"Ừ". Trên mặt Trần Nam hiện đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười lúm đồng tiền, ngay sau đó hướng về phía Âu Y Tuyết nói: "Hoan nghênh cháu tới nhà chúng tôi""Cám ơn chú Trần". Âu Y Tuyết cũng cười đáp lại.Sau mấy tiếng hàn huyên, Trần Nam liền kêu Trần Di đưa Âu Y Tuyết ngồi vào bàn cơm.Mọi người vây quanh bàn ăn, không khí hài hòa.Trần Nam nhìn những món ăn đơn giản trên bàn, trên mặt có chút bối rối, hướng về phía Âu Y Tuyết nói: "Món ăn đơn giản, cháu thông cảm"Nghe vậy, Âu Y Tuyết không bày tỏ thái độ gì, ngược lại, người bên cạnh cô liền bất mãn."Cá hấp, thịt kho tàu, trứng chiên cà chua, đậu hũ Ma Bà". Trần Di nhìn thức ăn trên bàn, sau đó nhíu mày một cái, nhìn Trần Nam nói: "Ba, những thứ này có chỗ nào không tốt? Con cảm thấy không tệ, bạn nói xem phải không". Nói xong, ánh mắt nhìn sang Âu Y Tuyết ở bên cạnh.Nhìn thấy ánh mắt của cô, Âu Y Tuyết gật đầu một cái: “Đúng vậy, những món ăn này rất ngon, rất tuyệt" .Không biết tại sao, bởi vì không khí hòa thuận này mà Âu Y Tuyết cảm thấy chỗ sâu nhất trong nội tâm dâng lên cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút ưu thương nhàn nhạt."Thử một chút đi". Trần Di hoàn toàn không nhận ra sự biến hóa của Âu Y Tuyết, quay lại nói với Trần Nam: "Ba, chúng ta ăn cơm trước rồi chậm chậm nói chuyện sau". Nói xong, không để ý đến mọi người liền cầm đũa lên.Cô giơ tay gắp trứng chiên cà chua trước mặt Trần Nam, nhưng ánh mắt vô tình rơi vào cuốn báo Trần Nam để ở một bên. Sau khi thấy những dấu khoanh tròn trên tờ báo, sửng sốt một chút, tiếp đó, nụ cười liền rút đi, trầm mặc một hồi rồi hỏi."Ba, có phải người lại định tìm việc làm không?". Giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng đủ để mọi người trên bàn cơm nghe được.Tay cầm đũa của Âu Y Tuyết sửng sốt, đám con nít còn lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn cơm, mà Trần Nam còn lại là lúng túng thu hồi tay gắp thức ăn."Không phải vậy, ba. . . . . .". Trần Nam muốn giải thích, nhưng ông còn chưa nói xong một câu, Trần Di liền cắt đứt lời của ông."Ba không cần gạt con, con hiểu mà". Thanh âm mang theo chút buồn bã, nghe ra tâm tình của cô có chút xao động.Bị cô nói vậy, lời nói muốn nói ra khỏi miệng bị nghẹn trong cổ Trần Nam, nhìn Trần Di bên cạnh Âu Y Tuyết, Trần Nam lúng túng nói: "Ba chỉ muốn tranh thủ kiếm thêm chút tiền, nghỉ hè sắp đến, bọn nhỏ cũng cần ăn uống thêm một chút đồ lạnh. . .""Ba, ba đã kiêm ba phần công việc, cứ như vậy thân thể sớm muộn sẽ đỡ không nổi! Nếu như chuyện đó xảy ra, chúng ta phải làm sao. . .". Không phải ở trước mặt Âu Y Tuyết mà Trần Di muốn làm ông khó chịu, chỉ vì cô thật sự đau lòng cha của mình, không đành lòng để ông làm việc cả khi mặt trời khuất bóng."Ba cũng muốn để cho các con có cuộc sống tốt hơn một chút, ba không có tiền đồ, không có năng lực để cho lo cho các con một cuộc sống tốt đẹp, ba thẹn với các con. . .". Vừa nghĩ tới mình đã hơn năm mươi, nhưng sinh hoạt vẫn không có gì thay đổi, ông cảm thấy thật hổ thẹn."Sẽ không ai trách ba". Mũi Trần Di có chút ê ẩm. Dĩ nhiên cô biết, vì muốn lo cho họ một cuộc sống tốt hơn, nhưng cô không để ý có tiền hay không. Nghĩ tới đây, Trần Di lại nói: "Ba, nghỉ hè con sẽ đi