chương 18/ 167

Bóng đêm mê người.

Bữa tiệc của Mạc gia còn chưa kết thúc, Âu Xảo Lệ liền kéo Âu Y Tuyết từ hậu viện của Mạc gia tới biệt thự của mình.

Trên sàn nhà lạnh lẽo, thân thể mảnh mai của Âu Y Tuyết cuộn thành một khối. Giờ phút này, vì đau đớn mà toàn thân cô đã mất đi cảm giác, rơi vào hôn mê. Âu Xảo Lệ vẫn chưa có ý định bỏ qua cho cô, tiện tay cầm lấy bình hoa trên bàn thủy tinh, đem nước trong bình đổ lên người Âu Y Tuyết.

Một cỗ khí lạnh truyền tới tận đáy lòng, Âu Y Tuyết mơ hồ mở hai mắt đang nhắm chặt, muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Trong phòng khách rộng lớn và xa hoa, Âu Y Tuyết thấy mẹ lạnh lùng, cha vô tình, thấy Âu Xảo Lệ đang cầm bình hoa trong tay, cùng với thím Trương đang bất an đứng ở một bên.

Môi Âu Y Tuyết mím chặt.

Toàn thân cô ướt đẫm, không biết lễ phục bị kéo xuống tới hông đã được đổi thành áo ngủ màu đen từ khi nào.

"Nhị tiểu thư". Thím Trương đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của Âu Y Tuyết, định tiến lên đỡ cô đứng dậy lại bị một tiếng hét thất thanh làm động tác ấy dừng lại.

"Không được đỡ cô ta!" Âu Xảo Lệ khàn giọng rống to, ngũ quan xinh đẹp hiện lên vẻ dữ tợn không chịu nổi.

"Vậy. . . " thím Trương trố mắt, bà lo lắng nhìn Âu Y Tuyết, lại nhìn Âu Xảo Lệ đang giận dữ, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Tôi tự đứng lên được". Cho thím Trương một ánh mắt an tâm, Âu Y Tuyết không muốn thím Trương, người duy nhất quan tâm mình bị làm khó.

Vì vậy, thím Trương trở về chỗ cũ.

Âu Y Tuyết khó khăn chống sàn nhà lạnh lẽo đứng dậy, không chờ cô đứng thẳng, bình hoa trong tay Âu Xảo Lệ đã hướng cô bay tới.

"Tiện nhân!".

“Cốp”, bình hoa nện vào người Âu Y Tuyết rồi rơi trên mặt đất, hóa thành mảnh vụn.

Cô bị đau nhắm mắt lại, đợi đến khi cô hoàn toàn thích ứng với sự đau đớn trên trán, Âu Xảo Lệ đã chạy tới trước mặt cô.

"Bốp", lại một cái tát.

Đối với bạt tai đó, Âu Y Tuyết không còn cảm giác nữa.

Thấy thế, Âu Xảo Lệ phẫn nộ muốn đạp cô thêm mấy cái cho hả giận, ai ngờ, không đợi cô động thủ, có người đã ngăn trở cô.

"Dừng tay!" Người mở miệng nói chuyện là người vẫn luôn trầm mặc, lạnh lùng nhìn Âu Y Tuyết bị đánh nãy giờ, Lý Dao viện.

Chỉ thấy con mắt bà lạnh lùng quét qua trán Âu Y Tuyết, tiếp đó, dịu dàng hướng về phía Âu Xảo Lệ đang tức giận, nói:

"Xảo Lệ, đừng nóng giận, xem nó nói gì".

"Nhưng. . . ". Âu Xảo Lệ không cam lòng, nổi giận như muốn ăn tươi nuốt sống Âu Y Tuyết, nghe Lý Dao viện khuyên nhủ, hừ lạnh một tiếng rồi thu tay lại.

Mặt Âu Y Tuyết trắng bệch, đau đớn trên trán dần dần biến mất, nói không ra một câu, liền đứng sững ở nơi đó, chờ bọn họ hành hạ.

"Nói đi! Có phải mày đoạt bạn trai của Xảo Lệ không?" Đôi mắt đẹp của Lý Dao Viện căm tức nhìn Âu Y Tuyết, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một người mẹ, mặc dù vẻ mặt vẫn như cũ, thế nhưng khóe môi đã lóe lên tia nguy hiểm, tựa hồ muốn nói: dựa vào mày mà cũng dám giành?

Nghe câu đó, Âu Xảo Lệ vội vàng giải thích:

"Mẹ, không phải giành, là câu dẫn!"

"Đều là một!". Lý Dao viện bàng quan nói.

Tiếp đó, ba đôi mắt liền nhìn Âu Y Tuyết chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của cô.

Âu Y Tuyết thấy mình như con cừu nhỏ, chờ bọn họ ăn thịt.

"Không phải". Cô nhàn nhạt trả lời. Chuyện mình không làm, cô sẽ không thừa nhận .

"Còn không phải! Tao thấy mày lột sạch quần áo đứng ở trước mặt hắn! Chẳng lẽ cái này không phải là câu dẫn sao? Vậy cái gì mới là câu dẫn hả?". Bởi vì một câu “không phải” của cô, lập tức, Âu Xảo Lệ hung hăng kích động rống lên dữ dội.

Nhớ tới câu nói sau cùng của Mạc Dĩ Trạch, cô hận không thể tự tay giết chết tiện nhân này.

"Xảo Lệ, con bình tĩnh lại đi, mẹ muốn hỏi tiếp". Lý Dao Viện quay đầu, hiền lành an ủi Âu Xảo Lệ, sau đó, con ngươi lạnh lùng trừng lên nhìn cô.

