chương 174/ 321

Bầu trời tự nhiên như bị tụt xuống thấp, u ám bao phủ lấy thành Cook. Tại trung tâm chỉ huy đầy ắp người, trên mặt ai cũng đeo vẻ u ám, nặng nề. Năm nguyên tố sư bị Diệp Sảng hạ sát hôm qua đều ngồi ngay trước bản đồ. Lúc này trên tấm bản đồ 3D, tại khu lôi lâm đều không còn một điểm màu lục nào. Có nghĩa là, cho tới hiện tại, khu vực trung đoạn quốc lộ đã hoàn toàn thuộc về Thần Long Giáo.

Quan chỉ huy từ đầu tới giờ vẫn chưa nói một tiếng nào. Hội phó im lặng nhìn bản đồ, thần sắc so ra còn nghiêm trọng hơn. Nếu Thần Long Giáo cho hỏa lực tấn công theo trung đoạn quốc lộ này thì có thể xâm nhập tới tận khu đồ điện tử phế thải bên ngoài thành Sky (Thiên Không). Nếu nơi đó lại tiếp tục bị công phá, đại quân của Thần Long Giáo sẽ lại chiến lĩnh thành Sky lần nữa. Tìm được Kiến Bang Lệnh sẽ không còn là chuyện khả thi đối với công hội Abnomal nữa. 

“Bây giờ chúng ta không chỉ cần trợ giúp, mà còn phải là sự trợ giúp rất lớn!” - Hội phó không nhanh không chậm nói.

Gương mặt phong nguyên tố sư hết xanh lại trắng: “Tôi biết anh không hài lòng đối với tôi.”

Nét mặt hội phó không chút thay đổi: “Không. Chuyện này không thể trách các anh. Chỉ là chúng ta đã quá sai lầm khi đánh giá thấp thực lực của tiểu đội này. Đám người kia xuất sắc hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều!”

Quan chỉ huy bỗng nhiên cất tiếng: “Khi tình hình trận chiến bị kìm hãm ở thế cân bằng, một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tới cũng đủ để làm nghiêng cán cân chiến tranh. Thế nên lúc này chúng ta cần có một tiểu đội thực sự xuất sắc đi ngăn chặn đám người này. Phải vượt trước họ một bước mới có thể đoạt được Kiến Bang Lệnh.”

Phong nguyên tố sư thầm nghĩ: “Bản thân mình đã là người mạnh nhất Abnomal, còn có thể phái ai đi được nữa?”

Hắn thiết nghĩ, cho dù có phái ai đi cũng chỉ là đi chịu chết. Hắn đã có cơ hội được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Diệp Sảng!

Đúng lúc đó có một người đi từ ngoài vào: “Người đã đến!”

Mắt quan chỉ huy sáng lên, tự mình đi ra ngoài.

Không khí trên quảng ngoài cổng thành rất khẩn trương. Binh lực của công hội Abnomal vẫn còn đang di chuyển tới tiền tuyến. Một chiếc trực thăng Bumble Bee đang chậm rãi hạ cánh. Cửa mở ra, một người đàn ông vóc dáng cao to đi xuống. Người này mặc nguyên một sáo trang quân phục của SAS (*), bên ngoài choàng một chiếc áo khoác da. Mũi hắn rất cao, mắt màu bích lam, ngũ quan đều mang rõ đặc điểm của người Bắc Âu. Thần thái thoạt nhìn rất an tường, là kiểu mà dù phát sinh chuyện gì cũng bất kinh loạn.

SAS: The Special Air Service - Đội đặc nhiệm Không quân Anh thuộc lực lượng Đặc biệt của Anh. Đứng đầu danh sách 10 đội biệt kích tinh nhuệ nhất thế giới. Được thành lập năm 1941, SAS là mô hình đặc nhiệm chuẩn mực trên toàn thế giới. Nhiệm vụ chính của SAS là tiến hành các chiến dịch quân sự đặc biệt, chống khủng bố ở trong nước cũng như ở nước ngoài. SAS giúp đào tạo binh sĩ đặc nhiệm của các nước khác, huấn luyện kỹ năng chiến tranh du kích và tác chiến trong điều kiện bất ngờ. Theo The Richest, để đứng trong hàng ngũ của SAS, các binh sĩ, vốn là các thành viên trong quân đội Anh, phải vượt qua những giai đoạn luyện tập vô cùng gian khổ và rất nhiều người phải bỏ cuộc. Mỗi đợt tuyển chọn SAS có khoảng 125 ứng viên, nhưng số người được phục vụ trong lực lượng này chỉ còn 10 người sau khóa huấn luyện. Nguồn: news.zing.vn. 

