chương 87/ 167

Sau khi rời khỏi quán trà sữa, Âu Y Tuyết liền đón xe bus về Âu gia.

Chỉ là trên đường dù rằng cô muốn quên đi người đàn ông tại sao lại xuất hiện lúc nãy, nhưng trong đầu luôn không theo ý mình hiện lên loáng thoáng đoạn hình ảnh triền miên hôm qua! Cô nhớ không rõ mặt của anh ta, nhưng mà mùi của anh lại giống như vẫn còn lưu lại trên người cô, cái này làm cho cô không khỏi có cảm giác buồn nôn.

Chỉ cảm thấy trong dạ dày ê ẩm hơn nữa một ngày đều không ăn cơm, cho nên vừa nghĩ đến đây, Âu Y Tuyết liền không nhịn được nôn ra một trận!

Nôn đến nước mắt bắt đầu ở trong hốc mắt đảo quanh, nôn đến cảm thấy dạ dày cũng muốn nhảy ra. . .

. . . . . . Hắn thật khéo hiện .

Về đến nhà đã 4h30’ ——

Lặng yên không tiếng động bước vào bên trong phòng khách, thím Trương toàn thân vận trang phục màu trắng đơn giản đang sai khiến mấy cô giúp việc làm công việc dọn dẹp vệ sinh, mà khi Âu Y Tuyết đi tới phía sau lưng bà, bà lại không hay biết.

"Thím Trương. . ." Âu Y Tuyết đứng ở phía sau cô cúi đầu nói líu ríu .

Nghe vậy, thím Trương đang bận việc lập tức liền quay đầu. Nhìn thấy Âu Y Tuyết phía sau vốn là giật cả mình lập tức khôi phục lại, bà thở ra một hơi, tiếp theo trên vẻ mặt che phủ bới lớp nhăn nở nụ cười hiền hậu: “Sao tiểu thư về sớm vậy."

"Dạ" Âu Y Tuyết gật đầu một cái, nét tinh xảo trên khuôn mặt xinh đẹp không có bất kỳ biểu tình gì.

Dường như là trong lòng nhận ra cô khác thường, thím Trương bỗng dưng như nghĩ tới điều gì đó, tiếp lo lắng cầm tay của cô khẩn trương hỏi: “Tối hôm qua tiểu thư đã đi đâu? Tại sao không về nhà?" Nhìn một chút bà mới nhớ, cư nhiên đến bây giờ mới hỏi đến việc này.

Dứt lời, sắc mặt Âu Y Tuyết trở nên trắng bệch, cô cắn môi, theo bản năng nhíu mặt lại. Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua cô liền cảm thấy kinh sợ: “Con . . Ngày hôm qua con ở lại nhà của bạn . . ." Cô lại nói dối. . .

"Có thật không?" Thím Trương nhìn vẻ mặt thay đổi của cô, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Âu Y Tuyết không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ân cần của thím Trương, mắt rũ giọng trầm thấp mà nói: “Vâng" Trong lòng có chút khổ sở, nhưng mà cô vì không để cho thím Trương lo lắng chỉ có thể trả lời như vậy.

Nghe được lời của cô….thím Trương gật đầu một cái bày tỏ mình hiểu. Mặc dù trong lòng tảng đá rơi đã nhấc xuống, nhưng bà vẫn dặn dọ thêm: “Tiểu thư, lần sau nếu như muốn ở lại bên ngoài thì nên gọi điện thoại về nhà trước, tuy nói lão gia cùng phu nhân. . . Sẽ không nói cái gì, nhưng ta sẽ rất lo lắng cho con . . ."

Tiểu thư là do bà nhìn chăm lớn lên, từ lúc còn nhỏ trầm mặc ít nói đến bây giờ an tĩnh cô đều nhìn ở trong mắt. Mặc dù biết rõ cô so với bạn đồng lứa muốn trưởng thành chín chắn nhiều, muốn an phận nhiều, nhưng mà vì an nguy của tiểu thư, bà vẫn là không quên nhắc nhở.

"Con biết rồi. . ." Mắt là nơi dễ dàng tiết lộ sơ hở nhất, mà giờ khắc này Âu Y Tuyết chính là không dám để cho bà nhận thấy được vẻ đau khổ mơ hồ trong mắt cô nên cúi đầu lên tiếng.

Thím Trương vui mừng mà gật đầu, tiếp đó đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó.

