chương 137/ 167

Nói là mở nhưng thật ra không phải . Bởi vì cửa phòng vệ sinh vốn là không có khóa, Trần Di kinh ngạc mở cửa ra.

Hình ảnh làm cô như chết lặng, người cô tìm đang ngồi chồm hỗm trên sàn nhà lạnh như băng đưa lưng về phía cô, vòi sen phía trên thì không ngừng phun nước.

“Tuyết”. Trần Di sợ hãi chạy tới: “Bạn đang làm gì vậy?”. Trần Di muốn kéo cô dậy nhưng dùng cách nào cô vẫn cứ ngồi yên như thế không chút động đậy.

Vòi sen không ngừng phun nước, làm ướt Âu Y Tuyết cũng làm ướt Trần Di. Giọt nước lạnh lẽo rơi trên mặt cô, làm mắt cô không nhìn rõ gì cả.

Trần Di bất đắc dĩ không thể làm gì khác đành buông cô ra, sau đó tắt vòi sen. Lại đi ra phòng vệ sinh lấy một bộ y phục khác trở vào.

“Bạn thay nhanh lên”. Trần Di lo lắng thân thể cô yếu ớt như vậy, cô cũng không lấy quần áo cũng chẳng lên tiếng.

Âu Y Tuyết giống như không nghe thấy gì cả, vẫn ngồi đó không nói lời nào.

Trần Di sợ hãi cảm thấy có gì đó là lạ, vì vậy dùng sức kéo Âu Y Tuyết qua mới phát hiện…

“Bạn đang khóc…”. Trên khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết, không một chút hồng, ánh mắt trống rỗng vô hồn, nước mắt không ngừng rơi. Thấy dáng cô gầy đến không thể gầy hơn, Trần Di thật tình nghi ngờ không biết tên kia có cho cô ăn cơm không.

“Taị sao…” khóc? Cô muốn hỏi nhưng khi bàn tay chạm vào Âu Y Tuyết thì lời nói lập tức nuốt vào bụng. Trần Di sợ hãi không ngừng vuốt cô thân thể cô thật lạnh, lạnh như người chết không có chút độ ấm.

“Bạn đã như thế này bao lấu rồi!”. Cô thật lo lắng, không dám nghĩ nếu cô không thấy có khi nào cô ấy vẫn sẽ thế này.

Vậy mà dù cô có nói gì thì Âu Y Tuyết vẫn trầm mặc khóc, ánh mắt không ánh sáng.

Trần Di vô cùng lo lắng, không biết phải làm sao: “Bạn chờ một chút, mình đi tìm người”. Suy nghĩ một chút, cô nghĩ có lẽ đi tìm Mạc Dĩ Trạch tốt hơn, lập tức chạy ra ngoài.

. . . .

Sau khi biết được Mạc Dĩ Trạch vô cùng giận dữ. Không chút đắn đo cùng Minh Vũ đi tới phòng cô.

"Đi ra ngoài!". Nhìn những người giúp việc xung quanh Mạc Dĩ Trạch hét lên, đôi mắt lạnh lẽo.

Mọi người thấy anh nổi giận lập tức cùng nhau chạy ra ngoài, bởi vì các cô thật sợ nếu cứ tiếp tục ở lại thì đại nạn sẽ đổ xuống.

Lại nhìn Minh Vũ đang đứng ở cửa, Minh Vũ hiểu ý liền đi vào trong nói bên tai Trần Di, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài.

Trong phòng vệ sinh, lại trở nên yên tĩnh.

“Cô muốn tôi làm sao bây giờ?”. Nhìn cô Mạc Dĩ Trạch thật chịu không nổi. Ngoài đau lòng anh không nói gì khác, đau lòng đến không chịu nổi.

Kể từ sau khi chuyện đó xảy ra, mỗi ngày anh đều lo lắng cho cô. Mỗi khi đêm khuya tỉnh giấc anh đều nghe tiếng khóc của cô, cảm thấy toàn thân cô run rẩy. Anh sợ, thật sợ cô sẽ làm việc ngốc cho nên liên tiếp mấy ngày anh đều ôm cô đi vào giấc ngủ. Anh không dám nghĩ nếu có một ngày cô không còn bên cạnh thì anh sẽ ra sao đây.

Nghĩ tới đây, anh lại cảm thấy mũi hơi ê ẩm.

“Tại sao lại hành hạ bản thân mình? Tại sao”. Chẳng lẽ anh sai sao? Anh tự hỏi bản thân. Anh làm tất cả là vì cô, để cho cô quên hết những chuyện không vui trước kia, để cô ở bên cạnh anh nhưng … anh sai sao?

Trong lúc đó, nhìn đôi mắt trống rỗng của cô. Cô không biết, khi cô hành hạ bản thân mình chính là hành hạ lòng anh, đau là anh.

Sự im lặng của cô làm anh lo lắng, cảm giác mất đi cô ngày càng lớn, đề cho anh sợ hãi mỗi bước đi tới. Anh gần như sụp đổ sắp không chống nổi.

“Trả lời tôi!”. Đột nhiên anh quát lên. Giọng nói khàn khàn run rẩy.

Nghe vậy thân thể cô run lên, ánh mắt nhìn đến khuôn mặt mệt mỏi của Mạc Dĩ Trạch, trong lòng càng đau khổ, cô thở cũng sắp không nổi.

Thấy cô có phản ứng. Mạc Dĩ Trạch sắp xếp lại trong lòng, dịu dàng nói.

“Trên thế giới này, cô không phải chỉ có một mình”. Nếu không vì bản thân suy nghĩ, nhưng…. “Đứa bé trong bụng là vô tội, cô không thể ích kỉ như vậy”. Lỗi là của anh nhưng đứa bé là vô tội.

Âu Y Tuyết ngẩn ra, trong mắt có đau khổ.

Nhìn khuôn mặt đau lòng của mạc Dĩ Trạch nhìn bụng mình, Âu Y Tuyết cảm giác trong lòng có chút ấm áp.

Cô nghĩ là sau khi mẹ cô và bà ngoại mất đi, thế giới này chỉ còn một mình cô, cô không muốn sống nữa, nhưng…cô sai rồi.

Cô không phải một mình, cô có…đứa bé. Mặc dù đứa bé là không phải ý cô, nhưng ít nhất cô không phải một mình.

Nghĩ như thế, trong lòng cô có chút vui sướng, nước mắt tuôn rơi, hai tay ôm lấy bụng.

“Đứa bé….”. Rốt cuộc cô không nhịn được nữa khóc thành tiếng, nước mắt rơi càng nhiều: “Xin lỗi, thật xin lỗi…. là mẹ có lỗi, mẹ thật tệ…”. Cô ôm mình thật chặt, dùng lòng mình cảm nhận đứa nhỏ. Cô nói với bản thân phải phấn chấn lên, không vì cô cũng vì đứa nhỏ chưa ra đời.

. . .

Có lẽ lời nói của Mạc Dĩ Trạch có tác dụng, cô cảm thấy được ý nghĩa tồn tại của mình. Có Trần Di bên cạnh, cô dần dần thoát ra được bóng ma về mẹ.

Mạc Dĩ trạch càng mừng rỡ hơn nhưng cũng càng thêm lo lắng. Nhìn sự thay đổi của cô, anh biết cô tiếp nhận anh nhưng chỉ vì đứa bé trong bụng cô….

Bình luận





Chi tiết truyện