Phong nguyên tố sư thầm nghĩ hình như trong công hội Abnomal không có người này, đến lão đại cũng phải đích thân đi đón?

“Hoan nghênh!” – Quan chỉ huy chủ động tươi cười chào đón.

Người kia khách sáo bắt tay, khẽ gật đầu tỏ ý chào, nhưng không hề nói một lời nào. Đoàn người đi vào bên trong trung tâm trụ sở chỉ huy. 

“Tôi vẫn luôn mong chờ, không biết là ai sẽ tới đây!” – Quan chỉ huy vừa đi vừa giải thích – “Nhưng tôi không ngờ lại là người có danh tiếng hiển hách như vậy. Ngài có thể tới nơi biên giới phức tạp này thật là vinh hạnh của tôi!”

Người đó vẫn chỉ hơi gật đầu, không để ý lời tán tụng lấy lòng của cô. Hắn chỉ tìm một chiếc sofa, thoải mái ngồi xuống. Một game thủ ở bên cạnh bưng tới một cái khay, trên đó đặt một chai Louis XIII, một chiếc ly đế cao, một dĩa nước đá. Hắn cũng không khách khí, nhấc ly lên khẽ uống. Tư thái không thể nói là tao nhã, nhưng đem lại cho người ta cảm giác thật an bình.

Đám người phong nguyên tố đưa mắt nhìn nhau. Lai lịch người này ra sao? Rất có khí phái!

Quan chỉ huy mỉm cười nói: “Ngài Larson đã cử ngài tới đây, hi vọng sau khi trở về ngài có thể thay ta thành tâm cảm ơn ngài ấy. Đương nhiên, nếu ngài có yêu cầu gì cứ nói. Không có vấn đề gì cả!”

Phong nguyên tố sư rốt cục cũng hiểu, người này có lẽ là sát thủ do lão đại mời đến.

Người kia buông ly xuống, lấy ra một hộp xì gà, sau đó rút một điếu ra, không nhanh không chậm. Từng động tác thoạt nhìn rất có phong thái quý tộc. Quý tộc không nhất định phải ăn mặc xa hoa, chỉ cần nhìn từng cử chỉ cũng đủ.

Quan chỉ hủy mở bản đồ 3D ra, giải thích qua tình hình chiến cuộc. Người kia tỉ mỉ nghe rõ, thần thái vẫn rất bình tĩnh. Quan chỉ huy đưa cho hắn một tấm hình: “Trước mắt, theo như tình báo, chúng ta chỉ có chút thông tin này: Hà Kim Ngân, khu Tịch Tĩnh, đại khu Trung Hoa, level 25, thương thủ nhất giai. Trước mắt, hắn sử dụng AK47, chủy thủ M1, lựu đạn, bom chói, cuối cùng là Mauser 98K.”

Ngay lúc nhắc đến 98K, phong nguyên tố sư phát hiện đáy mắt người kia vụt qua một tia quang mang nóng bỏng, nhưng rất nhanh đã biến mất.

“Hiện tại tiểu đội của hắn đang dừng chân ở trung đoạn quốc lộ. Mới rồi có tin hắn vẫn chưa tiến về phía trước. Có bốn khả năng: một là, hắn sẽ đi tới hẻm núi hoang mạc bên phải; hai là khu phế thải điện tử ở bên trái; ba là hành động ở quốc lộ phía trước; trường hợp thứ tư là điều tôi mong muốn nhất - dẹp đường trở về!” – Quan chỉ huy tiếp tục giải thích – “Có khả năng nhất là trường hợp thứ 2!”

Người đàn ông kia vẫn không hề nói nửa lời, chỉ tỉ mỉ quan sát tấm hình Diệp Sảng. Nửa phút sau, hắn lấy zippo, bật lửa đốt cháy tấm hình.

