chương 93/ 167

Trong đầu hiện lên hình ảnh cô mềm mại đáng yêu ở dưới thân người anh quyến luyến, chỉ là lúc này Mạc Dĩ Trạch cũng không cảm thấy có bất kỳ vui sướng hay là thỏa mãn, mà là lửa giận không ngừng cùng chán ghét.

Nếu như không có những tấm hình này, anh cũng không tin một cô gái trong sáng thuần khiết linh động lại là người phóng đãng như vậy! Nhưng khi nhìn thấy, lúc này anh mới nhớ tới hôm đó sau khi tiến vào cô, sự thật cô cũng không còn tấm thân trong trắng nữa!

Nếu theo như lời Âu Xảo Lệ nói, cô là người hại anh thành phế vật, sau đó còn cùng đàn ông hoan ái mà còn xếp đặt không để ý đến anh. Một người đàn bà ác độc như vậy anh lại vẫn đối với cô có cảm giác! Mạc Dĩ Trạch nghĩ tới đây bởi vì tức giận thân thể bắt đầu run rẩy.

Nhìn bức ảnh trên bàn, anh thề: nếu như đây tất cả đều là thật, anh sẽ tuyệt đối không bỏ qua như vậy!

Tức giận xen lẫn không cam lòng đều cắn nuốt tất cả lý trí của anh, trong ánh mắt vui mừng của Âu Xảo Lệ anh mặt trầm xuống từ từ di chuyển xe lăn đến trước bàn làm việc, nhấn một chuỗi dãy số quen thuộc . . . .

Dưới ánh mặt trời Âu Y Tuyết thả hồn lên mây phát tờ rơi .

Trên trán trơn bóng mồ hôi chảy ra, khuôn mắt giống như búp bê chạm trổ tinh tế trắng bệch không có chút máu nào, hai mắt cô trống rỗng nhìn người lần lượt đi qua bên cạnh cô, nhưng không có mở miệng nói một câu.

Là anh. . .

Anh ta trở về. . .

Khi cô từ trong miệng người đàn ông xa lạ kia nghe được tên của anh, cô liền cảm thấy thế giới mình sụp đổ! Trừ cái tên này ra thì trong đầu không còn cái khác!

Có trời mới biết. Thì ra đêm đó người hoan ái với cô là anh! Người đoạt đi trinh tiết của cô, người thiếu niên giống như ác ma. . .

Là ông trời đùa cợt hay tất cả đều là nằm trong dự đoán của anh?

Cô không biết. . .

Suy nghĩ dần dần bay xa, trán đổ mồ hôi cũng càng ngày càng dày đặc, hô hấp của cô đột nhiên dồn dập sắc mặt càng trở nên tái nhợt.

Lúc này, một giọng nói vẫn ở phía sau của cô vang lên: “Chị Linh để cho chúng mình đi ăn cơm trưa, Tuyết, chúng ta đi" Trần Di mới từ trong tiệm thay xong quần áo cười đi về phía Âu Y Tuyết, nhưng khi thấy sắc mặt của của cô thì nụ cười lập tức đọng lại ở bên khóe miệng.

"Tuyết, bạn làm sao vậy? Có phải bị bệnh hay không?" Trần Di ân cần hỏi han, trong con ngươi trong trẻo tràn đầy quan tâm đối với cô: “Mấy ngày nay sắc mặt của bạn vì sao kém như vậy? Có phải do người đàn ông kia nói cái gì hay không?"

Nói tới chỗ này, Trần Di mới nhớ tới cô đi tới trong tiệm không bao lâu Âu Y Tuyết cũng trở về theo, sau đó hai người bắt đầu công việc của mình, chẳng lẽ thời điểm đó cô chính là như vậy?

"Mình. . ." Bị giọng điệu gấp gáp của cô trong nháy mắt kéo về thực tại. Nước gợn không sợ hãi con mắt nghênh hướng Trần Di mang theo vẻ mặt ân cần, Âu Y Tuyết chậm rãi lắc đầu một cái: “Mình không sao. Mình không đói bụng, bạn đi ăn trước đi" Cô ném cho Trần Di ánh mắt an tâm.