"Đúng rồi, tiểu thư. . ." Lúc thím Trương đang chuẩn bị nói thì đột nhiên có chút do dự . Cô chần chừ nhìn Âu Y Tuyết ở trước mặt mình không biết có nên nói hay là không nói.

Nhưng khi nhìn thấy thân mình kiên cường mà thẳng của Âu Y Tuyết, cô rốt cuộc nhịn tâm xuống, nói: “Vừa rồi lão gia gọi điện về, bảo tiểu thư ăn mặt thật đẹp để ra ngoài dùng cơm."

Âu Y Tuyết nghe vậy bỗng dưng sửng sốt, ngay sau đó nhàn nhạt hỏi: “Tại sao?" Tại sao muốn gọi cô cùng đi dùng cơm? Điều này làm cho cô rất kinh ngạc.

Thím Trương không bất ngờ cô lại hỏi như vậy. Vì lão gia cùng phu nhân do đại tiểu thư rời Đài Châu đến Mỹ thì hằng đêm đều về trễ, chứ đừng nói là cùng dùng cơm với cô đây là chuyện chưa từng có kể từ khi cô sinh ra cho tới giờ, cho nên hiện tại Âu Y Tuyết sẽ khiếp sợ như vậy, cũng không phải là không có lý .

Không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt của cô, thím Trương tận lực hít sâu một hơi, lựa chọn dùng bình tĩnh nói cho cô biết.

"Lão gia nói đại tiểu thư tối nay sẽ trở về. . ."

. . . . . .

Cuộc sống thật sự có rất nhiều điều ngoài ý muốn, nhưng mà cũng không phải mỗi điều ngoài ý muốn đều là làm người ta kích động, mừng rỡ, say mê; có ngoài ý muốn cũng sẽ làm cho người ta ứng phó không kịp, đau buồn, thậm chí là đau đến chảy máu, cũng như bây giờ ——

Một chiếc đầm trắng tôn lên vóc dáng làm cho các cô gái đều ghen tỵ, một mái tóc đen thẳng xõa xuống vai, dung mạo đẹp đẽ làm tất cả cô gái biến sắc ảm đạm, một bộ mặt không chút thay đổi lộ ra vẻ lạnh lẽo đến rùng mình.

Bàn tay của Âu Y Tuyết đặt ở dưới bàn cơm không tự chủ nắm chặt âu phục, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ở con ngươi linh động nhìn thấy bóng dáng người đối diện sau liền tại không có bất kỳ linh hoạt gì, có cũng chỉ là âu sầu buồn bã.

Khi cô từ trong miệng thím Trương biết được thời điểm chị ấy trở về thì cực kỳ kinh sợ cùng với kinh ngạc, bởi vì cô không nghĩ qua chị ấy trở về nhanh như vậy! Mà cô cũng không có chuẩn bị tâm lý. Bởi vì này cùng trong dự đoán của cô khác nhau, khiến cho kế hoạch cô sớm định ra lại lần nữa trệch hướng quỹ đạo. . .

Theo tầm mắt hoảng sợ luống cuống của cô là Âu Xảo Lệ mặc chiếc đầm đỏ tươi diêm dúa lòe loẹt, một đầu tóc ngắn ăn mặc thời thượng phong tình vạn chủng.

Âu Xảo Lệ từ Âu Y Tuyết xuất hiện ở trước mặt thì đã cười lộ ra lúm đồng tiền. Cô hăng hái giương mày đối với ánh nhìn của Âu Y Tuyết cảm thấy cực kỳ thỏa mãn! Đúng vậy, không sai! Cô muốn chính là hiệu quả này, cô muốn cô ta bởi vì sự xuất hiện của cô mà tay chân luống cuống, cô muốn cô ta bởi vì cô về nhà mà cảm thấy sợ hãi, mà tất cả điều này là những gì cô muốn!

Phủ lên trên bàn ăn bốn người là chiếc khăn trải bàn màu trắng hoa lệ, trừ bỏ ánh nhìn nhau của Âu Xảo Lệ và Âu Y Tuyết, còn có hai người, đó chính là cha mẹ của bọn họ - Âu Thiên cùng với Lý Dao Viện.

