơ, trong mắt ngập tràn kính nể, tôn trọng.

“Suất! Quá suất! A Ngân đẹp trai nhất!” – Tinh Tinh cười hăng nhất.

Giáo Chủ Du Ma cũng mỉm cười dựng thẳng ngón giữa à nhầm ngón cái với Diệp Sảng.

Ta Là Tiểu Tam đấm một nhát vào ngực Diệp Sảng: “Nếu phen này chúng ta sống sót, tỷ chấp nhận cho cậu ăn!”

Diệp Sảng mỉm cười: “Khách khí, khách khí!”

Chiêu này của Súng Cơ quả nhiên rất có hiệu quả. Tất cả người trên tàu đều đồng lòng cổ vũ, sĩ khí tăng vọt. Tuy nhiên bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Phía sau vẫn còn Hải Thần 1 đang trục vớt những người rơi xuống nước. Ở giữa là Hải Thần 2 đang đuổi theo. Hiện tại thủy đạo hoàn toàn thẳng tắp. Đuổi kịp chỉ là chuyện vài phút.

“Đâm chết bọn họ cho ông!” – Octopus Peter Pan hai mắt phun lửa, biểu tình dữ tợn.

Hải Thần 2 quả nhiên chạy hết mã lực. Bình thường mà nói, trong hải chiến mà có chiến hạm sẽ dễ bị khinh suất như vậy. Anh đi đâm vào người ta chẳng khác nào giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, làm không tốt thì cả hai sẽ chìm ngỉm. Nhưng Hải Thần 2 như uống phải xuân dược, dốc hết sức phi lên.

Cờ Lê kêu to: “Khoảng cách 300 mét. Tốc độ quá nhanh. Dự tính 3 phút sau sẽ đụng vào ta!”

Súng Cơ cũng gấp: “Lại căng hết buồm tăng tốc. Vòng phòng hộ kéo về sau boong tàu. Tất cả cung thủ đi ra. Hai hàng nguyên tố sư đi chuẩn bị. Tất cả chiến sĩ đi gặp tiểu Tam. Mau, dùng tốc độ nhanh nhất. Nhanh lên!”

Hải Thần 2 quả nhiên điên rồi, giống như cá mập nổi điên bơi về phía U Linh, khoảng cách càng lúc càng gần.

Thanh âm Cờ Lê cũng mỗi lúc một gấp: “280… 260… 240…220… 200…”

Súng máy hạng nặng lại bắt đầu nhả đạn. lần này cung thủ ở nhóm phòng hộ, hiệu quả khẳng định yếu hơn so với chiến sĩ. Dù sao lực lượng chỉnh thể không lớn bằng chiến sĩ được, ngay cả Tinh Tinh cũng cảm thấy lòng bàn tay run lên, nóng ran.

“Đứng vững!” – Súng Cơ kêu to.

“Ảo tường!” – Octopus Peter Pan cười lạnh – “Đánh bay bọn hải tặc đáng chết chúng mày!”

Viên lái tàu nói: “A? Nhìn kìa, bọn họ đang làm gì? Bọn họ đang đổ nước đi giảm bớt phụ trọng à?”

Peter Pan giơ ống nhòm lên nhìn. Trên U Linh, chiến sĩ hợp thành 2 người một tổ, đứng ở mép tàu quay quay thùng sắt đổ xuống biển.

“Chết rồi, đấy không phải nước, là dầu!” – Peter Pan phát hiện mình lại trúng bẫy Súng Cơ. Hắn quên mất một điểm vô cùng quan trọng: bọn họ đang ngược dòng! Súng Cơ đổ dầu, dầu sẽ xuôi dòng chảy về phía bọn họ, vừa hay chảy tới bao vây tứ phía Hải Thần 2. Nhưng hiện tại Hải Thần 2 đuổi quá nhanh, tới đã quá gần, không thể quay đầu.

Diệp Sảng lại lấy ra cái zippo bản limited của hắn, dương dương tự đắc châm một điếu Lão Hồng Mai cho mình: “Thịt nướng tới đây, ha ha ha!”

Châm xong, hắn búng tàn thuốc đỏ xuống dưới. “Bùng!”. Vùng biển phía sau U Linh bùng lên một đám lửa lớn. Ngọn lửa chạy dọc theo dòng dầu, vây quanh Hải Thần 2, tốc độ tuyệt đối nhanh hơn Hải Thần 2 rất nhiều. Giữa biển lớn rất nhanh xuất hiện một đóa hoa lửa đỏ rực.

Loại tàu hoàn toàn được làm từ sắt thép đương nhiên sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng khi có nguyên tố sư, mọi chuyện sẽ trở nên khác đi.

Đầu tiên, phong nguyên tố sư của cả hai bên bắt đầu liều mạng. Nguyên tố sư bên U Linh sử dụng đủ loại kỹ năng, sức gió lớn như bão, gần như xé rách mặt biển. Ngọn lửa chết bị kéo dài ra, luồn lên trên rất cao.

Nhóm phong nguyên tố sư của Hải Thần 2 hiển nhiên cũng nắm rõ chiêu này. Đối phương muốn lợi dụng sức gió đưa lửa lớn lên boong tàu.

Phong nguyên tố sư song phương điên cuồng chọi gió. Hỏa diễm giữa hai tàu chống chịu lực va chạm cùng áp lực. Lửa bị áp lực bùng lên cao hơn 10 mét, tụ lại cùng một chỗ như mở tiệc khiêu vũ. Tình hình khiến người ta nhìn thấy liền khiếp sợ.

Bình luận





Chi tiết truyện