Quan chỉ huy vừa lòng gật đầu: “Tôi muốn biết ngài sẽ tìm tên thương thủ Trung Quốc này như thế nào?”

“Ta sẽ để hắn chủ động tìm tới ta!”

Tất cả mọi người đều rùng mình. Người này không chỉ quý tộc, mà có lẽ còn là cao thủ. Cái sự tự tin và đạm nhiên không phải cứ học là bắt chước được.

Quan chỉ huy quay đầu nghiêm nghị nói: “Quên giới thiệu với mọi người, đây là bằng hữu của tôi, Demon!”

Demon hướng về phía phong nguyên tố sư mỉm cười: “Rất hân hạnh được biết mọi người!”

Trong lòng phong nguyên tố sư có chút không thoải mái: “Ngài có muốn chúng ta phối hợp? Tôi thiết nghĩ nếu năm người chúng tôi tiếp tục ra tay lại sẽ không thất thủ nữa!”

“Mọi người không cần đi!” – Demon thản nhiên nói – “Một mình ta là đủ!”

Cùng lúc đó, tại trung đoạn quốc lộ, đám người Diệp Sảng đang đợi trợ cấp, khá là nhàm chán. Nhị Bức Hỷ Hỷ ngâm nga một bài hát.

“Á à, không ngờ cô lại hát bài hát ủng hộ chủ nghĩa phát xít!” – Diệp Sảng lại bắt đầu tìm thú vui.

Nhị Bức Hỷ Hỷ bực bội: “Đây là “Mối tình Quảng Đảo” của Mạc Văn Úy và Trương Hồng Lượng, không phải là cái thứ anh nói. Hừ, đồ nông dân quèn không biết cái gì gọi là âm nhạc!”

Diệp Sảng đảo mắt: “Không giải thích là cô cả đời sẽ không biết. Tiểu ca nói cho cô biết. “Mối tình Quảng Đảo” đúng không? Câu đầu tiên là gì?”

Nhị Bức Hỷ Hỷ cười lạnh: “Em sớm nên quên anh đi. Anh không thể bỏ mặc lí tưởng của anh. Khát vọng xưa của anh… lưu lại tên ngàn sau…”

[Ha ha câu này chế chẳng biết có đúng không nữa, mọi người đừng ném dép vào chế ha ha.]

Diệp Sảng cười lạnh, trông còn nguy hiểm hơn: “Mĩ, ngay từ đầu ngươi không nên đụng tới Nhật Bản. Thứ Nhật Bản theo đuổi chính là chiến tranh xâm lược. Đánh lén cảng Trân Châu chính là khát vọng đã lâu của Nhật Bản. Tên cảng Trân Châu từ đó mãi mãi được lưu trong sử sách WWII”.

“Cái gì??” – Nhị Bức Hỷ Hỷ tròn mắt, líu lưỡi – “Vậy… “Thời gian khó có thể quay trở lại, nhưng không gian dễ vượt qua. Hai mươi tư giờ tình yêu, cả đời anh khó quên đi quá khứ tuyệt vời đó…”. Câu này anh nói sao?”

“Rất đơn giản!” – Diệp Sảng cười ha hả - “Thời gian, không thể quay trở lại năm 1936, vậy nên khó tránh khỏi bùng nổ chiến tranh. Trong vòng 24 giờ, quân Nhật giết chết hơn 2000 quân Mĩ ở cảng Trân Châu, làm nổ tung mấy trăm máy bay, phá hủy vô số chiến hạm và thiết bị trên mặt đất, để lại cho nước Mĩ một kỉ niệm khó quên…”

Nhị Bức Hỷ Hỷ chết lặng: “Thật đúng là ca khúc ủng hộ chủ nghĩa phát xít!”

Hỏa Thương Thiêu Dược không nhịn được, nói: “Vậy câu kế tiếp thì sao? “Mặc kệ mọi giới hạn đạo đức, chúng ta sẽ để tình yêu vượt qua rào cấm, hưởng thụ hạnh phúc ảo, bất chấp hiểu lệch đi ý nghĩa của vui vẻ!””

