chương 110/ 167

Một sáng sớm, trong mắt những nữ giúp việc nhìn cô là khinh thường và chán ghét, dọn dẹp sạch sẽ những thứ hỗn độn của nhà ăn do Mạc Dĩ Trạch gây ra. Cô định đi thay đổi quần áo bị dính cháo loãng, thì có một cô giúp việc khoảng hai mươi sáu tuổi ném cho cô một đống quần áo ra lệnh cô phải giặt sạch sẽ. Sau đó cô lại “tiện thể” giúp những công việc khác mà căn bản những việc đó là của họ.

Như cũ là gác lửng nhỏ hẹp, đồ dùng đơn giản.

Âu Y Tuyết xoa nhẹ cánh tay đau, nhìn qua cửa sổ thuỷ tinh hình tròn một mãnh trời xanh thẳm.

Mấy phút trước cô mời gọi điện thoại cho nhà Trần Di , biết được Mạc Dĩ Trạch thật sự giữ lời hứa trả phòng lại cho bọn họ, lúc này Âu Y Tuyết mới yên tâm biểu lộ né cười tươi sáng. Chỉ là khi Trần Di hỏi cô đang ở đâu, cô im lặng một lúc mới nói mình đang ở nhà, khoảng thời gian tới sẽ không đi ra ngoài.

Trên bầu trời xanh thẳm đoá đoá bạch vân bồng bềnh dao động, vậy mà màu sắc xanh như biển yên tĩnh như nước lại làm cho lòng cô một trận mệt mỏi.

Anh . . . đi rồi . . .

Đột nhiên trong lòng toát ra một câu nói như vậy, trước mắt hiên lên khuôn mặt đep trai còn mang nét trẻ con của Quý Đằng Viễn.

Cho tới nay, anh luôn luôn quan tâm cô, cô có thể cảm nhận được bất luận trong lời nói hay là hành dộng của anh đều mang theo chân thành và mến mộ. Chính là đối với anh, cô không có gì để đáp trả.

Lập tức những chuyện ngày trước của cô giống như cơn sóng hiện lên, làm cho trái tim vỡ nát của cô càng thêm vô cùng đau đớn.

Nhìn lên chân trời mênh mông vô bờ, cô thẩn thờ . . .

Ngày thứ nhất, trước mặt mọi người Mạc Dĩ Trạch làm cho cô khó xử, làm cô trở thành đối tượng bọn họ cười nhạo cùng ức hiếp.

Ngày thứ hai, tất cả việc nặng đều giao cho cô, cô một người làm công việc của tám người.

Ngày thứ ba, cả người đều đau nhức chỉ dựa vào nghị lực để làm việc, một ngày ba bữa cơm cũng bị giảm còn một bữa cơm, chính là mỗi khi ngửi thấy mùi thức ăn lục phủ ngũ tạng như đảo lộn kịch liệt, nhiều lần muốn ói, vì thế chỉ có thể dùng bánh bích quy để lót dạ . . .

Khi cô bị áp bức với những công việc, Mạc Dĩ Trạch giống như biến mất, không thấy bóng dáng.

Mãi cho đến ngày thứ tư . . .

. . . . . . . .

Bên ngoài biệt thự, đèn đuốc sáng trưng. Những người giúp việc mặc đồng phục chỉnh tề đứng ở cửa, trên mặt của mỗi người đề mang theo cung kính cùng mừng rỡ, tổng quản An Đức Liệt cũng nghiêm túc đứng đợi.

Mà khi thấy chiếc xe Bens màu đen từ nơi xa xa chạy lại đây, trên mặt mọi người càng khắc sâu sự vui sướng, nhưng không ai bảo ai cùng im lặng.

Xe Benz ngừng lại cách biệt thự năm thước, giây tiếp theo một người cao lớn ngồi ở chỗ lái xe mặc đồ tây trang màu đen phẳng phiu , mở cửa cho người ngồi phía sau.

Những người đứng cách đó năm thước đều nín thở, len lén nhìn người sắp bước ra từ trong xe, không ai ngờ, trong tích tắc khi cửa xe mở ra, các cô đang vui sướng thì con ngươi trợn lớn vô số lần nguyên nhân cũng bởi vì họ nhìn thấy tình cảnh bên trong xe.

Nhìn theo tầm mắt của bọn họ, bên trong xe dưới ánh đèn mờ nhạt, một người con gái xinh đẹp nửa người trên không mặc áo mở hai chân ngồi trên người đàn ông mặc tây trang Armani, xem thân thể hai người hoà làm một, giờ phút này không coi ai ra gì hôn lưỡi trong lưỡi nóng bỏng.

Đứng ở tận cùng bên trong khi nhìn đến cảnh này Âu Y Tuyết chính là sửng sốt, hai tròng mắt có phần thất vọng.

Bởi vì người đàn ông ấy chính là người ba ngày không thấy bóng dáng Mạc Dĩ Trạch!

Bình luận





Chi tiết truyện