làm, ba không cần làm việc quá mệt nhọc, đem công việc kiếm tiền giao cho con""Sao có thể như vậy được, ba bắt con tự mình kiếm học phí đã thật xin lỗi con, tại sao có thể đem chuyện tình trong nhà giao cho con nữa chứ". Trần Nam lắc đầu liên tục bày tỏ không được."Không có gì là không thể". Không đếm xỉa đến vẻ mặt nặng nề của Trần Nam, dường như Trần Di đã quyết định, tiếp đó, nhìn sang Âu Y Tuyết bên cạnh, nở nụ cười áy náy: "Xin lỗi, để cho bạn phải cười rồi""Không có gì". Âu Y Tuyết lắc đầu một cái bày tỏ mình không quan tâm, lại nhìn Trần Nam, thấy ông hắn cúi đầu, dùng tay xoa mắt, ở xa, mấy đứa trẻ không tiếng động ăn cơm trong chén mình. . .Vì vậy, không khí hòa thuận trước đó lập tức trầm xuống.Ai cũng đang lâm vào trong mạch suy nghĩ của mình, mà Âu Y Tuyết cũng như thế. . .Nơi sâu nhất trong đáy lòng bị xúc động mạnh khiến cô nghĩ đến cuộc sống bi thảm trước kia của mình. . .Nhưng khi cô chứng kiến mọi chuyện hiện tại, cô đột nhiên cảm thấy, mình cũng không phải là người bất hạnh nhất.Nhớ tới những đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ trong phòng khách lúc nãy, vả lại, trời sanh ra đã bị tàn tật, nghĩ đến Trần Nam hơn năm mươi tuổi, dùng bả vai của một mình mình gánh vác cho cả nhà, nghĩ đến Trần Di vì thương cha mà kiên trì, cô cảm thấy, cô mềm yếu cỡ nào!So với những nỗi khổ ông đã trải qua, nỗi khổ của cô không có ý nghĩa, không đáng giá nhắc tới. . . . . .Nghĩ tới đây, trong lòng Âu Y Tuyết đưa ra một quyết định."Chú Trần, cháu cũng muốn giúp mọi người". Âu Y Tuyết giấu tình cảm của mình xuống đáy lòng, đột nhiên nói ra một câu như vậy.Nghe vậy, Trần Di và Trần Nam đang lâm vào trầm tư đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn Âu Y Tuyết."Chuyện này. . .". Lời nói của Âu Y Tuyết khiến Trần Di giật mình. Bởi vì cô không bao giờ nghĩ tới, thân là thiên kim tiểu thư, Âu Y Tuyết sẽ nói như vậy, nhất thời, trong lòng cô ngổn ngang không thốt nên lời."Sao chú lại không biết xấu hổ như vậy". Trần Nam lắc đầu, bày tỏ sự cự tuyệt đối với đề nghị của cô. Để bạn học của con giúp mình, sao ông có thể yên tâm thoải mái được."Không sao đâu ạ". Âu Y Tuyết sớm biết họ sẽ nói như vậy, cho nên đã chuẩn bị kỹ càng: "Trợ giúp những đứa bé này, là chuyện mỗi người trong chúng ta nên làm, huống chi còn có thể giúp đỡ được nhiều người như vậy". Dĩ nhiên, đây là lời thật lòng của cô, cô thật lòng muốn trợ giúp họ."Chuyện này. . .". Trần Nam do dự nhìn Trần Di, thấy Trần Di hướng mình gật đầu một cái."Ba, người cứ thoải mái đem chuyện này giao cho tụi con đi". Không muốn ông lại vì chuyện này mà hao tổn tinh thần, Trần Di đón nhận đề nghị của Âu Y Tuyết.Ông do dự hồi lâu, cuối cùng đành đồng ý với Âu Y Tuyết và Trần Di.Trần Nam vì sự hiểu chuyện của hai cô mà vui mừng gật đầu đồng ý. . .Ngày kế tiếp, Âu Y Tuyết làm y như lời đã nói.Cô lợi dụng hai ngày nghỉ ngơi đi cùng Trần Di đến cửa hàng tiện lợi, tiệm trà sữa làm việc để kiếm tiền mua chút đồ dùng hàng ngày cho bọn nhỏ, còn dư lại để mua sách cho bọn nhỏ.Bởi vì Trần Di, Âu Y Tuyết cũng dần dần cởi mở hơn một chút.Nhưng dù như vậy, chỗ đau sâu nhất trong đáy lòng cô vẫn không thể mất đi. . .
Bình luận
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1