chương 11/ 167

"Thế nào?" Hắn tà mị cười một tiếng: "Thật bị tôi đoán trúng sao?"

Âu Y Tuyết vẫn không trả lời hắn, bởi vì ngay cả chính cô cũng hoài nghi, cô. . . thật sự là con gái ruột của họ sao? Nếu phải, cô nên nói mình là tiểu thư sao? Nhưng có tiểu thư nào ở trong căn phòng đơn sơ của người làm?

Vấn đề sinh ra liên tiếp, làm cho Âu Y Tuyết luôn luôn tự chủ rất tốt phiền não.

"Chuyện không liên quan đến anh." Cuối cùng cô lạnh lùng mở miệng. Không muốn tiếp tục đề tài này, vì vậy lại trở lại đề tài vừa rồi: "Anh rốt cuộc là ai?" Những lời này tối nay cô đã nói đủ nhiều, nhưng lại không có được đáp án.

Thiếu niên đùa giỡn nhìn Âu Y Tuyết, gương mặt lập tức lạnh như băng, cười, nhưng không có trả lời.

Ở thời điểm trầm mặc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Thanh âm ‘ lộc cộc lộc cộc lộc cộc ’, là giày cao giẫm ở trên sàn nhà truyền tới. Cảm giác tiết tấu quen thuộc biểu lộ rõ thân phận của người đến.

Âu Y Tuyết cả kinh, sợ hãi nhìn hắn nói: "Anh đi mau." Hiện tại cô đã không muốn hỏi thân phận của hắn nữa.

"Why?" Thiếu niên trước sau như một phóng đãng hỏi. "Cũng chỉ là có người tới mà thôi." Giọng nói cợt nhã của hắn, tỏ rõ hắn căn bản không quan tâm có người đi tới hay không, thậm chí có thể hắn muốn người khác nhìn thấy hắn ở chỗ này.

"Không, vấn đề không giống nhau." Âu Y Tuyết muốn đẩy hắn ra ngoài cửa sổ, nhưng dựa vào hơi sức yếu ớt của cô căn bản không thể động đến hắn chút nào, vô luận cô cố gắng thế nào, hắn thủy chung đứng bất động.

Thiếu niên hứng thú nhìn động tác của Âu Y Tuyết, nhìn cô ra sức muốn đẩy hắn đến cửa sổ, vẫn chỉ là phí công.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim của Âu Y Tuyết giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn.

Rốt cuộc, cô cầu khẩn nói: "Tôi van anh, anh nhanh chóng rời đi có được hay không?" Cô không dám tưởng tượng, nếu như hắn không đi sẽ có cục diện gì.

Thiếu niên thản nhiên, không quan tâm tới thần thái lo lắng, cầu khẩn của cô: "Tại sao tôi phải nghe lời cô?" Nói xong, thân thể giật giật, bước về phía cửa phòng.

Nhưng không ngờ, Âu Y Tuyết khẩn trương nói:

"Chỉ cần anh rời khỏi nơi này, chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh!"

Vì để cho hắn rời đi, Âu Y Tuyết nặng nề nhận lời.

"Cô. . . ." Không phải nói thật chứ? Chỉ là thiếu niên chưa kịp nói ra nghi ngờ, cũng đã thấy Âu Y Tuyết trịnh trọng gật đầu.

Nhìn biểu tình nghiêm túc đến cực hạn của cô, thiếu niên rơi vào trầm tư, hai giây sau liền cười lên: "Tốt, tôi đồng ý."

Cho dù ước nguyện ban đầu của hắn chỉ là muốn trêu chọc cô một phen, phát triển đến bây giờ căn bản hắn không nghĩ tới. Nhưng nếu chuyện đã thành như vậy, hắn không ngại vui đùa với cô tiếp.

Bước chân đi về phía cửa phòng lại xoay ngược về, nhảy ra cửa sổ.

Thấy hắn không có dấu hiệu quay lại, lúc này Âu Y Tuyết mới đi tới cửa sổ sát đất chuẩn bị khép cửa lại.

Đồng ý với hắn cũng chỉ là tình thế bắt buộc, có thể làm được hay không là chuyện khác. Đóng cửa lại dựa lưng trên cửa sổ, lúc này Âu Y Tuyết mới chậm rãi thở ra một hơi.

Nhưng cô không biết chính là, cam kết vô tâm đề ra, sau này sẽ trở thành cam kết nguy hiểm cỡ nào. . .

Lúc biến mất ở trong màn đêm, thiếu niên còn cố ý quay đầu lại nhìn Âu Y Tuyết đã sớm không hề đưa mắt đặt ở trên người của hắn nữa, nở nụ cười tà quái, tròng mắt đen thâm thúy nhìn Âu Y Tuyết tựa như nhìn con mồi.

Thật là một cô gái thú vị, khiến hắn hứng thú. . . .

Bình luận





Chi tiết truyện