chương 22/ 167

Phòng làm việc của giáo viên rất lớn, các thầy cô cũng đã rời đi. Âu Y Tuyết ra khỏi lớp liền tới đây.

"Một tháng này. . . không có chuyện gì xảy ra chứ?" Hoàng Mỹ Linh ngồi ở vị trí của mình cười nói, tiếp đó chỉ vào vị trí bên cạnh, ý bảo Âu Y Tuyết ngồi xuống.

Một tháng không tới trường học, Âu Y Tuyết cho rằng cô muốn hỏi nguyên nhân, liền giải thích: "Em một tháng này đi ..."

Ai ngờ không kịp nói một nửa liền bị cô cắt đứt: "Cô biết rồi."

Âu Y Tuyết không rõ nhìn vào tròng mắt đen hàm chứa ân cần của cô, không rõ cô rốt cuộc đã biết những gì.

"Quản gia của em đã nói cho cô biết, nói em ngã bệnh, cho nên nói với cô em xin nghỉ một tháng." Hoàng Mỹ Linh cười nhạt cởi bỏ nghi vấn.

Thân là giáo viên của cô, Hoàng Mỹ Linh dĩ nhiên biết thân phận của Âu Y Tuyết. Mặc dù biết cô không chọn trường học Quý tộc mà cảm thấy thật bất ngờ, nhưng luôn hiểu lí lẽ nên cô cũng không nghĩ tới sẽ lén đi tìm nguyên nhân, dù sao quan tâm học sinh mới là sứ mạng của các cô .

Quản gia? Thím Trương?

Âu Y Tuyết có chút ngoài ý muốn.

"Thân thể khá hơn chút nào không?" Hoàng Mỹ Linh không thấy xúc động trong mắt của Âu Y Tuyết, thẳng thắng hỏi.

Nghe vậy, Âu Y Tuyết lập tức chậm rãi trả lời: "Đã đỡ nhiều rồi." Cô gật đầu một cái, mặt có chút cứng ngắc.

Thấy thế, Hoàng Mỹ Linh dịu dàng cười một tiếng, nói: "Thả lỏng đi, cô chỉ là giáo viên của em muốn quan tâm em mà thôi." Ở trong ấn tượng của cô, Âu Y Tuyết trầm mặc ít nói, rất ít khi cùng người khác nói chuyện. Lần này gọi tới đây, là vì muốn hiểu rõ hơn về Y Tuyết mà thôi.

"Dạ" Vẻ mặt của Âu Y Tuyết lúc này mới giãn ra, không để ình thoạt nhìn như rất thận trọng nữa.

Thấy Y Tuyết rốt cuộc cũng buông lỏng, Hoàng Mỹ Linh lúc này mới nói: "Một tháng không đi học, nên có rất nhiều bài học, cô đã nhờ lớp trưởng ghi chép lại tất cả những bài gần đây, hi vọng hữu dụng với em." Nói xong, cầm bài vở ghi chép ở trên bàn làm việc đưa cho Âu Y Tuyết.

"Này. . . " Âu Y Tuyết có chút do dự. Cảnh giác nhiều năm dưỡng thành không để cho cô tin tưởng bất kỳ ai dễ dàng đối tốt với mình.

"Cầm đi, thành tích của em rất tốt, cô tin chỉ cần xem kỹ một chút, em có thể theo kịp việc học. Em yên tâm, cô làm những điều này, hoàn toàn là bởi không muốn học trò của mình vì một tháng nghỉ bệnh mà mất đi tiền đồ." Thành tích của Âu Y Tuyết ở trường rất nổi trội, đây là điểm không thể nghi ngờ.

Cô ngay thẳng không kiêng kỵ lời nói khiến cho cảnh giác của Âu Y Tuyết nhất thời bị kiềm hãm.

Âu Y Tuyết cắn môi dưới, cuối cùng dưới ánh mắt tràn đầy quan tâm của Hoàng Mỹ Linh nhận lấy bài vở ghi chép cô đưa: "Cám ơn cô!" Đây là cảm kích phát ra từ nội tâm.

"Không cần!" Hoàng Mỹ Linh cười. Tiếp đó giống như nhớ tới cái gì, mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy, nhét vào trong tay của Âu Y Tuyết: "Đây là địa điểm chúng ta sẽ đi hoạt động, em xem đi, sau đó chuẩn bị một chút đồ liên quan".

Giọng nói tinh tế của cô tựa như một dòng nước ấm đi qua đáy lòng đã đóng băng của Âu Y Tuyết.

Đối với Âu Y Tuyết mà nói, trừ thím Trương ra, Hoàng Mỹ Linh là người thứ hai quan tâm cô. . .

Bình luận





Chi tiết truyện