Diệp Sảng nói rất chắc chắn: “Giới hạn của Nhật Bản chính là cảng Trân Châu, rào cấm tình yêu của Mĩ chính là Thái Bình Dương. Hai nước phải giao chiến. Tưởng rằng cứ đánh được cảng Trân Châu là giỏi? Cao hứng quá sớm rồi!”

Nhất thời Hỏa Thương Thiêu Dược bội phục Diệp Sảng muốn chết: “Có tài a có tài, vô địch a vô địch!”

Lôi Lôi cũng bu lại: “Không có đủ thời gian để yêu em, quan tâm em thật tốt. Cho nên anh sớm nên kết thúc cuộc chơi phong lưu này. Anh nguyện bị em vứt bỏ. Anh đã giải thích, đôi ta chia lìa. Anh không muốn cuộc tình này không có kết quả!”

“Tại sao đầu óc mọi người lại kém tiêu thế nhờ?” – Diệp Sảng cười sĩ – “Mĩ vốn không muốn chỉnh Nhật Bản tới nơi tới chốn. Nhật Bản vốn cũng nên đình chỉ việc tiến hành chiến tranh xâm lược. Đức hiểu Nhật Bản, bởi cùng là phát xít. Nhưng Nhật Bản bị thua vẫn ngoan cố chống lại, đến cuối cùng chết cũng không đầu hàng!”

Mắt Lôi Lôi trợn tròn: “Sư phụ, người thật sự là… thật sự là thần tượng của con!”

Diệp Sảng đắc ý nói: “Đúng, trước mặt các người ta đây không cần phải khiêm tốn!”

Nhị Bức Hỷ Hỷ nghĩ mãi không ra câu cuối cùng nên giải thích thế nào: “Không có đủ thời gian để hận anh, hận anh thấu xương tủy. Rốt cục lại nhận ra yêu và hận thật không dễ dàng nói rõ. Gạt đi yêu hận, đặt bàn tay ấm áp lên gương mặt em đi… em biết anh thực lòng yêu em… thực yêu em… thực yêu em…”

“Dốt! Nghe kĩ này!”” – Diệp Sảng thở dài vẻ đáng tiếc – “Kháng chiến kéo dài 8 năm, tiểu Nhật Bản rốt cục cũng nhận ra chiến tranh xâm lược nhất định sẽ thất bại. Chiến tranh chấm dứt cũng cần phải có mặt mũi. Vậy được, để chứng minh Mĩ thật sự đánh thắng Nhật Bản, ngày 6 tháng 8 năm 1945, máy bay B29 của không quân Mĩ ném một quả bom xuống Quảng Đảo, 7 vạn người tử vong. Nhật Bản rốt cục đầu hàng. Ném bom ngươi… ném bom ngươi… ném bom ngươi…”

(*) Quên nói: Quảng Đảo là Hiroshima.

Nhị Bức Hỷ Hỷ phục sát đất: “Ngân ca, anh thực có tài nha!”

Một hàng bốn người vẫn đang cười ha ha. Bỗng có tiếng còi truyền đến. Phía sau có hai cỗ xe chở hàng cực lớn, đường xóc khiến người trên đó nảy dựng lên.

Chu Tinh Tinh đi gặp lão thiên đã quay lại: “Hà huynh, tôi đây. Tôi đến giúp mọi người!”

“Hóa ra là Chu huynh, bọn tôi đang không có gì ăn, có không?” – Diệp Sảng vung tay hô to.

Xe hàng dừng lại, Chu Tinh Tinh cùng một chiến sĩ nhảy xuống. Xe này không giống như chở viện quân, chủ yếu toàn là chiến sĩ, cụ thể là hầu như toàn khinh giáp chiến sĩ, trên đầu mỗi người đều có hàng chữ to: “Vô địch chiến thần”. Xem ra đây là tên một công hội. Cơ mà, cái tên thoát tục như vậy… trình độ bọn họ hẳn không khó đoán…

Chiến sĩ vừa nhảy xuống có thái độ rất cao ngạo: “Ra là ba thương thủ và một tiểu chiến sĩ. Các người là ai? Tên gì? Khu nào? Công hội?”

Thái độ này làm Nhị Bức Hỷ Hỷ rất là khó chịu: “Không phải chuyện của ngươi!”

Bình luận





Chi tiết truyện