chương 26/ 167

Đó là giấy mời màu xanh lá cây, chữ viết nhỏ xíu, lại chằng chịt, Mạc Dĩ Trạch không muốn quan sát xem trên đó viết cái gì, nhưng lại cảm thấy cái kia rất quen thuộc, hình như. . . đã gặp qua ở đâu rồi?

Theo thói quen nhíu mày, hắn cố gắng lục lọi trí óc, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra. Ở một bên, Âu Xảo Lệ không phát giác ra biến hóa của hắn.

"Không biết cái trường học chết tiệt kia muốn làm gì, mà muốn chúng ta tham gia loại hoạt động này". Âu Xảo Lệ chán ghét nhìn giấy mời trong tay, ai oán nói.

"Hoạt động?" Mạc Dĩ Trạch ngẩn ra.

"Đúng vậy, chẳng lẽ anh không biết?". Âu Xảo Lệ quay đầu nhìn Mạc Dĩ Trạch, lại nhìn thấy nghi vấn trên mặt hắn, vì vậy liền giải thích: "Hoạt động “sinh tồn thực tế”, hai ngày một đêm".

Chẳng lẽ hắn không biết? Không thể nào. . .

Mặc dù hắn lớn hơn cô hai tuổi, nhưng nghe thầy hiệu trưởng nói, đây là hoạt động toàn trường. Không lý nào hắn lại không biết.

Nghe vậy, trong đầu Mạc Dĩ Trạch thoáng qua hình ảnh tối hôm qua.

Hắn nhìn thẳng phía trước, tròng mắt đen lạnh lùng nheo lại, rốt cuộc hắn đã nghĩ ra, mình thấy thiệp mời đó ở đâu rồi.

Vì vậy, hắn thay đổi ý định ban đầu, nâng lên một nụ cười lạnh, nói với Âu Xảo Lệ: "Được, tôi dẫn em đi".

Trên đường lớn, mười mấy chiếc xe buýt đang hướng mục đích xuất phát.

Bên trong xe, mỗi học sinh đều không nhịn được kích động, tiếng nói tiếng cười không ngừng vang lên.

Ngoài cửa sổ, phong cảnh như vẽ, đầu mùa xuân, hoa cỏ đua nhau nở rộ, lá cây tung bay theo gió. Vậy mà tất cả những điều tốt đẹp đó đều không chạm vào đáy mắt của một người.

Âu Y Tuyết ngồi bên cạnh Tiểu Tuyết, tâm sự trùng trùng nhìn ngoài cửa xe, lâm vào trầm tư.

"Trò chuyện có được hay không?". Rốt cuộc, Tiểu Tuyết nghe MP3 ở một bên không nhịn được, cô cất tai nghe, đem MP3 bỏ vào túi.

"Được". Nghe vậy, Âu Y Tuyết thu hồi tâm tư của mình, đem tầm mắt đặt trên người Tiểu Tuyết.

"Vậy thì nói đi". Trời sinh không chịu nổi tịch mịch, Tiểu Tuyết bĩu môi, hướng về phía Âu Y Tuyết càu nhàu: "Nãy giờ cậu luôn nhìn ngoài cửa sổ, chẳng lẽ, cậu không có chuyện gì có thể nói cùng mình sao?".

"Không có" Âu Y Tuyết lắc đầu, cự tuyệt tiết lộ nỗi khổ trong lòng mình.

Cô vừa dứt lời, Tiểu Tuyết liền nghiêm mặt, xoay người đối diện với Âu Y Tuyết, trịnh trọng nói: "Cậu không có, nhưng mà mình có!".

Bình luận





Chi tiết truyện