"Nói! Hành động đó không phải câu dẫn thì gọi là gì?". Giọng nói của bà tràn đầy bá đạo.

Lông mi Âu Y Tuyết nhíu lại, im lặng không nói. Cô bắt đầu hối hận, tại sao mình lại trả lời. Dù có trả lời thế nào thì cũng không tránh được thống khổ.

"Mẹ, mẹ xem nó". Thấy Âu Y Tuyết trầm mặc không nói, lửa giận trong lòng Âu Xảo Lệ lại bốc lên, Lý Dao Viện lại chú tâm trấn an cô ta bình tĩnh.

Nhất thời, phòng khách đầy tiếng ồn ào, tiếng trấn an, hỏng.

Trường hợp thờ ơ lạnh nhạt này, Âu Y Tuyết không lịch sự bật cười.

Mà cũng bởi vì một tiếng cười hữu ý vô ý này, bốn người tại chỗ đều hơi giật mình, rối rít dùng ánh mắt khác nhau nhìn về Âu Y Tuyết chẳng biết lúc nào đã đứng lên.

Để tươi cười đắng chát bên khóe miệng, Âu Y Tuyết thấy rõ ràng: trên mặt mẹ có kinh ngạc, trên mặt chị có tức giận, trên mặt cha có hờ hững, trên mặt thím Trương có đau lòng.

Mà tất cả nhìn như bình thường không thể bình thường hơn, lúc này lại khiến cô cảm thấy thật buồn cười.

Âu Y Tuyết cười, càng không ngừng cười, vẫn cười, cười không có mục đích. Thậm chí ngay cả khóe mắt khi nào cười ra nước mắt, cô cũng không có chú ý tới. Trong lòng rõ ràng là thống khổ muốn ngất xỉu, biểu hiện lại hoàn toàn không đồng nhất, có lẽ đây chính là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Âu Xảo Lệ bởi vì tiếng cười của cô mà càng thêm nóng nảy, cô ta bước một bước dài tiến lên, bộ mặt tức giận.

Âu Y Tuyết nhìn ra, mục đích của cô ta là muốn đánh mình.

Đánh thì đánh đi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên. Cô đáng bị đánh, cô trời sinh chính là để cho người ta đánh.

Nhưng tại sao trời cao không công bằng với cô, không muốn ình hạnh phúc, nhưng cố tình để cô sinh ra trên thế giới này, chịu những thứ thống khổ không có nguyên nhân này. Côhận, cô thật hận mình tại sao mềm yếu, không thể phản kháng như vậy.

Quả nhiên, Âu Xảo Lệ đi tới trước mặt của Âu Y Tuyết, nâng tay.

"Bốp --"

Đánh xuống, càng đau hơn trong dự đoán, bởi vì đây không còn là một cái tát, mà là một quyền.

Âu Y Tuyết bị đánh ngã đụng trúng bình hoa, khóe miệng chảy ra máu tươi chứng minh lực đánh không nhẹ. Bình hoa bị cô đụng, rơi xuống trên sàn nhà cứng rắn, giống như bình hoa Âu Xảo Lệ đập Âu Y Tuyết vừa rồi, trong nháy mắt vỡ thành mảnh vụn.

AA —— thật là đau!

Âu Y Tuyết cơ hồ cho là mình sắp chết, nhưng ánh đèn bắn vào trong mắt lại nhắc nhở cô, mạng của cô thật cứng rắn.

Cô thống khổ ngẩng đầu nhìn về bóng người cao lớn trước mặt.

Cha --

Vậy mà Âu Y Tuyết không thể mở miệng, bởi vì cô thấy cha vốn là thờ ơ lạnh nhạt giờ phút này đang nghiêm mặt, sự lạnh lùng tràn ra từ mắt ông ta, có ít nếp nhăn xuất hiện dưới khóe mắt giận dữ của ông ta, rét lạnh làm người ta giận sôi.

Tay của ông ta, còn giơ.

Mà một quyền vừa nhận, chính là đến từ ông ta.

Hai mắt tiêu điều lạnh lẽo nhìn về phía quả đấm nắm thành quyền của ông ta, Âu Y Tuyết thấy rõ ràng quyền kia còn nắm rất chặt, tựa hồ muốn đưa người đến chỗ chết.

Tim, hình như là bị xé bể, chia làm vô số mảnh, theo gió đi, không lưu chút dấu vết. . .

Cô cho rằng ông ta không có tình cảm với mình, ít nhất còn có thể chú ý một chút liên hệ máu mủ, nhưng không ngờ, ông ta cũng giống mẹ và chị, xem cô như bao cát để phát tiết.

"Mày quả nhiên thích giành đồ của người khác như mẹ mày, hạ tiện giống nhau!" Không để ý vẻ mặt gần như tuyệt vọng của Âu Y Tuyết, ngôn ngữ sắc bén bật ra từ khóe môi lạnh băng của Âu Thiên.

Lời vừa ra khỏi miệng,

Sắc mặt của Âu Y Tuyết cứng đờ, Âu Xảo Lệ cũng như thế, trong mắt của thím Trương là vô số thống khổ và bi thương, nhưng không có khiếp sợ.

Mà Lý Dao Viện bên cạnh Âu Thiên lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi, bà nhìn sang Âu Thiên lạnh lùng, trong lòng bắt đầu sinh ra thống khổ khi bị lừa gạt.

Thì ra, hắn ta còn chưa quên nó. . . .

Không đợi mọi người hỏi ra ý của câu nói, Âu Thiên đã hạ chỉ thị.

"Giúp tôi nhốt nó vào phòng, một tháng không cho ra ngoài, mỗi ngày chỉ cho nó một bữa cơm!"

Bình luận





Chi tiết truyện