chương 2/ 167

Cốc Điệp mười bảy tuổi, từ khi có trí nhớ, thì cô nhi viện Đồng Tâm chính là căn nhà duy nhất của cô, từ nhỏ cô sinh trưởng ở chỗ này, một cây hoa một ngọn cỏ nơi này và đồ xếp gỗ cũ mục là đồ chơi duy nhất của cô, viện trởng v những ngời bạn nhỏ khc chính l ngời nh của c. Từ khi Cc Điệp ln 16, lin chuyn ra khỏi nơi ny, nguyn nhn chính l c khng mun lin lụy những ngời khc nữa! Dựa vo ý chí ơng ngạnh của mnh, c bt đầu vừa lm việc vừa học tập. May mn l, ti năng v trí khn của c khng tầm thờng, chẳng những chịu đựng đợc những hon cảnh kh khăn mngời thường không cách nào tưởng tượng, giành được học bổng thi đậu trường hạng nhất, hiện tại, cô chẳng những học tốt, càng có một bạn trai đẹp trai danh môn vọng tộc làm người người ca ngợi. Vậy mà, hạnh phúc của cô không có lâu dài, tất cả, đều từ lúc bọn họ quen nhau ——

Ngày đó, Cốc Điệp mặc áo đầm trắng, mái tóc dài trút xuống như thác, giống như một tiên tử nghịch ngợm xuyên qua trước những đứa bé, cô không ngừng cười đùa, làm ra các loại biểu tình, chọc cho những đứa bé kia cười không ngừng.

Cuối cùng, không quên nở một nụ cười với bọn nhỏ.

"Chị Điệp, hôm nay sao anh lạc chưa tới?" ở bên trong những đứa bé, có một cô gái nhỏ diện mạo đáng yêu hỏi.

Cốc Điệp mỉm cười, giải thích: "Hôm nay anh Lạc có chuyện quan trọng, cho nên không có tới, nhưng anh ấy dặn dò chị mang quà tặng quần áo cho các em." Anh Lạc mà cô nói, chính là bạn trai của cô.

Lạc Phong —— một thiếu niên dáng dấp ưu nhã, có hương vị nho sĩ. Xuất thân nhà giàu, nhưng lại không chút nào dính vào thế tục đáng buồn. Đây cũng là nguyên nhân Cốc Điệp yêu hắn, hắn không chỉ không ghét bỏ cô, ngược lại càng thêm mến yêu cô, thậm chí còn thường thường làm bạn cô trở về cô nhi viện.

"Quà tặng gì?"

"Là chocolate sao?"

"Là những quần áo mà các chú thím cho giống bình thường sao?"

Vừa nghe đến có quà tặng, bọn nhỏ liền kích động lên, mỗi một khuôn mặt nhỏ nhắn đều mang theo vẻ mặt suy đoán khác nhau, nhưng đều nhao nhao cao hứng hoan hô.

"Không đúng." Cốc Điệp cười lắc lắc đầu, trên mặt tinh xảo giống như búp bê tràn đầy vui thích: "Là bóng da và búp bê." Rốt cuộc, Cốc Điệp chậm rãi nói ra đáp án.

"Oa ——" bọn nhỏ há to miệng, xem như là ảo thuật, nhìn Cốc Điệp lấy ra hai cái thùng từ phía sau.

"Bé trai là bóng da, bé gái là búp bê." Vẻ mặt Cốc Điệp thỏa mãn nhìn bọn nhỏ, nói xong liền lấy quà tặng Lạc Phong chuẩn bị từ trước ở trong thùng giấy ra, phân phát từng món cho những đứa bé bởi vì vui sướng mà đã sớm quên hết tất cả.

"Thật là xinh đẹp." Búp bê vừa mới tới tay, có một cái cô gái nhỏ hơi mập liền không nhịn được cảm thán, đôi tay kìm lòng không được không ngừng vuốt ve.

"Tiểu Như, thích không?" Cốc Điệp hỏi.

"Thích." Bé gái tên là Tiểu Như cuồng gật đầu một hồi: "Từ sớm Tiểu Như đã muốn có một con búp bê giống các bạn khác rồi, nhưng mẹ viện trưởng nói cái đó quá mắc, cho nên. . . ." Nói tới chỗ này, ánh mắt của Tiểu Như hơi ẩm, tay nhỏ bé ôm chặt búp bê, đầu rủ rất thấp.

Cốc Điệp ngẩn ra, chỗ nào đó trong lòng bị xúc động rồi.

Tiếp, liền dùng tay của mình vuốt ve sợi tóc cắt tỉa chỉnh tề của Tiểu Như, nói: "Bây giờ Tiểu Như cao hứng lằm sao? Còn không thắt bím cho búp bê?"

"Ừ." Tiểu Như bỗng dưng lại nở nụ cười như trước, tiếp đó liền chạy ra.

Nhìn Tiểu Như đã sớm chạy vào trong nhà cùng với mấy đứa bé trai cầm bóng, biểu tình cười của Cốc Điệp từ từ biến mất.

"Hi vọng bọn họ có thể vĩnh viễn vui vẻ!" Cốc Điệp yên lặng chúc phúc cho bọn họ ở trong lòng.

Không biết, ở phía sau của cô, đã sớm có một người đứng thẳng. Tất cả tất cả, đều rơi vào tầm mắt của hắn.

"Anh. . . ." Nhìn biểu tình biến chuyển trong nháy mắt của cô, không biết thế nào, tim của hắn hơi đau, giống như là bị xúc động, chưa từng như thế.

"A ——" không ngờ tới phía sau mình có người, Cốc Điệp vừa quay đầu lại liền bị sợ hết hồn, trên mặt tinh xảo lộ ra vẻ hơi kinh sợ, đợi đến khi cô bình tĩnh lại, nhìn diện mạo của người đàn ông trước mắt thì Cốc Điệp liền cảm thấy hít thở không thông.

Một mái tóc ngắn đen hơi nghiêng ra trán, khí chất không dịu dàng giống như Lạc Phong, lúc này hắn còn có phong phạm vương giả cùng với khí chất không thua người, gương mặt của hắn kiêu căng cương nghị, lông mày anh tuấn mắt sáng. Một bộ tây trang màu đen vững vàng định hình thân thể to lớn cao ngạo của hắn.

Cốc Điệp cảm thấy trái tim đập thình thịch, trái tim u mê bởi vì gương mặt lạnh lùng của hắn mà ngẩn ngơ.

"Thật xin lỗi, xin hỏi anh là. . . ." Mặt trắng nõn của Cốc Điệp hơi ửng đỏ, giống như anh đào, kiều diễm ướt át. Cô không ngừng cảm thấy vô sỉ vì sự mạo hiểm và những ý nghĩ hoang đường của mình. Cô không ngừng nhắc mình là người có bạn trai!

Người đàn ông nhíumày đẹp, không có để ý lời của cô.

"Hả?" Cốc Điệp có chút kinh ngạc, cho là hắn không nghe rõ lời cô, liền lặp lại một lần nữa: "Không biết ngài là. . . ."

Thiếu nữ mười mấy tuổi trước mặt xúc động thần kinh của hắn thật sâu, nhất thời khiến trong lòng hắn có cảm giác vui sướng cùng với ngọt ngào. Nhìn cô lặp lại lời của mình, hắn càng tin chắc mình gặp được người yêu.

"Anh, muốn em!"

Mắt hơi nhíu lại, giọng nói dồi dào từ tính trầm thấp, gương mặt tuy lạnh lùng lại nói ra một câu làm người ta mở rộng tầm mắt. . . . .

Bình luận





Chi tiết truyện