Tiếp theo ở ánh mắt lơ là cô đi về phía cửa tiệm, chỉ là cô còn chưa kịp bước đến, cô liền cảm thấy choáng váng một hồi, vì vậy chân run rẩy lên, thân thể yếu ớt liền thẳng tắp ngã xuống đất. Ở lúc đầu của cô chạm vào mặt đất thì ý thức của cô bắt đầu mất đi.

"Tuyết" Trần Di hoảng sợ, lập tức chạy tới.

"Mình. . . " Dưới ánh mặt trời chói chang, cảm giác khô nóng xâm nhập cô, tầm mắt trước mắt bắt đầu mơ hồ, cả người Âu Y Tuyết suy yếu té xuống đất nói không ra một câu, cho đến khi không có ý thức. . .

Khi Bạch Tuấn Ngạn cùng với bạn gái đi ngang qua cửa hàng búp bê ở ngã tư đường thì thấy một đám đông người đi đường không có vẻ sợ ánh nắng chói chang nóng bức vây vòng quanh cửa hàng búp bê.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Bạn gái bên cạnh hắn thấy thế, liền vội vàng kéo một người trong đám hỏi thăm.

Người đi đường quay đầu lại nhìn cô, nói: “Ồ, không có gì, chỉ là một người đang làm việc thì té xỉu trên đường thôi" Trong giọng nói thờ ơ có chút đùa giỡn, tiếp đó xoay người rời đi.

Bạn gái gật đầu một cái, tiếp nhíu mặt lại với Bạch Tuấn Ngạn bên cạnh than phiền: “Ngạn, nóng quá, lúc này chúng ta nên đi nhanh thôi" Nói xong hai tay như vòi bạch tuộc quấn lên người hắn.

Bạch Tuấn Ngạn nghe vậy thì lạnh lùng liếc cô một cái, tiếp đó hất vòng tay cô ta quấn quanh người hắn ra.

Lưu lại sau lưng bạn gái, Bạch Tuấn Ngạn đẩy vòng người vây quanh ra.

Thì thấy một cô gái tướng mạo bình thường đang ngồi ở trên đất, mà trong ngực cô đang ôm một người khác giống như là một cô gái bị ngất.

Mà khi tầm mắt của anh nhìn đến khuôn mặt của cô gái thì trong đầu anh suy nghĩ lập tức ngừng lại!

Cũng không phải bởi vì bộ dáng cô gái tinh xảo làm cho người yêu mến, mà là khuôn mặt của cô cùng với người anh quen giống hệt y như đúc! Bạch Tuấn Ngạn không dám tin vào mắt mình, anh đứng sững sờ một hồi, sau đó nghe cô gái kia gọi nhiều lần lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

. . . . . .

"Tuyết, bạn tỉnh dậy đi" Trần Di lắc thân thể Âu Y Tuyết trong ngực mình, trong lòng rối loạn sốt ruột. Ánh mắt mong chờ nhìn mọi người, lại thấy tất cả mọi người ôm bộ dáng ung dung nhìn họ, nhưng không có một người chịu ra tay cứu giúp.

Ngay lúc cô nghĩ tới có nên để cô lại chạy đi gọi xe cứu thương đến hay không. . .

"Cô sao vậy?" Một giọng nói trầm thấp mang theo từ tính ở trên đầu cô vang lên, Trần Di sững sờ ngẩng đầu lên, mà lúc nhìn thấy gương mặt đó thì cũng không nhịn được thở hốc vì kinh ngạc.

Đó là gương mặt đủ khiến cô gái xinh đẹp nhất ghen ghét đố lỵ! Một đầu tóc nhuộm highlight màu xanh dương dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng, gương mặt trắng nõn đẹp trai không tì vết, ngũ quan thậm chí so với nữ còn tinh xảo gấp trăm lần, nếu không phải cách ăn mặc toàn thân màu trắng mang theo vẻ nhàn hạ và ngang tàng của anh thì cô rất có thể cho là anh là con gái. . .

Quen với vẻ mặt của những cô gái đối với anh, Bạch Tuấn Ngạn đối với phản ứng trước mắt của cô gái cũng không có bày tỏ cảm giác ra quá nhiều.

Bình luận





Chi tiết truyện