Dường như Âu Y Tuyết đã sớm phát hiện không khí giữa bọn họ, chỉ là ông luôn luôn lãnh mạc lại không có nói ra lời mà chỉ nhìn thực đơn trong tay tìm món ông thích; mà ở bên cạnh ông là Lý Dao Viện ăn mặc như quý phu nhân, mà trên nét mặt của bà là vẻ mừng rỡ trước nay chưa từng có.

"Xảo Lệ, về rồi không đi nữa chứ?" Lý Dao Viện đưa tay cầm tay Âu Xảo Lệ, khuôn mặt được chăm sóc thỏa đáng treo nét cười lúm đồng tiền thật sau, giờ phút này bà mang nét mặt mừng rỡ như điên.

Cũng khó trách! Dù sao ở Âu Xảo Lệ cùng Mạc Dĩ Trạch đi Mĩ gần hai năm trời, cô một lần cũng không trở về, lúc nhớ nhà cũng chỉ gọi điện nói vài lời. Cho nên đối với Lý Dao Viện mà nói, có biết bao nhiêu lời muốn nói với đứa con bảo bối của mình.

"Vâng, không đi, mẹ con sẽ cùng người"Tiếp thu được ánh mắt nóng bỏng của Lý Dao Viện truyền tới, Âu Xảo Lệ dựa theo kế hoạch định ra trước, cười trả lời. Vừa vẫn không quên dùng dư quang liếc về phía Âu Y Tuyết bên cạnh, quan sát phản ứng của cô.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, Âu y Tuyết khi nghe cô nói xong thì thân hình bỗng dưng ngẩn ra, sắc mặt lập tức cứng đờ.

"Con nói thật sao?" So sánh với Âu Y Tuyết khiếp sợ cùng với hốt hoảng thì Lý Dao Viện lại mang vẻ kích động. Khi lấy được khẳng địng cùng gật đầu của Âu Xảo Lệ, lúc này bà mới cao hứng cười không ngừng: “Thật không hổ là con gái bảo bối của mẹ."Nói xong liền cầm lấy tay cô vỗ vỗ một cách thân thiết.

Âu Y Tuyết thấy thế nét mặt càng trở nên xanh mét.

Cô không biết mình xuất hiện ở nơi này là vì cái gì. Cô cho là mình sớm quen với việc họ coi thường mình, nhưng trên thực tế cô vẫn không có năng lực làm điều đó. Cô biết khi mình thấy bộ dáng thân thiết của Âu Xảo Lệ cùng Lý Dao Viện thì lúc đó lòng giống như dao cắt đau đớn không thôi, giống như mình là một người dư thừa trong gia đình vui vẻ này, một cái bình hoa không làm người khác chú ý . . .

Cũng có lẽ làm bình hoa cũng không bằng. . .

Cô âm thầm nghĩ đến mà cảm thấy bi thương.

Trong nhà hàng Pháp to trang hoàng tao nhã xa hoa, tiếng đàn violon du dương bên tai không dứt, từng cặp nam nữ trai gái mặc quần áo hoa lệ ngồi an tĩnh ở vị trí của mình, thưởng thức mỹ vị của bữa ăn Pháp.

Trên khăn trải bàn màu trắng bày các loại trân tu mỹ thực (món ăn hiếm lạ), đầy màu sắc, mùi thơm nồng nặc làm người ta thèm thuồng. Hoàn cảnh bầu khí khí thật tốt càng làm cho người ta cả người lập tức trở nên vui vẻ.

Nhưng chính là đối mặt bữa thịnh soạn như thế, thậm chí là bữa ăn tinh xảo cô chưa từng ăn, giờ phút này Âu Y Tuyết chỉ có một ý nghĩ đó lại: mùi vị như ăn sáp đèn cầy.

Cô giống như là ứng phó ăn một bữa ăn không vô, tất cả tâm tư đều xoay quanh lời Âu Xảo Lệ nói vừa rồi. Kế hoạch của cô vốn là rời khỏi trước khi chị ấy về, nhưng mà bây giờ cũng bởi vì sự xuất hiện của chị ấy mà đảo loạn rồi !

Ánh mắt lơ đãng hướng bên cạnh Âu Xảo Lệ cùng Lý Dao Viện đang lảm nhảm, Âu Y Tuyết chân mày lập tức khóa chặt, trong lòng càng thêm lo lắng. . . . . .

"Đúng rồi" Cùng giống như Âu Y Tuyết, giống nhau không nói ăn thức ăn trên bàn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên .

Tròng mắt đen yên lặng ngắm nhìn Âu Xảo Lệ, tiếp theo mang theo giọng cưng chiều mở miệng nói: “Tại sao chỉ có một mình con, chẳng lẽ Dĩ Trạch không có con trở về sao?"

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Lý Dao Viện cùng Âu Xảo Lệ lập tức liền ngưng nói chuyện với nhau, mà Âu Y Tuyết tự nhiên cũng là ngây ngẩn cả người một giây kế tiếp trên mặt lập tức biến thành tái nhợt.

Âu Xảo Lệ hơi mím môi, con ngươi nhẹ nhàng chống lại ánh mắt mang theo nghi ngờ của Âu Thiên, cũng không có trả lời.

Mà Lý Dao viện nghe thấy cái tên này, cơ hồ là bản năng nhíu mày, tiếp đó bất mãn hướng về phía Âu Thiên nói: “Sao lại nhắc đến anh ta lúc này?"

Ngay từ lúc biết chân của Mạc Dĩ Trạch bị què, biến thành người tàn tật sau đó bà liền từ trong đáy lòng đối với cái tên này cảm thấy chán ghét! Vừa nghĩ tới con gái bảo bối của mình thế nhưng cùng một tên phế vật nói chuyện kết hôn, bà liền hận không được lập tức hủy hôn ước! Dù sao tiền bạc ít còn có thể kiếm, mặc dù Mạc gia cực kỳ giàu có, chỉ là Âu thị cũng không nhỏ, mà hạnh phúc của con gái chỉ có một lần trong đời, bà làm sao có thể chịu!

Nghe vậy, Âu Thiên bất mãn.

"Một người đàn bà như bà thì biết cái gì!" Đối với việc bà chen vào nói làm Âu Thiên rất bất mãn, ông lạnh lùng liếc mắt với Lý Dao Viện đang muốn mở miệng biện luận.

Gần hai năm nay, việc làm ăn của Mạc gia ngoài việc phát triển ở Châu Á còn mở rộng phát triển thêm ở Châu Mỹ! Mấy ngày trước nghe được một chút các đổng sự nói Mạc gia bây giờ đang ở trên đà phát triển có thể nói là độc tài một ngành! Nếu là có thể cùng bọn họ kết thân, hai nhà hợp lại. Ông tin tưởng ở cả tương lai cũng không có người có thể vượt qua!

Mà Lý Dao viện ở tiếp thu ánh mắt lạnh lùng kia, một câu thành hình lập tức nghẹn lại ở cổ, không, ngậm miệng không nói.

Thấy bà không nói thêm gì nữa, lúc này Âu Thiên mới lần nữa đem tầm mắt đặt vào trên người của Âu Xảo Lệ, nói tiếp: “Không trở về?" Cho dù là què, nhưng cũng là người thừa kế Mạc gia!

Âu Xảo Lệ ngắt một cái vẽ phải tinh xảo lông mày, tiếp gật đầu một cái: “Dạ" Trong giọng nói mang theo do dự.

Nghe được trả lời, Âu Thiên không nhẫn nại nhăn đầu lông mày, vẻ anh tuấn tuấn dật trên mặt tràn đầy nghiêm túc, tựa hồ đối với câu trả lời của cô cảm thấy rất là bất mãn.

Mà Âu Xảo Lệ mặc dù biết vẻ mặt của ông đại biểu cho ý gì, nhưng là cô vẫn như cũ không thay đổi sắc mặt giữa bàn mỹ thực.

"Cha mẹ" Đột nhiên, cô buông dao nĩa trong tay xuống, vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn nét mặt nghiêm trang của Âu Thiên cùng vẻ lo lắng của Lý Dao Viện nói tiếp: “Con muốn nói với hai người một chuyện" Rốt cuộc do dự thật lâu, cô đưa quyết định.

"Nói đi" Lý Dao Viện nâng lên ý cười dịu dàng nhìn Âu Xảo Lệ. Mà Âu Thiên khi biết Mạc Dĩ Trạch chưa có trở về thì từ đầu đến cuối cũng không có mở miệng nói câu nào. .

Vẻ linh hoạt trong mắt lóe lên sự khôn khéo, Âu Xảo Lệ hắng giọng một cái, tiếp đó trịnh trọng nói: “Con muốn kết hôn" Thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng đủ để khiến ba người còn lại nghe được.

Bình luận





Chi tiết truyện